Không Có Size Đó Đâu.


Người đăng: HắcKê

“Ta biết rồi, có phải là bong bóng không?” Nàng dùng hai ngón tay vê vê, tỏ ra
rất không có chuyện gì to tát vứt lại trên bàn. Lúc này chiếc áo khoác trên
người nàng rất luộm thuộm, giá cũng rất rẻ, chiếc mũ cũ kỹ bị bung chỉ, Sở
Cuồng cau mày, thầm nghĩ cho đến giờ Bánh Bao luôn luôn chỉnh tề tinh tế lại
mặc bộ đồ như vậy, dùng tay nắm cái mũ kéo nàng đến cạnh mình, tay vòng quanh
hông, nói: “Đi, chúng ta đi quẹt thẻ đi.”

Hắn bản trẫm khinh thường mấy thứ đồ chơi trẻ con kia, thuận tay đem ném của
hộp Durex vào trong thùng rác.

Lên lầu thay một chiếc áo khoác thể thao, lấy tiền bỏ vào ví, Thải Thải mở tủ
đồ của hắn ra, phát giác toàn bộ đều là quần áo thể thao, Sở Cuồng để tóc ngắn
nhìn khá là không thuận mắt, Thải Thải vươn tay nắm lấy tóc trên đỉnh đầu hắn
kéo một cái, Sở Cuồng cũng rất hiểu ý là nói: “Thân thể da tóc đều là của cha
mẹ cho, người ở thời đại này lại hoàn toàn không thương tiếc chi tóc tai của
mình cả.” Ánh mắt hắn hiện lên sự chán ghét: “Tóc thì đủ màu sắc cả, vẫn bị
mấy tờ báo bát quái bình chọn là đẹp nhất.” Hắn chậc chậc hai tiếng, lắc đầu
cảm thán.

Bên trong thân thể là một linh hồn nam nhân chín chắn, nhưng bề ngoài thì vẫn
chỉ là một thiếu niên tuyệt mỹ đang tuổi dậy thì, thanh xuân phơi phới. Mỗi
lần soi gương, hắn đều cảm thán tại sao mình lại gầy yếu đến thế, loại dáng vẻ
này, thật sự rất tổn thương lòng tự ái của một hoàng đế. Sở Cuồng không ngắm
mình nữa, lấy ve kem chống nắng trên bàn đổ vào lòng bàn ta, xoa xoa lên mặt.
Hắn không quá thích ứng với gió nắng ở thế giới này, hệt như khí hậu ở biên
cảnh Hung Nô vậy. Hơn nữa nắng ở đây rất gắt, khiến cả người hắn cũng không
được thoải mái.

Chờ hắn đắp nặn xong, Thải Thải nhìn mình và hắn ở trong gương, mới cảm thấy
dáng vẻ của cả hai quả thực là chẳng hợp nhau chút nào.

Mình ở thế giới này sao trông luộm thuộm như thế?

Sở Cuồng dẫn Thải Thải đi dạo trong trung tâm thương mại, không khỏi đưa tới
rất nhiều ánh mắt của mọi người, khiến Thải Thải cảm thấy nhấc chân cũng trở
nên rất khó khăn.

Dường như tất cả mọi người đều nhìn nàng.

Chậc chậc, nam sinh đẹp trai đến khiến người người phẫn nộ như vậy, lại nắm
tay một em gái nữ sinh bốn mắt.

Nhìn đồng phục thì cả hai đều đang học cao trung cả.

Sở Cuồng lấy tiền lẻ từ trong ví ra, tới trước một quầy hàng, mua cho Thải
Thải một que kem.

Dì bán kem đảo quanh trên mặt Sở Cuồng.

Sở Cuồng rất thần bí đề cử: “Nương tử, loại kem vị bạc hà này ăn ngon lắm, ăn
xong lát nữa vi phu dẫn nương tử đi ăn bò bít tết, vi phu đã ăn rồi, rất
ngon.”

Một người vỗ lên bờ vai hắn một cái, quay đầu lại thì thấy đó là một nữ sinh
rất ngọt ngào đáng yêu, trong tay cô bé cầm di động, nũng nịu hỏi: “Xin chào,
em thấy anh rất đẹp trai, có thể cho em xin số điện thoại được không?” Cô bé
đứng hai chân hình chữ bát (八), miệng nở nụ cười đáng yêu.

Sở Cuồng cau mày, đánh giá cô bé này từ trên xuống dưới. Sau đó không chút
khách khí lạnh lùng nói: “Ta không có di động.”

“Không có điện thoại di động á?”

Sau đó hắn tỏ vẻ dường như mình đang rất bận, quay đầu lại tiếp tục giới thiệu
này nọ với Thải Thải.

“Sao lại lạnh lùng vậy chứ, người ta cảm thấy anh rất đẹp trai nha.”

Sở Cuồng cau mày, lạnh lùng cười một tiếng, “Chẳng lẽ ngươi không thấy, chúng
ta đang đi dạo phố sao?”

Hắn phẩy tay như phẩy ruồi đuổi cô bé, cô bé đỏ mặt đỏ mũi quay người đùng
đùng bỏ đi.

Chờ hắn giải quyết xong cô bé nọ, lại phát hiện dường như Bánh Bao hoàn toàn
không để ý tới chuyện này, tự mình đi vào một cửa hàng chuyên bán quần áo để
xem hàng. Trong lòng Sở Cuồng cảm thán, Bánh Bao lại thích ứng cái thế giới
này hơn so với hắn sao? Trông nàng có vẻ rất là nhập gia tùy tục. Bánh Bao
nhìn nhìn hàng trong quầy, cô gái trông quầy lại dùng khóe mắt liếc nàng vài
cái, căn bản là lười tới nơi để giới thiệu, Bánh Bao lại không phát hiện gì
khác lạ, tiện tay lật vài bộ đồ, xem thử có bộ nào hợp với size của mình hay
không.

