Người đăng: HắcKê
Nhiếp Lăng Phong hưng phấn đến cực điểm, lúc này y đã không khống chế được bản
thân mình nữa, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hiểm ác, trên mặt bao một lần sương lạnh
như muốn trí người ta vào chỗ chết. Sở Cuồng tay cầm trường kiếm, cật lực ngăn
cản công kích của y, mỗi một lần cản đều cảm thấy xương cả người đều như phát
ra tiếng vang. Sở Cuồng mồ hôi rơi như mưa, cuộc chiến này đã biến thành một
cuộc quyết đấu võ lâm.
Trường bào đã bị cắt rách nửa mảnh, nhưng nửa mảnh còn lại vẫn lay động theo
gió, Sở Cuồng cản không nổi, hối hận vì khi xưa đã không coi học võ công như
một việc quan trọng bậc nhất. Diệp Hạ Thái cũng tham gia vào, đôi mắt Sở Cuồng
dần dần trở nên đỏ bừng, thật muốn mở miệng mắng to. Nhưng ngại nếu mở miệng
mắng chửi sẽ tổn thương nguyên khí. Chợt, đầu ngón tay Nhiếp Lăng Phong bắn ra
một vật gì đó có ánh sáng trắng. Sở Cuồng hoàn toàn không thể thấy rõ nó là
cái gì, mà lúc này, hắn đã không kịp tránh né nữa.
Thời khắc chỉ treo mành chuông, Sở Cuồng kinh ngạc nhìn một đường đỏ vụt qua.
Phịch một tiếng, một cây roi thẳng tắp cản giữa má hắn và vật đang bay tới
kia.
Sau đó hắn trơ mắt nhìn cây roi đứt vụn.
Một viên bảo thạch vỡ thành hai mảnh rơi trên mặt đất.
Sở Cuồng giật mình với điều vừa xảy ra hơn là với ám khí, thì ra người vừa rồi
cứu hắn không phải ai khác mà chính là Diệp Hạ Thái.
Ngay cả Nhiếp Lăng Phong cũng sửng sốt, ba người đều sửng sốt.
Ánh mặt Diệp Hạ Thái nhanh chóng bình tĩnh lại, Nhiếp Lăng Phong bình tĩnh
hỏi: “Diệp Hạ Thái, ngươi có biết vừa rồi mình đã làm gì không?!”
Diệp Hạ Thái nói: “Ta biết mình làm gì, ngươi cũng thấy đấy, sau khi trận
chiến này kết thúc, Đại Sở và Hung Nô đều tổn thương nguyên khí nặng nề, căn
bản không thể nào tiếp tục cuộc chiến được nữa. Cho nên, ta không thể phản bồi
huynh đệ tỷ muội Hung Nô, nhưng mà, nếu như ngươi muốn giết chết hoàng đế Đại
Sở, thì không thể được!”
Nhiếp Lăng Phong bị chọc cho tức giận, “Rốt cục là ngươi phát bệnh thần kinh
phải không?!”
“Lăng Phong, bây giờ ta chính thức thông báo cho ngươi biết, từ giờ trở đi,
bổn vương sẽ tự xưng đại vương phương bắc, ngươi và ta, không còn là quân thần
nữa, lúc này là đồng minh, sau này, chúng ta sẽ là kẻ địch!”
Nhiếp Lăng Phong chợt tỉnh táo lại, hiểu ra, hắn đây là muốn tạo phản!
Sở Cuồng ha ha cười to: “Nhiếp Lăng Phong ngươi xem đây là cái gì, ngươi thấy
chưa ốc không mang nổi mình ốc, lại mưu đồ với Đại Sở, ngươi có tài đức gì
chứ!!”
Nhiếp Lăng Phong hừ lạnh một tiếng, chợt, vòng hai tay lại, một sức mạnh khổng
lồ đẩy về phía Diệp Hạ Thái và Sở Cuồng.
Sở Cuồng và Diệp Hạ Thái bị sức mạnh khổng lồ này đẩy ra ngoài, sau đó nặng nề
té trên mặt đất.
Chợt, tất cả mọi người thấy một thân ảnh quen thuộc cưỡi ngựa xuyên qua tầng
tầng khó khăn chạy đến.
Nàng đưa nắm tay ra, cũng không biết vì sao lúc này nàng lại lấy đâu ra sức
lực mạnh như vậy, Sở Cuồng mượn lực, xoay người lên ngựa, ngực đau nhức, miệng
chảy ra máu đỏ tươi. Nàng cưỡi ngựa chở hắn, hô to với Diệp Hạ Thái: “Đi theo
ta!!”
Diệp Hạ Thái phản ứng thần tốc, lập tức lên ngựa, quay đầu ngựa chạy ra khỏi
chiến trường theo nàng.
Nhiếp Lăng Phong cau mày, giục cương, đuổi theo phía sau.
Sở Cuồng ôm người phía trước, khàn giọng trách cứ: “Sao nàng lại chạy tới, sao
nàng lại chạy tới chứ!!”
“Chàng và Hạ Diệp Thái không phải là đối thủ của Nhiếp Lăng Phong!”
Hắn lớn tiếng quát: “Ta đang hỏi sao nàng lại không nghe lời ta mà chạy đến
đây cơ mà!”
