Thiếu Một Người.


Người đăng: ๖ۣۜSâu

Nhiếp Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, y khoác một chiếc áo âu phục màu rượu, bên
trong là một bộ trang phục cổ bằng tơ lụa sắc xanh ngọc.

Mấy năm trước Nhiếp Lăng Phong vốn chọn hình tượng trai trẻ bỗng nhiên lại
chuyển thành hình tượng Yêu vương trong vòng nửa năm trở lại đây. Điều này
nhấc lên một làn sóng không nhỏ trong giới giải trí. Hiện tại y đóng phim
truyền hình và điện ảnh nhiều hơn cả đi hát.

Kỳ thật là bởi vì Lăng Phong bỗng nhiên không biết hát.

A Tùng đã giữ rất kín bí mật này.

Nhưng việc hát thì vẫn phải tiếp tục, dù sao y tích góp thành tựu nhiều năm
như vậy, cũng đã được công nhận là tiểu thiên vương của giới âm nhạc.

Nếu cứ âm thầm cắt đứt con đường âm nhạc này, thật sự rất đáng tiếc.

Cho nên làm người đại diện, hắn vừa tăng cường huấn luyện ca hát cho Lăng
Phong, vừa tạm thời tìm người hát thế cho y.

Người này tính tình cũng thật khó chơi, đang ngay trên sân khấu lại chợt im
lặng, lần đó đã giải thích rằng, Lăng Phong đã học được ngôn ngữ bụng.

Ai có thể tin được điều này chứ.

Lăng Phong ngồi trước bàn hóa trang, một vài thợ trang điểm vây xung quanh làm
việc, còn y thì ngồi chơi điện tử.

Vài MM hầu hạ y hệt như một hoàng đế, từ mái tóc dài cho đến cái móng tay.
Chợt, Lăng Phong ngẩng đầu nhìn vào gương.

Sau lưng y, trên ghế ngồi của thợ trang điểm, có ba người rất quen mắt đang
ngồi.

Rốt cuộc y cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc, mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào
họ.

Bánh Bao giơ tay lên.

“Hi……” Nàng cười đến mắt cũng nheo lại, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi không
khí khẩn trương một chút nào.

Lăng Phong thất thần, miệng há to ra.

Sở Cuồng lạnh lùng cười nói: “Tiểu tử này còn nhìn chúng ta nữa đấy, thấy
người quen cũng không chịu lại đây chào tiếng.”

“Sao các ngươi lại đến đây?” Nhiếp Lăng Phong hỏi.

“Vô nghĩa, ngươi đến bằng cách nào, thì chúng ta cũng đến bằng cách đó thôi!”

Sau đó sắc mặt Nhiếp Lăng Phong chợt đen lại, nặng nề nhìn ba người quen đáng
ghét đằng sau mình.

Lần trước gặp Diệp Hạ Thái, y đã nói, y thật vừa lòng với cuộc sống hiện tại,
hy vọng cả đời này cũng không gặp lại bọn họ.

Không nghĩ đến cả hai vợ chồng kia cũng đã ở đây.

Nhiếp Lăng Phong ngồi yên không nhúc nhích.

A Tùng cười nói: “Lăng Phong à, bọn em quen nhau sao? Em quen Diệp tổng từ lúc
nào vậy?”

A Tùng bước tới đưa tay ra, Diệp Hạ Thái thực tự nhiên vươn tay, bắt lấy. A
Tùng chớp thời cơ nịnh nọt: “Diệp tổng, Lăng Phong của chúng tôi rất có tiềm
năng phát triển, fan của cậu ấy có thể tính đến hàng vạn, nếu quý công ty có
thể cùng Lăng Phong hợp tác, tôi nghĩ hiệu quả nhất định sẽ không tồi đâu.”

Diệp Hạ Thái gật đầu cười cười: “Có thể suy tính.”

“Chúng tôi muốn nói chuyện riêng.” Lăng Phong nói.

A Tùng lập tức thức thời lui ra.

Nhiếp Lăng Phong tựa vào bàn hóa trang, đôi chân thon dài thoạt nhìn rất sáng
chói.

Y mặc tây trang, rất có khí chất.

Kỳ thật Diệp Hạ Thái cũng rất hợp với tây trang, chỉ có Sở Cuồng là quá trẻ……

Nhiếp Lăng Phong cúi đầu, cầm lấy một điếu thuốc đặt bên môi, nghiêng đầu châm
lửa.

Y phun ra một luồng khói, day day trán, nói: “Các ngươi thật đúng là âm hồn
không tiêu tan.”

Hai người đàn ông còn lại cũng lấy thuốc và xì gà ra, thất thần ngồi trên ghế,
bắt đầu hút.

Tình huống gì đây, đến đây nói chuyện hay là hút thuốc tập thể?!

Nàng rút từng điếu thuốc của bọn họ vứt lên mặt đất, đạp cho điếu xì gà của
Diệp Hạ Thái nát bấy ra.

“Các ngươi, rốt cuộc là có muốn trở về hay không đây?”

“Muốn!” Diệp Hạ Thái đáp.

“Tự nhiên là có.”

“Không muốn.”

“?”

Ba ánh mắt nhìn về phía Lăng Phong, khỉ thật, lại xuất hiện một tên phản đồ.

