Đại Minh Tinh.


Người đăng: HắcKê

CV 353: Đại minh tinh.

Trở lại khách sạn, Bánh Bao vẫn mơ mơ màng màng, vẫn là bộ dạng giống như sau
uống thuốc, Sở Cuồng đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại dùng tay kiểm tra nhiệt
độ của nàng, rồi thỉnh thoảng lại cho nàng uống nước. A Đức đều đặt tất cả
những chuyện này vào mắt, chậc chậc lấy làm kỳ lạ, nghĩ nếu con nhóc này mệnh
tốt có thể làm đại thiếu phu nhân Sở gia, thì thật đúng là sẽ được hưởng đầy
đủ cả nhu tình và vinh hoa phú quý của thiếu gia rồi. Đến buổi tối nàng mới
tỉnh dậy, A Đức bất hạnh vẫn chưa tìm được cơ hội để nói về vấn đề lớn nhỏ với
nàng.

Đến khi thiếu gia đi toilet.

A Đức nói: “Tiểu MM, tôi có chút chuyện, muốn nói với mình cô.” Bánh Bao thông
minh, liền nói với A Cuồng đến phòng A Đức lấy đồ.

A Đức thần bí nhìn Bánh Bao, cười, nói: “Nếu không phải nhìn thấy thiếu gia
động tâm với cô, thì tôi cũng khó mà nói, trước tiên cô hãy nói xem cô có tính
toán gì không đi.”

“Tính cái gì?” Bánh Bao sững sờ.

“Tôi đây là ăn ngay nói thật đấy nha, ngay từ đầu lão gia nhà tôi đã chọn một
cô con dâu mà ngay cả thiếu gia cũng không biết cho cậu ấy, người ta là con
gái một của vua bài Singapore. Từ nhỏ đã học ở Pháp, bây giờ là một danh viện
nổi danh tại Singapore. Điều kiện trong ngoài đều mạnh hơn cô nhiều. Nhưng mà
cô cũng đừng có tuyệt vọng, lão gia của chúng tôi đã tỏ thái độ, nếu cô có thể
nhận làm bé, như vậy, lão gia sẽ cho cô vào cửa làm nhị thiếu phu nhân.”

“Trùng hôn là phạm pháp!” Thải Thải đã được học nên biết, nam nhân nơi này
không thể lấy hai người vợ một lúc.

“Đúng vậy, ở đại lục, trùng hôn là phạm pháp, ở Hongkong cũng không thể công
khai làm vậy, nhưng mà, nếu thiếu gia kết hôn với đại tiểu thư với Singapore,
sau đó kết hôn với cô ở Hongkong, sẽ không phạm pháp, tôi nói rõ một chút, ở
Hongkong, bề ngoài cô là kết hôn hợp pháp, nhưng trên thực tế chỉ là vợ bé, dư
luận xã hội sẽ không thừa nhận cô là vợ cả, bởi vì xuất thân của cô.”

Mới đầu hắn còn tưởng rằng tiểu MM sẽ khóc la đòi chết đòi sống, không nghĩ
đến Thải Thải chỉ nháy mắt mấy cái, sau đó gật đầu với hắn: “Tôi biết rồi.”

“Biết rồi? Thật hay giả?”

Thải Thải ngắt ngắt trán: “Tôi biết rồi, nếu anh không còn chuyện gì nữa thì
tôi đi đây, việc này trong lòng tôi đã hiểu được.”

“Không phải là cô chịu kích thích quá độ đấy chứ?”

Dáng vẻ Thải Thải sao mà giống chịu kích thích chứ? Nàng sao để tâm, Sở Cuồng
nhiều thêm mấy bà vợ đâu có phải là chuyện gì mới mẻ, chỉ là không nghĩ đến
lần này lại đến lượt nàng làm bé mà thôi! Thải Thải không thể làm gì với
chuyện tình lần này.

Hơn nữa đây là vấn đề của thân thể mà Sở Cuồng phụ thân, cho nên đấy cũng là
vấn đề của thân thể này.

Cũng đâu có quan hệ nhiều đến nàng.

Bánh Bao cầm máy tính bảng rời đi.

A Đức thầm nghĩ, một là con bé kia quá nghèo, nên một lòng muốn được gả vào
nhà giàu, còn không thì chính là do quá yêu thiếu gia, tóm lại quá bình tĩnh,
thật sự bất thường!

Thải Thải không đem chuyện này để trong lòng, cho nên không nói với Sở Cuồng,
lúc về phòng nàng lướt mạng, đem mấy chuyện này ném ra sau đầu.

Chợt nhớ đến lời A Đức, liền lên baidu tìm ảnh chụp của con gái vua bài
Singapore.

Kết quả tìm được là một cô gái mặc một chiếc váy vô cùng sinh đẹp, ăn mặc như
phu nhân công sứ Pháp.