Thải Thải không trả lời hắn, chợt thấy Như Nguyệt đứng cạnh tảng đá ngoắc
mình.
Thải Thải đáp: “Sau này hẵng nói đi!!”
Ba con ngựa trước sau đuổi theo, con ngựa mà Thải Thải cưỡi chính là con Phi
Long mà Sở Cuồng đưa tới, rất nhanh, Thải Thải cưỡi nó đi theo một con đường
quỷ dị, lượn quanh những tảng đá, Diệp Hạ Thái đi theo, chờ đến khi Nhiếp Lăng
Phong đuổi kịp đến thì y dừng lại.
Bởi vì y phát hiện những tảng đá này được bày thành một Cửu Cung hồi toàn
trận.
Nếu không hiểu được tất cả cửa sinh cửa tử của nó, căn bản không thể vào được.
Những táng đá lớn muôn hình vạn trạng, tuyệt không phải tự nhiên mà có, Nhiếp
Lăng Phong chợt nghĩ đến, có lẽ, chính là nữ nhân nọ bày ở đây.
Y thử tiến vào, lại phát hiện trận thế đá dưới chân lại dịch chuyển theo trận
đồ bát quái, một nửa đứng yên, một nửa quấn chặt chân ngựa, ngăn trở đường đi
của y.
Mà Thải Thải, Sở Cuồng, Diệp Hạ Thái đã đi tới cửa sinh lớn nhất, chính xác mà
nói đây là một huyệt động.
“Đây là cái gì?”
Sở Cuồng vô cùng hiếu kỳ, trận pháp này nàng tạo ra từ lúc nào?
“Còn nhớ rõ hôm ta mang rất nhiều người ra ngoài, đến ngày hôm sau mới trở về
đấy không?”
“Nàng nói là, nàng đã mang họ đến đây để bày trận sao?”
Bánh Bao gật đầu: “Nơi này vốn là một Loạn Thạch Cương[1], nhưng chàng hãy
xem, đây cũng là một trận bát quái thiên nhiên, huyệt động này nằm ở bên
trong, chỉ cần dựa theo nó mà bày trận, có thể bày thành trận pháp Cửu Cung,
người Nhiếp Lăng Phong ở bên ngoài nên không thể nhìn thấy được tình huống bên
trong, y nhất định không đoán ra được vị trí cửa sinh cửa tử, cho nên không
cách nào vào được.”
Sở Cuồng từ xa xa nhìn lại, quả nhiên Nhiếp Lăng Phong bị mấy tảng đá lớn cản
chân.
“Sao nàng hiểu được trận pháp này?”
“Mấy năm trước khi linh hồn ta bị rời khỏi cơ thể từng đi theo các chàng gặp
cao nhân kia, thì có thấy một trận pháp Cửu Cung hồi toàn được bày bởi những
quân cờ. Ta thấy hắn chơi cờ một mình. Cho nên nhìn trái bầu vẽ cái gáo mà
thôi.”
Thải Thải nói với Diệp Hạ Thái: “Đại ca, cảm ơn ngươi.”
“Cần gì phải cảm ơn, ta cũng chỉ vì mình mà thôi.”
Sở Cuồng không rõ chân tướng, nhìn hai người, chợt phát tác, “Chu Thải Thải,
nàng thật sự là một nữ nhân không thể khiến người ta yên tâm được mà!”
Thải Thải nhìn Sở Cuồng: “Sở Cuồng, ta chỉ là muốn giúp chàng mà thôi.”
“Nàng ngoan ngoãn ở lại quân doanh, đó mới là sự hỗ trợ tốt nhất đấy!”
“Phải, chàng mới là kẻ muốn chết, sao ta lại không muốn ở yên trong quân doanh
chứ, ta đã bảo chàng hãy đứng yên ở cửa sinh đừng nhúc nhích, thế mà, chàng
đấy, lại cố tình muốn làm anh hùng, chạy đi đánh nhau với Nhiếp Lăng Phong,
biết rõ bản thân mình không đánh lại y, ta sớm đoán được chàng sẽ nóng đầu,
cho nên mới tạo ra trận pháp này, bây giờ không phải đã có tác dụng rồi hay
sao?!”
Sở Cuồng giận cũng không đúng, hắn biết Thải Thải đang giúp mình, nhưng vẫn
tức giận vì nàng đã không nghe lời, để cho người ta phải lo lắng.
Diệp Hạ Thái: “Đừng cãi nhau, đừng cãi nhau nữa, Sở Cuồng, ta có lời muốn hỏi
ngươi, ngươi có thể đảm bảo với ta không?”
“Chuyện gì?” Sở Cuồng hỏi.
“Ngày nào ngươi còn sống, liền tuyệt đối không làm những chuyện xâm phạm đến
Hung Nô.”
“Trẫm cảm thấy Đại Sở đã đầy đủ lực lượng để trẫm thi triển khát vọng và quyền
cước của mình rồi!”
“Được, ngươi phải nhớ kỹ lời thế bây giờ đấy.”
Sở Cuồng gật đầu, hỏi ngược lại: “Ý của ngươi là, nếu như ngươi đoạt được
quyền lực ở Hung Nô, Hung Nô liền thừa nhận đường biên giới giữa mình và Đại
Sở, không bao giờ làm chuyện cướp bóc giết đốt ở biên cảnh nữa phải không?”
-oOo-