Chú Ý An Toàn.


Người đăng: HắcKê

“Chú cảnh sát à, tôi gọi cậu là chú luôn đã dược chưa, con gái tôi đã ba ngày
rồi không có về nhà, nếu cậu đồng ý cho người đi tìm con gái giúp tôi, cậu bảo
tôi gọi cậu là ba tôi cũng gọi!” Mẹ Chu nắm trong tay bọc tiền chỉ có năm mươi
đồng tiền lẻ, kín đáo đưa cho cậu cảnh sát tuổi nhỏ hơn mình không ít, cậu
cảnh sát đỏ mặt, đẩy lại, nói: “Chị à, lúc nãy chị đã nói, con gái chị là dọn
đồ bỏ nhà đi, con gái chị bây giờ đang ở thời kỳ mãn kinh……” Ý thức được mình
nói sai, cậu vội cảnh chính, cười cười: “Là thời kỳ phản nghịch, đối với những
đứa trẻ phản nghịch, cảnh sát chúng tôi còn có cách nào đây chứ?”

Mẹ Chu sắc mặt đại biến, thầm nghĩ mềm mỏng không chịu, mà muốn ép mình mạnh
bạo chứ gì, bèn cất cái bọc đỏ lại, nổi giận: “Tổ quốc nuôi dưỡng cảnh sát mấy
người không phải là để giúp dân chúng chúng tôi giải quyết khó khăn sao,
chuyện chúng tôi không xử lý được, mới tìm các người, nếu tôi có thể tìm cái
con bé chết tiệt kia về, thì cần gì phải mặt dày tới đồn cảnh sát làm gì chứ?!
Các người đây là khinh thường phụ nữ, khinh thường người làm công mà, tôi vất
vả khổ cực ở siêu thị……”

Đại khái trong nửa giờ, mẹ Chu đem lịch sử cuộc sống bi thảm của mình giới
thiệu từ đầu tới cuối xong, cảnh sát trong đồn mới bất đắc dĩ, giơ tay lên:
“Đầu hàng, đầu hàng, không bằng như vậy, đợi thêm mấy ngày nữa, nếu hai ngày
nữa con chị chưa về, chúng tôi sẽ cho người đi tìm, có được không, con chị có
điện thoại chứ?”

Mẹ Chu lập tức ghi số điện thoại của mình và con gái vào sổ ghi chép, sau đó
mới lấy hình Thải Thải ra: “Cậu xem, đứa bé đeo mắt kính này đúng là con gái
tôi, con gái tôi tròn trịa mập mạp, bốn bề như một, mặt trông ngây thơ khờ
dại, nhưng rất biết để tâm.”

“Trẻ con bây giờ cứ động một chút mà bỏ nhà ra đi, rồi lại đi tìm cảnh sát,
chúng tôi cũng đâu phải người trông trẻ chứ.”

Mẹ Chu vừa đi ra tới cửa, chợt quay đầu lại nói: “Ngộ nhỡ con bé gặp chuyện
không may thì sao?! Không phải là xảy ra chuyện rồi cho nên tôi mới đến tìm
cảnh sát hay sao?!”

Tiểu Quất Tử đi theo mẹ thấy mẹ và chú cảnh sát đều tức giận, vội vàng lôi kéo
mẹ Chu đi ra ngoài, trên đường về nhìn thấy mẹ vừa lau nước mắt vừa mắng chị
mình.

Tiểu Quất Tử thật sự sợ cái anh xã hội đen kia, chứ nếu không sợ, cậu đã bật
thốt lên, ‘Mẹ, thật ra là chị con đang yêu sớm, nên bỏ trốn đi với một cái anh
gì đó rất đẹp trai rồi.’

“Mẹ, chị nhất định sẽ tự chăm sóc tốt mình mà.” Tiểu Quất Tử nắm lấy tay áo
bà, mẹ Chu thấy tiểu Quất Tử ngoan ngoãn đến khác thường, đột nhiên nghĩ ra,
có thể nào cái thằng nhóc này cùng phe với xú nha đầu Thải Thải kia không? Bà
nhéo lỗ tai cậu bé: “Quất Tử, hôm nay con phải nói rõ cho mẹ!”

**Thải Thải bánh bao thịt**

Chiếc giường trong căn phòng này không biết thoải mái hơn chiếc giường nhỏ kia
bao nhiêu lần nữa, khiến Thải Thải lại hoài niệm về chiếc giường Pháp khi xưa.

Hơn nữa, trên giường còn có gối lông ngỗng, nàng đánh một giấc no nê xong, sau
khi tỉnh lại thì thấy Sở Cuồng đang mặc một chiếc quần lót đứng trước gương
nhìn. Thải Thải bò dậy đeo kính lên, thấy hắn cởi quần cộc ra ném đi.

“Sở Cuồng, chàng làm gì vậy?”

Sở Cuồng đáp: “Trẫm cảm thấy chiếc quần này vẽ đầy mấy con thỏ con vịt kỳ
quái.” Hắn có thói quen mặt đồ bẩn xong lại ném đi, sáng nay thức dậy lại phát
hiện không còn đồ để mặc nữa. Sở Cuồng rối rắm nhìn dáng người của chàng trai
mười tám tuổi, với trái tim một đế vương đã hơn ba mươi tuổi quả thật không
thể nào chịu được điều này, theo suy nghĩ của hắn, mười tám tuổi tương đương
với không có bất kỳ sức hút nào cả. Sở Cuồng nghiêng đầu, thấy Bánh Bao dáng
vẻ mềm mại, nhưng cặp kính đeo trên mắt kia thật sự cản trở tầm nhìn vô cùng,
lập tức nhào tới, khiến Bánh Bao sợ đến mức lùi vào lại trong chăn.