“Tiểu thư, ở đây không có size của cô đâu.” Cô bán hàng cảm thấy nàng lật tới
lật lui liền thật không thoải mái.

Thải Thải sửng sốt, lại thấy cô kia không chú ý nàng nữa, ngược lại đon đả đón
mời Sở Cuồng vừa mới bước vào. Mới đầu chẳng qua là cô thấy y phục trên người
Sở Cuồng đều là hàng hiệu, nên mới định giữ chân khách hàng lớn này, nhưng sau
khi thấy mặt hắn, trái tim liền nhảy lên bang bang, chân lùi về sau mấy bước,
xôn xao với mấy đồng nghiệp bên cạnh: “Cậu nhìn kìa, anh ấy đẹp trai quá, quá
là đẹp luôn!!”

“Đúng đúng, đẹp trai đến nỗi tớ không dám nhìn thẳng vào mặt anh ấy luôn!”

“Vóc người thật chuẩn! Chiều cao này mà đi làm mẫu nam, thì đẹp đến ngây người
rồi.”

Bọn họ nhỏ giọng bàn tán, còn hắn, mới rồi còn thong thả nhìn quanh, chợt lại
đối với không khí hỏi: “Sao rồi, có thích bộ nào không?”

Các cô gái đứng quầy sửng sốt, không biết là hắn đang nói chuyện với người
nào, lại không nghĩ đến, cái cô nhóc tầm thường mập mạp đứng trong góc lại
thuận miệng đáp một câu: “Nhỏ quá không hợp.”

Quả thật là ngũ lôi oanh đỉnh!!!

Dĩ nhiên hắn lại nói chuyện với con bé kia!!!

Anh chàng đẹp trai như vậy, cực phẩm như vậy, giọng nói cũng quyến rũ như vậy
lại nói chuyện với một con bé xấu xí ú nù!

Sở Cuồng chọn một đôi giày đế xuồng mềm, đây là đôi giày duy nhất mà hắn thấy
thuận mắt, đi tới chỗ Bánh Bao đang ngồi để đổi giày, cởi giày của nàng ra,
sau đó rất dịu dàng nói: “Đôi đó hư rồi, thay bằng đôi này đi.” Nói xong, liền
mở khóa kéo giày ra, nhét chân Bánh Bao vào, “Thấy chưa, ta vừa liếc một cái
thì đã biết rằng nàng mang nó rất hợp mà.” Trên thực tế là có hơi rộng, vì Sở
Cuồng căn bản không nhìn số giày, nàng cầm lấy đôi giày cũ lên, thấy trên đế
có khắc số 36. Còn đôi Sở Cuồng chọn lại là 38, nhỏ hơn nhiều, nàng cởi giầy
ra, hỏi: “Tôi có thể lấy cố 36 được không?”

“Xin tiểu thư chờ một lát.” Rất nhanh cô gái đứng quầy đã mang giày ra, một
màn trai đẹp đổi giày giúp gái xấu này quả thật rất đả kích mọi người.

Đối với sự hoài nghi ngoài dự đoán như vậy, cô gái kia tự mình ngồi xổm xuống
đổi giày giúp Thải Thải, cười nói: “Tiểu thư, anh trai cô thật là tốt với cô
nha.”

Thải Thải chỉ cười nhạt.

Không ngờ Sở Cuồng lại dùng tay vuốt tóc nàng bảo: “Đây là nương tử của ta.”

“…… Nương tử?!!!” Mặt đất vốn đang bằng phẳng lại dậy thêm một tiếng sấm!!
Nương tử?!!

Thải Thải trợn mắt nhìn Sở Cuồng, Sở Cuồng cười một tiếng, ngồi xuống cạnh
nàng rồi hôn lên mặt nàng một cái.

Sở Cuồng đi quẹt thẻ, cô gái kia đem giày cũ bọc lại, đôi giày này trông có vẻ
đơn giản, lại có chút gì đó rất là cũ kỹ.

“Tiểu thư, cô cứ yên tâm mang đôi giày Hermes này đi, ba vạn tám một đôi, giá
cả luôn đồng hàng với chất lượng.”

“Tiểu thư, đôi giày cũ này làm sao bây giờ?”

“Ném đi.” Sở Cuồng trở lại, lấy thẻ bỏ vào ví, thuận tiện nhìn từ trên cao
xuống nhàn nhạt hỏi: “Nói cho ta biết, ở đây có đồ cỡ nàng ấy không?”

Cô gái kia lắc đầu, cười nói: “Điểm này tôi cũng không rõ lắm.”

Thải Thải đứng dậy, thấy một tấm áp phích dán trong cửa hàng, nữ nhân trong
tấm hình đó cao cao gầy gần, còn người nam nhân, khí chất lại không bằng được
Sở Cuồng.

Người của thế giới này lại không biết làm quân áo cho mình rồi, Thải Thải lại
bắt đầu hoài niệm Như Tâm Như Ý Như Nguyệt, trước kia có bọn họ chăm lo cho
nàng rất chu đáo, có Thượng cung cục cung cấp quần áo cho nàng, mà y phục của
nàng, đều phù hợp với bốn mùa. Còn ở đây, kiếm một bộ y phục cũng thật khó.

Vừa ngẩng đầu, nàng định than thở, bất chợt lại sửng sốt, chỉ về phía trước
nói: “Cuồng…… Chàng xem, đó là Nhiếp Lăng Phong!”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #342