Cố Cung 2010.


Người đăng: HắcKê

“Ta có thể đảm bảo, lý tưởng duy nhất của ta trong đời này chính là thống trị
Hung Nô thật tốt, để bách tính an cư lạc nghiệp, mà không phải là đi khiêu
chiến các nước khác.”

Thải Thải ha ha cười: “Tốt rồi, hai người các ngươi vốn không nên là địch, trở
thành đồng minh mới là chính đạo.”

Nói xong, Thải Thải nhìn bên ngoài chắc lưỡi hít hà: “Nhiếp Lăng Phong cũng đủ
thông mình, y đã vào được tầng ba rồi.”

“Nhiếp Lăng Phong người này, không nên làm hoàng đế, nếu hắn là một cao thủ
thế ngoại cao nhân trong chốn võ lâm, thì sẽ thích ý hơn nhiều, hôm nay, tội
gì phải ở đây?”

Thải Thải thở dài. Sau đó vô tư ngồi xuống một tảng đá: “Ta đã làm hết sức,
việc còn lại, hai người các ngươi cứ nhìn mà làm, dù sao, rất có thể y sẽ đuổi
giết đến tận đây, nếu như vậy thì chỉ có một đường chết, Sở Cuồng, chàng vui
không, ta sẽ chết chung một chỗ với chàng, cùng ngày cùng tháng cùng năm. Đến
lúc đó bọn nhỏ bớt nhiều phiền toái rồi, về sau hằng năm cứ đến ngày giỗ, hai
đứa đều có thể bái tế chúng ta cùng một lúc luôn.” Nàng bứt một ngọn cỏ dưới
chân, không lo lắng sầu não, cũng không nhìn ra sự sợ hãi khi sắp đối diện với
cái chết.

Nhưng sự thật đúng như lời Bánh Bao nói, đây rất có thể là thời khắc hai người
chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, nhưng không hiểu vì sao khi nghe ra từ
miệng nàng, lại khiến cho người ta muốn bật cười.

Sở Cuồng xoay đầu nhìn Nhiếp Lăng Phong, chợt phát hiện, không còn thấy y đâu
nữa.

Sao lại như vậy?

Chợt, Nhiếp Lăng Phong từ trên trời giáng suống, tung một chưởng, đập vỡ tảng
đá, tảng đá biến thành đống đá vụn, rơi vãi khắp nơi.

Thải Thải nhảy dựng lên mấy bước nhìn y, trạng thái y như người điên, tung
từng chưởng vào các tảng đá, Thải Thải chặc lưỡi hít hà: “Ngoài dự liệu của ta
đấy.”

Thải Thải thầm nghĩ, Nhiếp Lăng Phong nổi điên đập hết đá ở đây cũng vừa hay.

Cứ như vậy, khi tiếp cận đến gần đây thì sức lực của y cũng đã tiêu hao gần
hết.

Cùng Sở Cuồng liếc nhau một cái, Sở Cuồng nói: “Phá vỡ trận pháp, có thể nào y
sẽ tìm đến đây được hay không?”

“Được.” Thải Thải chắc chắn, chợt sửng sốt, nhìn Nhiếp Lăng Phong đã đánh nát
hơn mười tảng đá, đột nhiên đứng tại chỗ nổi điên, dùng sức nắm lấy tóc mình.

Nhiếp Lăng Phong sắp điên rồi, y đứng một chỗ thở dốc, ‘bùm’ một tiếng, trước
mặt là một mảnh trắng xóa mù mịt.

Đột nhiên, Nhiếp Lăng Phong cười ha ha thành tiếng, tựa như nhớ ra được cái gì
đó.

Thải Thải sửng sốt, Sở Cuồng sửng sốt, Diệp Hạ Thái kêu lên: “Hỏng bét rồi!”

“Cái gì!”

Diệp Hạ Thái nói: “Đi từ mặt đất đương nhiên là không đến được……”

Thải Thải tiếp lời: “Nhưng người này lại có khinh công!”

Mới vừa rồi Nhiếp Lăng Phong đang điên cuồng nên đã quên mất mà thôi, y thi
triển nội lực, ngược lại tiếp lấy mấy tảng đá đang bay loạn xa, Sở Cuồng chợt
nhảy ra ngoài, bưng một tảng đá giơ qua đỉnh đầu, Diệp Hạ Thái dùng sức đạp
một cái, tảng đá bay ra ngoài, nhưng Nhiếp Lăng Phong quá lợi hại, dùng tay
đẩy, tảng đá lập tức văng ra chỗ khác.

Lúc này y từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rõ ràng bị trí cửa sinh, đạp tới
mấy bước liền vững hạ hạ xuống mặt đất.

Nhiếp Lăng Phong mặt hung thần sát ác tiến lên, trong tay là một đốm sáng màu
lam nhạt rực rỡ.

“Sở Cuồng, Diệp Hạ Thái! Lần này bổn tôn sẽ khiến các ngươi chết không có chỗ
chôn! Ha ha ha ha~~” Trong sơn cốc chỉ toàn vang vọng lên tiếng cười âm hiểm
của Nhiếp Lăng Phong.

Sở Cuồng và Diệp Hạ Thái phóng người lên, hợp lực đón đầu Nhiếp Lăng Phong
đang xông tới, ba thân ảnh phiêu dật tụ hợp một chỗ, không hề tách rời.

Nhưng vẫn có thể nhận ra, lúc nãy Nhiếp Lăng Phong đã đánh các tảng đá nửa
ngày, bây giờ thực lực đã giảm nhiều, hai má đỏ bừng, trong mắt hiện lên tia
máu. Sở Cuồng vô ý liền bị Nhiếp Lăng Phong tát một cái lên mặt, Sở Cuồng hự
một tiếng, ngực tức và đau đớn, lúc này mới phát hiện đã bị Nhiếp Lăng Phong
cho một chưởng mạnh vào ngực.

Ông ông….

Tai như ù lên……

Sở Cuồng phun một búng máu lên gương mặt dữ tợn của Nhiếp Lăng Phong.

Diệp Hạ Thái thấy thế, đâm ngược trường kiếm, lại bị Nhiếp Lăng Phong chụp cho
gãy thành từng đoạn.

Võ công luyện đến trình độ này, y không phải là người……

Không phải là người mà!!

Tay Nhiếp Lăng Phong như móng vuốt của chim ưng, hung hăng đâm xuống, đầu ngón
tay cơ hồ như lọt vào miệng Sở Cuồng.

Thải Thải nhìn ra được, y đã nổi điên.

Biểu tình kia thật giống như tẩu hỏa nhập ma!!

“Nhiếp Lăng Phong!!” Thải Thải lớn tiếng kêu!

Nhiếp Lăng Phong quay đầu lại, sửng sốt, kết quả là thấy một cái vòng tròn đập
về phía trán mình.

Y dùng một tay chụp, cầm lấy cái vòng kia, ngây ngốc nhìn.

Thải Thải giữ bình tĩnh bước tới, lôi y ra khỏi vòng bảo vệ.

Mới rồi dưới tình thế cấp bách, nàng đã lấy cái vòng được tạo mài thành từ
huyền ngọc ném ra ngoài.

Nhiếp Lăng Phong cau mày, lạnh lùng nhìn cái vòng ta, nói: “Ngươi đã quá xem
thường bổn tôn rồi.” Nói rồi, thả tay ra.

Cái vòng kia rơi xuống đất, tạo thành dải sáng năm màu.

Hả?!

Chuyện gì đang xảy ra?

Vùng đất đưới chân bắt đầu dần hòa tan.

Biến thành vùng cát lún mang theo ánh sáng chói mắt……

Sở Cuồng ôm lấy eo Thải Thải, gót chân lui về sau, cố sức để không bị hố cát
lún khổng lồ này kéo xuống. Nhưng mà diện tích đất bị hòa tan càng lúc càng
lớn, xoay thành một vòng xoáy di động được.

Nhiếp Lăng Phong ở gần nhất bị mặt đất vặn vẹo giữ chân, kéo vào trong sức
mạnh khổng lồ kia.

Tay y vẫn còn cố kéo lấy vạt áo choàng Sở Cuồng, cố sức kéo cả Sở Cuồng xuống
vũng cát lún.

“Chuyện gì xảy ra! Đây là có chuyện gì xảy ra!!”

Bên tai là âm thanh ầm ầm nhức óc, căn bản không thể nghe thấy bất kỳ câu trả
lời nào.

Ai cũng bị cuốn vào, cảm giác được thân thể mình bị biến dần thành ánh sáng.

**Thải Thải bánh bao thịt**

Năm 2010.

Cố cung[1].

[1] cố cung: chỉ Cố Cung thời Thanh, ở Bắc Kinh Trung Quốc. Quen không? :P

Tập toàn giải trí Hoa Duệ gần đây có đầu tư một bộ phim tên ‘Tôi có hẹn với
Hoàng đế’. Trong phòng nghỉ, nhà sản xuất nóng giận oán trách, ‘Biết tiền thuê
nơi này một ngày là bao nhiêu không? Gần hai mươi vạn, mấy người ai có thể nói
cho tôi biết, lần này tổn thất thì phải đền bù bao nhiêu hả?”

Một giọng nói đặt biệt ỏn ẻn vang lên: “Allah, ông có biết Lăng Phong của
chúng tôi bây giờ là một nghệ sĩ rất sáng giá không, đừng nói là hai mươi vạn,
dù là hai mươi triệu cũng có thể kiếm trở về, hơn nữa, diễn viên nào lại không
có lúc không khỏe chứ? Có đúng hay không?” Hắn làm người đại diện của Lăng
Phong, rất có trách nhiệm mà nói, “Thôi, Lăng Phong của chúng tôi đã té xỉu
nghiêm trọng như vậy, còn quay cái gì mà nữa mà quay, hôm nay, chúng tôi muốn
trở về khách sạn nghỉ ngơi cho tốt cái đã, nói không chừng còn phải đi khám
bác sĩ, nếu như Lăng Phong đã kiệt sức rồi thì các người phải chịu trách nhiệm
có biết hay không?!”

Nghệ sĩ Đài Loan thường kiêu ngạo như vậy là chuyện tình ai ai cũng biết. Cũng
không biết mọi người cuồng điểm gì ở cái gã trai chỉ có chút bề ngoài này
chứ?!

Nghe nói y lớn lên tại khu ổ chuột, thậm chí chưa từng được dạy dỗ, loại nghệ
sĩ ‘một đêm thành danh’ nhan nhản này, mọi người cho nhau một ánh mắt ăn ý,
sớm muộn gì cũng giống như pháo hoa, nhanh tỏa sáng, mà cũng nhanh lụi tàn.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #334