1:khởi Đầu


Người đăng: Laopham

Tiêu dao tự tại, tại thiên địa.

Một ngủm tửu bên, một mỹ nhân.

Tu hành con đường, dài đằng đẳng.

Quyết chí tu hành, tất thành tiên.

...................

Bóng đêm bao trùm tất cả mọi ngóc ngách ở khắp xứ ,thế gian vạn vật đang chìm
đắm trong giấc ngủ bình yên và tĩnh lặng.

Nhưng ở một địa phương khác lại sai hẳn, sự chết chóc như một cơn bão lớn đang
càn quấy ở đây, nổi kinh hoàng giữa cơn bão máu làm biết bao sinh vật kể cả
con người đều lâm vào cực độ khủng hoảng. Khắp chốn đó mang tên Vân Dực quốc

Vân Dực quốc :là một đế quốc đã tồn tại hàng vạn năm, trải qua biết bao sóng
gió, cuối cùng cũng đã trở thành một đế quốc hùng mạnh, với sức mạnh tuyệt
đối về quân sự lẫn con người, làm biết bao đế quốc khác ở xung quanh phải
khiếp sợ, dè chừng. Nhưng hôm nay, đế quốc này phải đón nhận một trận tai ương
chưa từng có trong lịch sự.

Bên trong Vân Dực quốc hiên tại chỉ là một mãnh đổ nát, tan hoang, và sự sụp
đổ của những tòa kiến trúc đồ sộ, rộng lớn bao gồm cả cung điện hoàng cung.
Những vết tích phía trên lưu lại, mắt thường đều có thể phát hiện được là do
thanh kiếm gây ra, nhưng chỉ là thanh kiếm mà lại có được lực phá hoại ghê gớm
như vậy, thật là không bình thường.

Những đám lửa lớn cháy khắp mọi phương, những tiếng la hét trong tuyệt vọng
của người dân, một phần làm trận tai ách này trở nên đáng sợ hơn.

Xác chết người người xuất hiện ở khắp mọi nơi, trên gương mặt của mỗi cá nhân
đã chết đi, là sự khủng hoảng, sợ hãi, tuyệt vọng.

Ở một chỗ nào đó bên trong Vân Dực quốc, hàng ngàn đạo thân ảnh lẳng lẳng quan
sát một cá nhân, trên thân họ mặc là những bộ trang phục giáp sắt màu xanh.
Ngước nhìn lên thanh niên nhân, họ trong lòng không khỏi dâng lên vô tận lửa
giận nhưng vẫn không ai dám tiến lên đối thanh niên đó động thủ vì bọn họ sợ
sệt, sợ hãi tột độ, cái chết sẽ ngay tức khắc đến với bản thân.

Người thanh niên nhân này, nhìn bên ngoài tuổi tác khoảng chừng mười tám đến
hai mươi, gương mặt của hắn luôn treo một nụ cười nhạt nhưng lại quỷ dị khác
thường, khiến người ta phải nổi da gà.

Tay phải của hắn cầm một thanh to lớn kiếm, ước chừng hai thước. Trên thân
kiếm là những kì lạ văn tự trải dài màu vàng.

Hắn mặc một bộ cẩm phục màu vàng, có hình rồng đang bay lượn bên trên, lộng
lẫy lóa mắt phía trên là những chi tiết hoa văn vô cùng sắc nét nổi bật . Đây
là hoàng phục chỉ hoàng thất người mới được mặc.

Từ trên người của thanh niên này, luôn truyền ra một cái áp lực khủng khiếp,
như là một ngọn núi khổng lồ đè nặng lên đôi vai của họ ,khiến chỉ nhìn vào
thanh niên nhân thôi là bọn họ đã chảy mồ hôi hột.

Thanh niên nhân đó không phải ai khác ngoài Thiên Tà, hoàng tử của Vân Dực
quốc, đồng thời cũng là thiên chi kiêu tử của để quốc này.

Bỗng nhiên ,một bóng người với giáp trắng xuất hiện, xung quanh người đó có
thể thấy được nhiều luồn ánh sáng tỏa ra, một nguồn năng lượng huyền bí nhưng
lại ấm áp, dễ chịu, khiến ở đây người sửng sờ. Quay lại nhìn về phía người đó
, những ngàn người binh lính lập tức phấn khởi lên.

Khi thấy người đó diện mục, những người binh lính kia không khỏi tránh qua hai
bên để tạo ra lối cho người đó đi một cách dễ dàng. Từ đó ,có thể biết được
người này ở trong Vân Dực quốc là có nhiều ít uy vọng.

Từ trong ngàn người chậm rãi đi ra, bây giờ mới có thể nhìn rõ, người đến là
một vị trung niên nhân, nhìn bề ngoài tuổi tác ba mươi nhưng thật chất ông đã
hơn ngàn tuổi, thân hình cường tráng, nét mặt lại khôi ngô.