Thật đẹp, sau đó nàng đọc một vài lời giới thiệu, cô ta tên Hứa Uyển Oán, hội
trưởng danh viện Singapore, năm nay hai mươi tuổi.

Nhìn kỹ gương mặt nàng, trong lòng Thải Thải lộp bộp.

Đây, không phải Mai phi thì còn là ai nữa?

Sở Cuồng cầm lấy máy tính bảng Bánh Bao đưa qua, thuận mắt nhìn cái, vừa thấy
Hứa Uyển Oánh, liền sửng sốt.

“Mai quý phi?!”

Thải Thải quat ngoắt đầu lại, nói: “Đúng vậy, Mai quý phi là người vợ chính
thức của thân thể hiện tại này của chàng, chàng vui lắm đúng không?”

“Đồ ngốc, trẫm mới mười tám tuổi mà thôi, vợ ở đâu ra chứ?”

Thải Thải liền đem từ đầu đến cuối những lời mà A Đức đã nói nói lại cho Sở
Cuồng nghe, Sở Cuồng nghe xong sửng sốt một hồi lâu mới đáp: “Trẫm thật đúng
là không ngờ tới.”

“Chúng ta vẫn nên rời đi thì hơn, ta cảm thấy chuyện ở đây cũng không dễ giải
quyết đâu.”

**Thải Thải bánh bao thịt**

Phải tìm cho được Nhiếp Lăng Phong, để tìm ra nguyên nhân khiến bọn họ đi đến
nơi này.

Diệp Hạ Thái bay từ Mỹ về để xem buổi nhạc hội, thế nhưng lại bị báo chí giật
tít thành ‘Ngài tổng của Diệp thị mê ca nhạc’.

Bài này lại nằm trên top bản tin kinh tế và tài chính.

Buổi tối, Sở Tụ sắp xếp cho bọn họ đến sân vận động.

Vừa xuống xe, nháy mắt cả đám đều hóa đá.

Đám đông nhiệt tình, ít nhất cũng tới mấy vạn người. Thần kinh Sở Cuồng căng
chặc, thầm nghĩ, không ngờ trong nửa năm mà tên tiểu tử Nhiếp Lăng Phong này
lại gây dựng được danh tiếng như vậy.

Rất nhiều fan đang điên cuồng.

Nếu không phải Sở Tụ đã sớm liên hệ được chỗ ngồi, có thể đi vào từ cửa sau,
thì cho dù có cầm vé, cũng khó mà vào được.

Sự cuồng nhiệt này thật kinh người, bên ngoài, cả trai lẫn gái hét lớn ‘Lăng
Phong! Lăng Phong! Lăng Phong!”

Vô số ánh đèn loang loáng, ánh sáng laser khiến nơi này trở nên vô cùng huy
hoàng. Trên áp phích Lăng Phong mặc áo khoác dài màu rượu, tóc vài rơi trên
vai, nằm trên da báo tuyết, trong tay cầm ly rượu vàng, chiếc áo phủ trên
người y, lại để lộ lồng ngực rắn chắc, quanh y có vài cô gái ăn mặc hở hang
vây quanh.

“Nhiếp Lăng Phong đúng là thoải mái quá nha.” Sở Cuồng nhợt nhạt cười.

“Đây là áp phích của y, Sở Cuồng, ngươi có từng được chụp chưa? Ta cũng từng
chụp rồi, nhưng mà mặc tây trang, ngồi trên ghế sô pha, tay thì cầm ly rượu….
dưới chân có một con báo gấm.”

“Ta chưa từng chụp.” Sở Cuồng ra vẻ không sao cả giữ chặt tay Bánh Bao, “Nàng
nhìn còn chưa đủ sao, có gì hay mà nhìn chứ?”

“Sao mà ta cảm thấy tấm áp phích này rung động như vậy chứ?”

Diệp Hạ Thái ôn nhu cười nói: “Bởi vì hậu kì đã có người làm cái gì mà
Photoshop ấy, tóm lại chính là khiến cho hình còn đẹp hơn chính chủ nữa.” Gã
nhìn thoáng qua tấm áp phích của Nhiếp Lăng Phong, không thể không thừa nhận y
rất có khí chất của yêu vương. Quả thật rất chói mắt!!

Thông qua hậu trường, Bánh Bao, Sở Cuồng và Diệp Hạ Thái ngồi xuống chỗ ngồi,
chờ Nhiếp Lăng Phong xuất hiện.

Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người nói: “Lăng Phong, buổi diễn đêm nay rất
quan trọng, em đừng lơ là. Lần trước gây lỗi, bọn anh phải giải thích cả buổi
mới ổn đấy.”

A Tùng cố gắng nhắc nhở. Lần trước, đang lúc nhép miệng, Nhiếp Lăng Phong lại
nhìn pháo hoa trên sân khấu ngẩn người. Trong khi âm thanh âm nhạc vẫn còn
hoạt động.

Sự kiện này đã trở thành một scandal khôi hài.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #353