Người đăng: HắcKê
Khó coi, khó coi, thật sự rất khó coi, Thải Thải cả người run rẩy, nam nhân
này —– cả đời nàng cũng không nghĩ đến lại có một người lại giống như gia súc,
lang tâm cẩu phế, hoa tâm đến nhường vậy, thật đáng xấu hổ, nữ nhân thứ nhất
của Sở Cuồng dĩ nhiên là nữ quan hầu hạ hắn tắm rửa lúc hắn mới mười ba tuổi
năm ấy. Cái này, chỉ tắm rửa mà thôi, tên tiểu sắc quỷ kia liền —– thật giận
sôi người mà! Từ đó về sau, nhân số thị tẩm không ngừng tăng lên, từ thị tì
vương phủ đến chỉ thoánh gặp qua thiếu phụ, quả phụ, vũ cơ, y nữ, hay ngay cả
đạo cô mỹ mạo, cúng thất tuần, mười mấy năm trở lại, hơn mười bản nhân số, đây
không phải vấn đề lớn, cái chính là quyển sổ những năm tháng ở vương phủ này
thế nhưng một cái tên lại chưa từng xuất hiện qua lần thứ hai. Hắn là con cẩu
sao? Con cẩu tham ăn, ăn xong liền quẳng, đại khái, căn bản ngay cả hắn cũng
không thể nhớ được chính mình có bao nhiêu nữ nhân. Sau lại vào cung làm Hoàng
đế, ngược lại có chút thu liễm, thật giống như vừa trải qua tu tâm dưỡng tính,
nhưng cũng chỉ có vậy, đại khái ba ngày sau cũng sẽ có một nội cung chờ thị
tẩm, số người thị tẩm đã được hạn chế trong vòng hai mươi người. Hai mươi
người này thân phận không cao, cho nên không phong phi. Thải Thải hai mắt phát
đau, vội vàng khép ** sử của hắn lại, ‘bộp’ một tiếng, đem vứt trên mặt đất
dập nát!
(** sử: từ của tg, KT hem thêm thắt đâu à nha :D)
“Nương nương, sao tự dưng người lại phát giận?” Như gia tam tỷ muội bị doạ,
Như Nguyệt vội vàng nhặt lên, Thải Thải lại nhìn chằm chằm quyển sách này, hận
không thể một mồi lửa thiêu sạch.
Hít sâu, chờ khối khí này bị áp xuống, trong đầu nàng tự nhắc nhở, Sở Cuồng
không đáng để nàng giận, hắn chính là một hôn quân lãnh huyết vô tình giết hại
nữ tử, nàng cần gì phải cùng một hôn quân so đo chứ?
Thải Thải không muốn đụng đến xấp giấy ** sử kia, bèn gọi người thu dọn đặt
lại vào hộp.
Tổng quản Liêu thượng cung đoán được Thải Thải vì cái gì mà phát giận, liền
khuyên giải: “Nương nương, Hoàng thượng cùng nam tử bình thường khác nha, vừa
sinh ra đã là Hoàng tử, sau lại làm Vương gia, số người nịnh bợ lấy lòng ngài
rất nhiều, vì vậy thường xuyên có một đám chó săn không biết xấu hổ, cứ hai ba
ngày lại mang nữ nhân dâng tặng bệ hạ, mà điều này, cũng không riêng gì bệ hạ
mà nói, tiên hoàng tất cả có ba mươi hai hoàng tử, cũng đều là như vậy. Nương
nương không nên tức giận, mà cũng tức không được, hiện giờ trong cung tài nữa
có khoảng hơn ba mươi người, hoàng phi bốn vị, thị thiếp không được sắc phong
khoảng hơn trăm người, nương nương tức làm gi, không bằng thả lỏng tâm tình
đi.”
Cũng không phải là Thải Thải ghen, nàng chẳng qua là không nghĩ đến một người
nam nhân, lại có thể không giữ mình trong sạch đến mức này, thì ra nàng tốt
xấu cũng là khuê các tiểu thư, ấn tượng đối với nam nhân vẫn là các công tử
trong tiêu thuyết, lúc ấy biết rõ là gạt người, nhưng không nghĩ đến tiểu
thuyết lại gạt người quá đáng đến như vậy, đột nhiên lại đối mặt với thực tế,
thành ra có chút không quen. Sắc mặt nàng dịu lại, Liêu thượng cung tiếp tục
nói: “Nương nương, về sau mỗi đầu tháng, nương nương đều phải một lần kiểm tra
sổ sách riêng tư này của Hoàng thượng, lúc là hoàng tử thì do bảo mẫu ghi nhớ,
vào cung rồi, lại do chính nô tỳ ghi nhớ nó.”
Thì ra Đế hậu còn phải để tâm đến loại chuyện này, Thải Thải nhìn thấy liền
phiền, vì thế vội vàng gọi người mang đi cất kỹ.