“Thiên Tà hoàng tử, tại sao ngài lại làm một chuyện tàn ác như vậy đối với đế
quốc ?“Vị trung niên nhân kia nhàn nhạt nói ra, ngữ khí bên trong chứa đựng vô
vàng bi thương.

“Tại sao à? ......Tại vì ta cảm thấy vô cùng nhàm chán đến mức khó có thể chịu
nổi được nữa ,cho nên ta nghĩ phải làm một cái gì đó, để cho cuộc sống của ta
được trở nên lý thú hơn, như vậy câu trả lời có như ngươi nghĩ không, Lục Vân
tướng quân .“ Thanh niên chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú ,đối với
trung niên nhân, thanh niên khẽ cười nói.

Vị trung niên nhân tên Lục Vân ấy, là Vân Dực quốc một vị đại tướng quân đồng
thời cũng là Vân Dực quốc đệ nhất cường giả, thực lực đã đạt tới Tôn Sư cảnh
cửu giai.

Vân Dực quốc nằm trong một đại lục, tên là Hoành Thiên. Tại Hoành Thiên đại
lục, tu tiên cái khái niệm này hầu như ai cũng biết, nhưng đã tiếp xúc qua tu
tiên người thì lại không được bao nhiêu. Đa phần những người tiếp xúc qua tu
tiên thường là giới thượng lưu, con em nhà quý tộc ,hoặc là những danh gia,
vọng tộc đi ra nhân,tông môn tu tiên đệ tử.....Những dân thường không có khả
năng tiếp xúc với tu tiên, cho nên từ dân thường đi ra người muốn tu tiên
thường khó có thành tựu ,nhưng khi đã có thành tựu, thì nhất định không tầm
thường.

Minh chứng tốt nhất chính là Lục Vân, ông sinh ra trong một gia đình nghèo
khó, dựa vào sự kiên cường và nổ lực khắc khổ, mà Lục Vân đã có thành tựu huy
hoàng như bây giờ khiến biết bao người phải ngước mắt, kính ngưỡng mà nhìn.

Ở Hoành Thiên đại lục ,người tu tiên trên con đường tu luyện dài đăng đẳng vì
ước mơ trường sinh bất tử, thọ nguyên cùng trời, vinh hoa phú quý, phải trải
qua những cảnh giới như sau:

Tĩnh Giả

Minh Giả

Vương Hồn

Anh Nguyên

Hoàng Giả

Tôn Sư

Bán Đế

(Mỗi cái cảnh giới đều bao gồm cửu giai)

Bán Đế cảnh cường giả chỉ có ở trong truyền thuyết. Đối với Hoành Thiên đại
lục là đã rất lâu rồi, chưa từng có một vị Bán Đế cảnh cường giả nào xuất
hiện.

Cho dù đã tiệm cận Bán Đế cảnh, Tôn Sư cảnh đỉnh phong Lục Vân cùng dường như
không tìm được biện pháp nào để có thể đột phá.

Ngoài ra, việc tu luyện tiên thuật không thể thiếu được những bộ công pháp.
Công pháp giúp người sử dụng có thể gia tăng sát thương gây ra cho đối
phương, mặc khác, nếu sử dụng cho việc tu luyện cũng có thể tăng tốc độ tu
luyện lên đôi chút. Công pháp càng mạnh thì người tu luyện sẽ càng mạnh.

Công pháp được chia ra làm năm giai mười lăm cấp :Hoành ,Thiên, Hoàng, Đế,
Thần (Trong đó Hoành yếu nhất, Thần mạnh nhất)

Hoành Thiên đại lục, phân biệt tu tiên giả mạnh hay là yếu ,quyết định qua ba
điều kiện :

Đầu tiên, trọng yếu nhất đương nhiên là tự thân thực lực, nếu thực lực chỉ có
Tĩnh Giả nhất giai thì dù có luyện Thần giai cao cấp công pháp cũng không thể
bằng một người tu luyện Hoành giai công pháp Anh Nguyên cảnh.

Tiếp theo, đó là công pháp. Đồng cấp bậc cường giả ,nếu công pháp của ngươi
cao hơn đối phương, như vậy tại lúc chiến đấu sẽ có ưu thế cao hơn.

Loại cuối cùng, là pháp khí.

Tên như ý nghĩa, là những vũ khí mà những vị tu tiên giả mang theo bên người,
có nhiều hình dạng khác nhau. Giống như công pháp, pháp khí cũng có rất lớn
vài trò trong chiến đấu, cũng chia làm năm cấp :Hoành, Thiên, Hoàng Đế Thần.

“Thiên Tà hoàng tử, ta có một chuyện không hiểu, ngài có thể giải đáp cho ta
được không? “Cố nén sự tức giận trong lòng, Lục Vân hơi hơi nghi hoặc nói.

“Nói đi .“

“Ngài làm ta rất không minh bạch, từ trước tới giờ, ai cũng biết ngài là một
người nho nhã, thân thiện, ngay cả giết một còn thú ngài vẫn chưa từng! Vậy mà
tối hôm nay, ngài lại thay đổi thành một con người khác giống như, ngài giết
hoàng huynh của ngài, phụ thân mẫu thân của ngài, chính là hoàng đế bệ hạ và
hoàng hậu ,xong ngài lại tiếp tục ra tay hủy diệt đế quốc ! Ta rất không hiểu
.“

Thiên Tà mắt lóe lên từng tia giãy dụa, nhưng thoáng trong nháy mắt đã biến
mất, thay vào đó là nụ cười dài “Tu tiên giới là mạnh được yếu thua, ta đã quá
mạnh, tại sao lại không có quyền giết những con kiến hôi kia. Phụ, mẫu, huynh,
đệ chung quy chỉ là nhục thể này có cùng quan hệ lại không cùng ta có bất cứ
quan hệ gì! “

Thiên Tà đứng bất động, sau lưng tóc dài theo gió nhẹ phiêu động, một đôi
huyết sắc cặp mắt, mỉm cười nhìn chằm chằm Lục Vân, chậm rãi nói.

Lục Vân ánh mắt hơi trầm xuống ,rồi quát lên “Thiên Tà, ngươi làm những chuyện
bất nhân như vậy, ngươi không cảm thấy trong lòng trắc ẩn, hối hận gì sao,
ngươi như vậy, nhất định bị thiên phạt “

“Buôn cười làm sao” Thiên Tà nhẹ nhàng cười một tiếng, chợt thân thể chậm rãi
từ mặt đất bay lên không trung, rồi hắn chậm rãi nhìn xuống, phảng phất thiên
địa chúa tể một dạng cúi nhìn đến mãnh thiên địa này

“Bây giờ ta, đã trải quá cùng thiên ngang hàng tồn tại, ai còn có thể khiển
trách ta”

“Thiên chung quy cũng có một ngày ta sẽ giết chết “

Chỉ ngón trỏ lên thiên không, Thiên Tà chả bận tâm đến cái gì gọi là thiên
phạt. Dưới cái nhìn của hắn, thiên phạt không khác gì trò cười.

Bây giờ mới để ý, Lục Vân không khỏi sửng sờ, ông không thể nào cảm nhận được
cảnh giới của Thiên Tà, một điều khó có thể tin tưởng được. Một Tôn Sư cảnh
đỉnh phong cường giả lại không thể cảm nhận được một tiểu hoàng tử cảnh giới,
đối với ông như là sét đánh ngang tai.

Nhìn vào trên tay Thiên Tà thanh kiếm lớn, Lục Vân trừng mắt to của mình lên.
Đế Hoàng Thánh Kiếm, ông từng đã đọc qua một quyển sách, gọi là thần khí phổ,
trong quyển sách đó là những Thần cấp vũ khí do những cường giả thời xưa còn
để lại. Bên trong thần khí phổ chứa dựng trăm loại thần khí khác nhau.

Mỗi một loại thần khí đều có dời non lắp biển năng lực, nhưng do thời gian lâu
đời mà đã bị mất trộm rất nhiều pháp khí trong thần khí phổ, có loại đã tìm
được, có loại vẫn chưa tìm ra, trong đó Đế Hoàng Thánh Kiếm là thần khí phổ
bên trong thần khí mạnh nhất, được cho là có diệt thiên năng lực ,đương nhiên
vẻn vẻn chỉ là được cho thôi. Đế Hoành Thánh Kiếm đã bị mất trộm cách đây vài
năm trước, vẫn chưa tìm ra được tung tích.

Lục Vân không thể nào ngờ được Đế Hoàng Thánh Kiếm lại nằm trong tay của Thiên
Tà, một cổ cảm giác bất an truyền khắp người của ông,

“Ha hả, Lục Vân tướng quân, nếu ngươi không phục ta, thì tại sao chúng ta lại
không quyết đấu đi “Thiên Tà nghĩ ra một chủ ý, hắn nhếch miệng cười một
tiếng.

“Đấu? Nếu như hoàng tử muốn ta sẽ phụng bồi người “Cho dù Thiên Tà cầm trên
tay Đế Hoàng Thánh kiếm ,Thần cấp pháp khi đi chăng nữa nhưng Lục Vân hắn là
ai? Hắn chính là đại tướng quân của Vân Dực quốc, bất bại danh hào theo suốt
hắn trong cả cuộc đời, đối thủ càng mạnh thì Lục Vân hắn sẽ càng hưng phấn.

Trận chiến của hai cường giả, rồi sẽ có kết cục như thế nào? Thiên Tà và Lục
Vân, ai sẽ là người dành lấy chiến thắng cuối cùng!.


Hoành Thiên Đại Lục - Chương #1