Hắn nhẹ nhàng gỡ mắt kính của nàng ra, hạ một nụ hôn xuống mi mắt nàng: “Nàng
đeo mắt kính này xấu quá, bằng không để trẫm dẫn nàng đi quẹt thẻ đi.”

“Quẹt thẻ?”

Sở Cuồng vươn tay lên bàn, cầm lấy một chiếc ví tiền, mở ra, lôi từ trong đó
ra mấy tấm thẻ bạch kim.

“Nếu trẫm muốn mua cái gì, đều cầm một vài tấm thẻ này đi ra ngoài, mật mã là
123000. Quả thực là lấy không hết dùng không cạn! Trẫm muốn lấy cái gì, liền
đem tấm thẻ này đưa cho một nữ nhân. Trẫm vẫn không thể hiểu được, vì sao một
tấm thẻ nho nhỏ như vậy, lại có thể dùng tốt hơn cả ngân phiếu?”

Sở Cuồng kéo Thải Thải từ trên giường xuống, hai người uyên ương nghịch nước
trong bồn tắm khổng lồ của căn nhà một hồi lâu, xong mới mặc đồ ngủ, đi xuống
cầu thang, không nghĩ đến trên bàn đã bày xong bữa sáng, Sở Cuồng biết, là nữ
tỳ kia đã đến, trong phòng có tiếng rửa bát, Sở Cuồng đi tới, kết quả không
thấy bà cô làm thêm giờ đó nữa, mà là ‘hộ vệ’ A Đức của mình. Dáng dấp của A
Đức lại hệt như tiểu Đức tử vậy.

Sở Cuồng nhịn không được gọi hắn một tiếng Tiểu Đức Tử.

“Thiếu gia.”

“A Đức, tại sao lại là ngươi, nữ tỳ kia đâu rồi?”

A Đức vuốt vuốt mái tóc, hắn đã quen với cách nói chuyện như người cổ đại của
thiếu gia rồi: “Thiếu gia, người giúp việc đó đã bị tôi sa thải rồi, lão gia
bảo A Đức phải phục vụ thiếu gia cho thật tốt. Còn nữa thiếu gia, năm nay cậu
cũng đã mười tám tuổi rồi, là người trưởng thành, nhưng cái cô bé kia nhìn thế
nào cũng chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi, cô bé ấy còn chưa thành niên nữa,
chuyện hai người sống chung nếu bị người khác biết thì không hay lắm, tóm lại,
thiếu gia, cậu tán gái thì không sao, chỉ cần đừng để gặp chuyện không hay là
được.”

A Đức liếc mắt nhìn em gái bốn mắt châu tròn ngọc sáng, nuốt nước miếng, thầm
nghĩ không biết là khẩu vị thiếu gia thay đổi từ hồi nào nữa, từ nhỏ đến giờ
chỉ toàn thích người đẹp, nhưng nửa năm trở lại đây không dẫn gái cũng không
bắt cá hai tay, trở nên kỳ kỳ quái quái, ngay cả gout bạn gái cũng đổi. Nhưng
mà A Đức rất kinh nghiệm đi tới bàn, đem mấy thứ mua từ siêu thị về bỏ vào tủ
lạnh, sau đó lấy ra một hộp Durex lớn. Trên bao bì vẽ một người đàn ông chỉ
mặc mỗi quần lót.

Lúc này Thải Thải đã trở về phòng, A Đức liếc mắt một cái, nói: “Thiếu gia,
cậu tán gái không sao, nếu cô gái còn là chưa thành niên thì cũng không sao,
nhưng cậu phải chú ý an toàn, nếu bây giờ mà tạo ra một đứa trẻ con gọi lão
gia bằng ông, A Đức đoán có khi sẽ bị lão gia vứt xuống biển làm mồi cho cá
mập luôn đấy.” Nói xong chỉ vào cái hộp nhếch miệng cười: “Bọn anh em còn đặc
biệt giúp thiếu gia chuẩn bị đồ phòng hộ đây, Durex, cho đàn ông cảm giác
không gì sánh kịp, không gây khó chịu, lại tuyệt đối an toàn nữa.”

Sở Cuồng bị hắn nói một hồi mà choáng cả đầu, bèn bước đến nhìn, Durex?

Mở hộp ra, lấy một vài bao, rút ra thì thấy một cái vòng tròn nhỏ trong trong.

Hắn bỏ lại lên bàn: “Biết rồi, ngươi có thể lui xuống.”

“YES! Thiếu gia!” A Đức chào, cúi đầu khom lưng rời đi.

Lúc này Thải Thải mới lộ diện, tới chiếc bàn, thấy hộp Durex thì hỏi: “Đây là
cái gì?”

Sở Cuồng bước tới gần, nhìn Thải Thải, Thải xé một bao, kéo ra, vật thể kia
trở nên dài ra.


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #341