2:thiên Giận


Người đăng: Laopham

Trên bầu trời đêm, hai thân ảnh đang ngự không mà đứng, dáng người uy nghiêm
của họ như hai tôn chiến thần buộc chúng nhân không nhịn được nghi ngờ, đây là
nhân chiến hay thần chiến ,năng lượng từ hai người đó tuôn ra không ngừng kịch
liệt ba động tạo ra một âm thanh như sấm rền ,khiến phía dưới chúng nhân cảm
thấy lùng bùng lỗ tai.

Thật là mạnh! Hai người này chẳng lẽ đều là quái vật sao? Lục Vân đại nhân
thực lực mạnh còn có thể lý giải nhưng Thiên Tà hoàng tử thực lực cũng không
kém, vậy là làm sao. Chúng nhân hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ.

Đôi mắt họ gắt gao nhìn về phía trên không trung hai vị cường giả, tuy hiện
tại trời đã tối nhưng hai vị cường giả này quanh thân phát ra những năng lượng
lưỡng sắc quang mang, hai phía là những màu sắc khác nhau, bên của Thiên Tà
màu đen, bên của Lục Vân màu trắng, làm phía dưới chúng nhân vẫn có thể nhìn
rõ.

Bên tai vang lên những tiếng như sấm nổ, làm bọn họ không nhịn được nuốt vào
một ngụm nước bọt, năng lượng uy áp truyền đến trên bầu trời đêm làm cho chân
bọn họ có chút run rẫy.

“Đây là cường giả chân chính sao? “

“Hoàng tử Thiên Tà ,khi nào lại lợi hại như vậy! Ta có cảm giác, hắn cùng Lục
Vân tướng quân bất phân thắng bại dáng vẻ. “

“Hoàng tử thật là ẩn giấu quá sâu đi! “

“Hoàng tử khi còn nhỏ đến giờ luôn luôn ít nói, ít giao tiếp với ai, ngay cả
bệ hạ, hắn vẫn tương đối ít gặp. Người ta nhìn vào thì nhận xét Thiên Tà hoàng
tử là người nho nhã, lễ độ nhưng ta thấy hắn quái dị mới có! “

“Bây giờ các ngươi còn gọi hắn là hoàng tử à! Hắn diệt đế quốc, giết người
thân yêu của hắn, hắn không khác nào ác quỷ, không phải nữa, ác quỷ ác còn
không bằng hắn! “

“Cho nên Lục Vân tướng quân giết chết ác ma kia đi! “

“Lục Vân tướng quân giết chết ác ma kia đi! “

“Lục Vân tướng quân giết chết ác ma kia đi! “

“Lục Vân tướng quân giết chết ác ma kia đi! “

Bọn họ, những binh lính của Vân Dực quốc không ngừng gầm rú, reo hò đồng lòng
cất thanh vì Lưu Vân trợ chiến.

Đối với Thiên Tà, bọn họ từ tận sâu trong tim đã xem hắn là địch nhân, khi hắn
đối với đế quốc tấn công rồi.

“Hảo buồn nôn âm thanh” Thiên Tà nhìn xuống phía dưới những binh lính phát
cuồng, liều mạng gầm rú, hắn không nhịn được ,gương mặt lộ ra từng tia chán
ghét.

Những kẻ này muốn hắn chết sao? Ha hả sao có thể? Ta là ngự trên thế giới kẻ
mạnh nhất, ta là ngự trên thế giới độc cô cầu bại! Chỉ có ta giết kẻ khác làm
gì có chuyện kẻ khác làm gì được ta hả lũ ngu muội sâu kiến

“Ta không biết Lưu Vân tướng quân của các ngươi có giết chết được ta hay
không? Nhưng ta biết Lưu Vân tướng quân sẽ không cứu được các ngươi “

Trêu chọc thanh âm vang lên, Thiên Tà trên tay thanh Đế Hoàng Thánh Kiếm khẽ
động ,từng đạo kiếm khí màu đen tại Thiên Tà quanh thân vờn quanh ,mặc dù rất
nhỏ ,nhưng là mỗi một đạo kiếm khí ,đều có hủy diệt thành trì lực lượng.

“Ta liền để cho các ngươi, chết trước mặt Lục Vân tướng quân mà mình kính
trọng –Vạn Ma Kiếm Quyết “Thiên Tà nở ra nụ cười cợt trên môi, ngữ khí không
vui không buồn nói.

Đế Hoàng Thánh Kiếm nhẹ nhàng rung động, nếu nói là vạn kiếm, kì thật vẫn là
khiêm tốn, bởi vì nhìn vào Thiên Tà là có thể nhận ra được.

Thiên Tà chung quanh, vô số những thanh hắc kiếm khí rậm rạp chằng chịt bắn
phá, đem trọn ánh trăng đều che lại. Mấy chục vạn chuôi ,thậm chí mấy trăm vạn
chuôi ! Vô tận kiếm khí đảo qua không trung đem tất cả ngàn người binh lính
Vân Dực quốc phía dưới cho bao quanh lại.

Nhìn xung quanh vô số hắc kiếm khí, ngàn danh binh lính Vân Dực quốc khuôn mặt
trắng bệt, họ cảm thấy mình đã vô lực phản kháng, và không tránh khỏi một cái
chết.

Những thanh hắc kiếm khí dần dần từng chút một đâm xuyên qua mỗi lớp da thịt
trên cơ thể từng cá nhân rồi sau đó đem bọn họ nhao nhao nghiền nát thành bột
phấn ,giống dày đặt như những hạt mưa, ào ào ào rơi trên mặt đất.

Mấy ngàn tên binh lính Vân Dực quốc cứ như vậy chết đi, hiện tại nơi họ đã
từng đứng qua, giờ chỉ còn lại là một mãnh biển máu.

“Đừng!!!!!! “

Phía đối diện Thiên Tà, Lục Vân rống lớn lên một tiếng ,muốn xin Thiên Tà tha
mạng cho bọn họ nhưng cũng đã quá muộn, những ngàn nhân binh lính còn sót lại
của Vân Dực quốc đã bị diệt mắt, khiến Lục Vân tim như bị đao cắt

Hắn đã không thể cứu được đế quốc này, bây giờ hắn lại không thể cứu được
những bình lính dưới trướng của mình ,hắn cảm thấy mình bất lực làm sao! Hắn
cảm thấy mình vô dụng làm sao.

“Thiên Tà, ngươi cùng ta bất thế lưỡng lập “Lục Vân lửa giận, thương tâm một
khắc không dừng lại, quay sang Thiên tà với ánh mắt tràn ngập cừu hận, Lục Vân
không do dự triển khai tấn công đến.

Từ hư không, bỗng nhiên xuất hiện một thanh thương, trông nó vô cùng bình
thường như nhiều cây thương khác nhưng khí thế từ nó tỏa ra là độc nhất vô
nhị. Thanh thương bên trên là những màu bạc óng ánh ,sáng lóa giữa bầu trời
đêm.

Lục Vân trên tay cầm là thanh thương, được gọi là Thương Thiên Hỏa Kích, là
một thanh Đế cấp binh khí, uy lực của pháp khí này bá đạo lại vô song, trong
hàng ngũ Đế cấp pháp khí, nó không phải mạnh nhất nhưng lại chả thua kém Đế
cấp pháp khí mạnh nhất là bao.

Lục Vân không khỏi nắm chặt trên tay Thương Thiên Hỏa Kích giơ cao cao lên rồi
thốt lên:”Cây muốn yên mà gió chẳng ngừng, ta muốn tĩnh lặng nhưng người không
cho “

Lục Vân vừa nói xong liền một thương chém xuống:”Hỏa Thương Quyết “

Một đạo hùng vĩ khổng lồ hỏa diệm xuất hiện, mạnh đến mức có thể thiêu rụi cả
không gian xung quanh, mạnh đến mức vạn vật cản đường đều bị xóa sổ . Nó như
là một mặt trời mộc trong trời đêm

Đây là Lục Vân toàn lực một kích.

Dưới hỏa diễm khổng lồ đó nhìn vào thì Thiên Tà có vẻ nhỏ bé như một con kiến.

Bất quá, Thiên Tà khuôn mặt vẫn như cũ, trên mặt vẫn là cái kia kiêu ngạo dáng
vẻ, không xem thiên địa ra gì, duy ngã độc tôn.

Không chút hoang moang, Thiên Tà phất tay nhè nhẹ một cái, vô số đạo phù vân
thoáng hiện, hình thành một đạo bệ vệ uy nga hoàng kim vách tường, chặn đường
tại hỏa diễm trước đó.

“Lục Vẫn tướng quân thật là thần thông quảng đại, bất quá vẫn có chút nhu
nhược, khiến ta vẫn chưa dùng đến một thành pháp lực nữa ,thật đúng là mạnh
mà ha ha”

Thiên Tà phù chú chi tường, tựa như không thể nào phá vỡ bích chướng, chặn Lục
Vân công kích.

Không chút nhích tí nào mà Lục Vân hỏa diễm ,không tấn công được cho nên nhanh
chóng tiêu tán khỏi không khí.

“Làm sao có thể ?”Lục Vân lập tức có chút hốt hoảng, làm sao cũng khổng nghĩ
đến Thiên Tà vậy sẽ mạnh như vậy, toàn lực một kích lại bị hắn bình thản như
thế phá giải, thật là vô lý.

“Thiên Tà, có thể cho ta biết ngươi cảnh giới là gì? “Lục Vân làm thế nào cũng
không nghĩ ra cho nên quay sang Thiên Tà nghi hoặc hỏi.

“Bán Đế “Thiên Tà chỉ nhàn nhạt nói ra hai chữ, nhưng vào tai Lục Vân lại là
sấm sét đánh giữa trời quang.

“Không thể nào đâu, không thể nào đâu “Lục Vân điên cuồng gầm thét, hướng về
Thiên Tà thẳng tắp tiến đến ,lại một lần nữa đánh ra một thương.

Trên bầu trời đêm, Thiên Tà nở ra một nụ cười khẩy nếu đã không chấp nhận sự
thật thì hãy chính bản thân mình đối diện sự thật này đi, Lục Vân à.

Thiên Tà giơ cao Đế Hoàng Thánh Kiếm lên ,ầm ầm một kiếm chém xuống.

Thương Thiên Hỏa Kích vỡ nát.

Lục Vân chết đi.

Trên bầu trời, ngay lập tức xuất hiện những đóa sấm sét khổng lồ, “Ầm, ầm “
Những tiếng vang lớn kinh thiên động địa phát ra ,sau đó những tia sét co cụm
lại với nhau thành một chiếc rủi lớn, một cái chục trượng khổng lồ rìu lớn có
cảm giác nếu chiếc rùi bổ ra thì có thể chẽ đôi thiên địa ra làm hai.


Hoành Thiên Đại Lục - Chương #2