Người đăng: HắcKê
Người đại diện rất săn sóc, hắn gọi một người đàn ông ôm lấy Lăng Phong mới
rồi đang quay phim đột nhiên lại ngất xỉu, không ngừng dặn dò ‘phải cẩn thận,
Lăng Phong của chúng tôi rất yếu ớt, nhất định phải cẩn thận có biết không.’
Hắn giống như một bà cô ẻo lả, đứng đó lải nhải khiến người ta phiền chán.
Người nhân viên phụ trách ôm Lăng Phong nhìn y trong khoảng cách gần như vậy,
thấy chàng thanh niên xinh đẹp một cách quá đáng thì không khỏi khẩn trương,
trong lòng lặng lẽ cảm thán.
Anh chàng này chính xác là một yêu nghiệt mà.
Ngay cả đàn ông cũng sẽ động lòng, huống chi kể đến những cô cậu nhóc đang
điên cuồng kia chứ?
Bao một chiếc áo khoác nhung vô cùng màu mè, gã nhân viên lặng lẽ đưa Lăng
Phong vào trong xe. Người đại diện sau đó cũng theo lên, đóng cửa xe rồi bảo
‘về khách sạn’.
Trời ạ, sao tự nhiên lại ngất xỉu chứ? Người đại diện phát hiện trên mái tóc
dài đen mượt của y xõa trên mặt, mày cau chặt, trên trán rỉ ra từng giọt mồ
hôi lạnh.
Nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy y bị bệnh, người đại diện thấy dáng vẻ
thống khổ của y, không khỏi nói, ‘Chắc là phải đi bệnh viện rồi.” Cẩn thận
dùng tay lau mồ hôi lạnh cho y, sau đó móc từ trong túi ra một cái kính mát
lớn mang vào, một đường thẳng tiến tới bệnh viện. Đăng ký xong, mọi người dìu
Lăng Phong vào phòng cấp cứu, sắp xếp cho y nằm xuống, người đại diện cẩn thận
kể lại những triệu chứng của y cho bác sĩ: “Hôm nay khi cậu ấy đang làm việc,
đột nhiên liền la hét bảo đầu rất đau, sau đó liền ngất đi, tôi đã dùng tay
kiểm tra cũng không thấy sốt, thật không biết là đã ăn cái gì mất vệ sinh,
chẳng lẽ người đại lục không hiểu cái gì là vệ sinh sao, đụng cái gì cũng cho
người ta ăn vào!”
Trong phòng cấp cứu có khoảng ba mươi người ngồi đợi khám, mọi người cảm thấy
người Đài Loan cũng thật phiền, nói chuyện thì cứ nói, cái gì mà đại lục này
đại lục nọ.
“Anh chen ngang thế mọi người đều không nói gì, còn dong dài cái gì đấy!”
Ngay cả bác sĩ cũng không nhịn được, lời nói mang theo ý khó chịu và cảnh cáo.
Ông ta lấy một cái nhiệt kế, lau qua bằng cồn, sau đó nhét vào miệng Lăng
Phong. Thờ ơ bảo: “Trước tiên cứ đo nhiệt độ đã, sau đó mới đo điện tâm đồ.”
Nói xong, đo đường máu cho y.
“Đường máu hơi thấp.” Lấy một cục đường từ trong túi áo ra, bỏ vào miệng y.
Sau đó lấy nhiệt kế ra.
Qua mười phút sau, bác sĩ nói, “Người cũng không sao, hơi đói, hơn nữa có sốt
nhẹ. Đầu năm nay người trẻ tuổi không biết tự chăm sóc mình cũng thật nhiều.”
Sốt nhẹ, bác sĩ kê cho vài viên thuốc, người đại diện cầm đơn về, trở lại
phòng Lăng Phong, nhìn thấy một đám con gái đang vây quanh y chỉ chỉ chỏ chỏ.
“Rất giống, cậu nhìn đi, mặc dù đeo kính mát, nhưng mà bộ dáng khi đeo kính
mát của anh ấy rất giống Lăng Phong, hơn nữa mình nghe nói Lăng Phong đang hợp
tác với các minh tinh đại lục, đóng bộ phim tên gì mà ‘Tôi có hẹn với hoàng
đế’ hay sao ấy.”
Y được ngậm đường, cho nên sắc mặt dần tốt hơn, khẽ hừ một tiếng, dùng tay đỡ
lấy trán.
A Tùng khẩn trương hỏi, “Lăng Phong, rốt cục em có ổn không?”
“Đáng chết!”
Bất chợt, người đại diện A Tùng sửng sốt, nghểnh tai, lúc nãy rõ ràng hắn mới
nghe được, một người Đài Loan luôn luôn nói vấp như Lăng Phong, lại dùng tiến
phổ thông vô cùng chuẩn để nói một câu thô tục!
Sau đó y dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt mà bình thường mình vẫn xem là báu
vật kia.
Bàn tay đó chợt bị một bàn tay khác chụp lại, sau đó người đại diện thấy Lăng
Phong dùng ánh mắt như mình đã giết cả nhà y, nhìn chằm chằm mình.
“Lăng Phong, em sao vậy……”
Lăng Phong cả người vô lực, giống như là bị trúng tà, từ sau khi mở mắt, liền
bắt đầu trở nên vô cùng trầm tĩnh khiêm nhường, đôi mắt không ngừng quan sát
thế giới này, tựa như y chưa từng được đến, thậm chí ngay cả tiếng di động
vang lên cũng đủ hù dọa khiến y giật mình! Y hệt như biến thành một người
khác. A Tùng cảm thấy y không phải là đột nhiên mà như vậy.
“Lăng Phong này, em cũng đừng có ngã bệnh biết không, nếu như em quá áp lực,
vậy chúng ta có thể nghỉ ngơi, con người mới là quan trọng nhất.” Người đại
diện giữ vững tinh thần và thái độ chuyên nghiệp, an ủi Lăng Phong đang rơi
vào trạng thái phát điên.
Y thật quái lạ, lúc xuống xe thì sợ đến mức suýt ngã nhào, không biết cách qua
đường, đi thang máy thì hai chân lại mềm nhũn.
Đây, rốt cục là tại sao chứ. Không có cách nào nữa, A Tùng đành phải dắt y vào
khách sạn, pha nước tắm xong mới ngồi lên giường nhìn Lăng Phong đang ngẩn
người nhìn chằm chằm vào TV dịu dàng nói: “Nước đã pha rồi, bây giờ em đi tắm,
anh giúp em rót nước uống thuốc có được không? Sau khi ăn xong, thì nghỉ ngơi
một chút.” Hắn mở tủ quần áo ra lấy áo ngủ đặt ở trên giường, sau đó ra cửa
gọi thức ăn, bác sĩ đã nói rồi, cần phải cho y ăn một vài đồ ngọt, để cung cấp
thêm năng lượng.
Dáng dấp Lăng Phong của Lăng Phong rất mảnh khảnh, y vì giữ dáng phải cự tuyệt
tất cả những món có tinh bột. Người đại diện gọi khoai tây, cánh gà chiên,
nước Sô đa và Pizza.
Sau khi trở về, lại ngạc nhiên vì thấy Nhiếp Lăng Phong vẫn còn nhìn chằm chằm
vào TV, không hề chớp mắt.
“Nơi này là nơi nào?!” Y chợt nhảy dựng lên, sau đó bóp chặt lấy cổ họng người
đại diện!
Người đại diện thiếu chút nữa là đổ cả mớ thức ăn trong tay, thở dài một hơi
cười nói: “Đừng bướng bỉnh nữa, Lăng Phong, bây giờ đâu phải là lúc quay phim
chứ, em có thể thư giãn một chút mà.” Hắn dắt tay y, dẫn tới giường ngồi, sau
đó kéo bàn qua, để thức ăn lên. “Không phải em vẫn thường đòi ăn pizza sao,
hôm nay bản đại nhân A Tùng khai ân, đây là bánh Pizza Ý chính tông đây nhá.”
Y cụp mắt xuống, ánh nhìn rơi vào những món đồ ăn khác nhau trên bàn, mùi thơm
nức xông vào mũi, y hít hít mũi, bụng sôi ùng ục.
Mặc kệ, người này dù sao cũng không có ác ý gì.
Y chỉ là không hiểu được vì sao ở đây lại quái dị như vậy thôi.
Lúc nãy y thấy, người bị đóng ở trong hộp.
Xe bốn bánh không cần ngựa kéo, mà có thể chạy lui chạy tới ở trên đường.
Không cần bước đi, mà có thể bay lên tận đỉnh của cái hộp.
Tất cả mọi thứ, Nhiếp Lăng Phong hoài nghi, đều có quan hệ đến việc mình bị
hút vào vòng xoáy ánh sáng nọ.
Nghĩ vậy, y cầm một miếng pizza lên, cắn một miếng, y từ từ trợn to hai mắt,
rất ngon, ăn rất ngon, thật sự rất rất ngon……
-oOo-