Nhiếp Lăng Phong lại rút một điếu thuốc khác, cầm lên, nói: “Các ngươi nguyện
ý trở về, thì tự mình trở về đi, không cần hỏi ta, cũng không tất yếu phải nói
với ta.”

“Nhưng mà chúng ta cùng nhau đến đây.”

“Nhưng mà chúng ta cũng không nhất thiết phải về cùng với nhau.”

“Nhưng mà nếu ngươi không đi, chúng ta có thể về được sao?”

“Điều này, ta cũng chỉ có thể nói, lực bất tòng tâm.”

“Nhiếp Lăng Phong, ngươi như vậy là rất ích kỷ. Lỡ đâu ngươi không chịu về,
chúng ta cũng không về được, vậy con dân của ngươi, con của chúng ta, con dân
của chúng ta, cha mẹ chúng ta phải làm sao bây giờ?”

“Ha ha, đó là chuyện của các ngươi, của con dân ta, nếu ta đã tái thế làm
người khác, ngươi có tư cách gì cưỡng cầu ta trở về loại cuộc sống thống khổ
đó?”

Nhiếp Lăng Phong phát giác, cuộc sống y trải qua ở đây như cá gặp nước, hơn
nữa không còn gánh nặng nào, cũng không cần phải suy nghĩ cái gì mà nghiệp lớn
nhất thống nữa.

Pizza ăn rất ngon. Rượu đá uống cũng rất ngon.

Cái gì cũng tốt cả, huống chi lại còn có rất nhiều người vì y mà điên cuồng
nữa.

Y cảm thấy mình như được sinh ra một lần nữa vậy.

Vậy vì sao phải lưu luyến tới hành trình không thể nhìn thấy điểm cuối trước
kia chứ.

Diệp Hạ Thái cũng không kinh ngạc, bởi vì lần trước gặp Nhiếp Lăng Phong tuy
rằng y không trả lời rõ ràng như vậy, nhưng hắn cũng đại khái đoán được y mê
luyến cái thế giới xa hoa này. Diệp Hạ Thái không thể tưởng tượng được lần này
y đã hạ quyết tâm lưu lại. Tuy vậy, bọn họ không thể hiểu được Nhiếp Lăng
Phong, ở cổ đại, người mà hung hãn nhất, lúc nào cũng kêu chém kêu giết, thích
gây chiến, khơi mào tranh chấp là y, dĩ nhiên lại là người đầu tiên la hét
không muốn trở về?

Y cứ thế mà buông tha cho cuộc đời chính mình sao?

Mọi người đã ngạc nhiên không thể nói thành lời.

Nhiếp Lăng Phong thản nhiên nói: “Các ngươi sao cũng được, khi nào trở về,
cũng không cần nói với ta. Nếu các ngươi không quay về, như vậy chúng ta liền
cứ sống cuộc đời của riêng mình đi.”

Bánh Bao và Sở Cuồng trong lòng sốt ruột, Diệp Hạ Thái lại nói: “Ngươi lên sân
khấu đi, chúng ta đi trước, ngày khác lại liên lạc.”

Nói xong, liền kéo Sở Cuồng và Thải Thải rời đi.

“Sở Cuồng, sao Nhiếp Lăng Phong lại như thế?” Bánh Bao cũng có thời điểm không
thể hiểu được.

Sở Cuồng tự nhiên cũng không lý giải được điều này, chẳng lẽ y sợ gây chiến
với hắn sao? Ha ha, cái lý lẽ này thật hư vinh.

Diệp Hạ Thái nói: “Ta cảm thấy, Nhiếp Lăng Phong cũng có lý lẽ của y, chuyện
trở về, đúng là không thể thoải mái thích ý như ở đây, mọi người không vì loại
chuyện vẩy máu chặt đầu mà đánh mất tính mạng bản thân. Chẳng qua, dù sao
chúng ta cũng có ngôi nhà thuộc về mình, con người làm sao có thể quên đi gốc
bác bản thân chứ?”

Thứ nhất, ai cũng cảm thấy mình không thể quên đi gốc bác bản thân.

Thứ hai, là họ cũng không thể rời bỏ bằng hữu nhân thân ở nơi kia được.

Nhưng thật ra ai cũng hâm mộ Nhiếp Lăng Phong, y lại có thể không vướng bận,
hoàn toàn không có ràng buộc nào cả.

“Tình cảnh ngày đó của chúng ta, trong bốn người, thì Nhiếp Lăng Phong ở cửa
tử, chúng ta ở cửa sinh, sau đó ta ném vòng ngọc qua, vòng ngọc rơi xuống đất,
chúng ta liền đến nơi này. Cho nên nếu chúng ta muốn quay về, nếu dùng lại
cách cũ, thì có thể nào thành không được không nhỉ? Nhưng mà, Nhiếp Lăng Phong
cũng không chịu quay về, một phiền toái nữa là, ở đây, chúng ta biết kiếm đâu
ra Huyền ngọc bây giờ?”

Haiz, vài tiếng thở dài cất lên.

Mọi người đều cảm thấy có chút thất vọng.

Thật quá nhiều khó khăn, mới chỉ nghĩ thôi, đã gặp khó khăn như vậy rồi.

“Không được, nhất định phải bắt Nhiếp Lăng Phong theo chứng ta trở về mới
được.” Sở Cuồng thản nhiên nói.


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #354