Người đăng: HắcKê
“Đừng nói nữa, vào thời điểm này, bổn vương tuyệt đối sẽ không khơi mào sự
việc khiến Hung Nô bị nội loạn, Đại Sở thừa cơ lợi dụng.” Diệp Hạ Thái sau khi
ổn tọa trong đại doanh chỉ nói một câu duy nhất như vậy.
Nhưng một câu của hắn đã có thể ngăn cản thiên ngôn vạn ngữ của người ta.
Tất cả mọi người đều không lên tiếng. Những ai mới rồi còn sắt son đòi báo thù
bây giờ lại im lặng cúi đầu.
Diệp Hạ Thái nói: “Thù hận sẽ bị lãng quên sao? Thù hận vĩnh viễn sẽ không bị
lãng quên, nhưng mà, trước khi sự thật được rõ ràng thì thù hận thật sự không
có ý nghĩa, các ngươi cho rằng, trận chiến này sẽ kết thúc khi Hung Nô và Đại
Sở cùng lui binh vậy thì mười phần sai rồi, ý nghĩa của cuộc chiến này chính
là dù bất kỳ bên nào sau khi thắng, cũng sẽ thừa thắng xông lên, công hạ thành
trì và xâm chiếm đất đai, nô dịch người dân của đối phương, đây chính là sự
thật!!”
Hắn đứng lên: “Hiện tại chúng ta phải nhẫn nhịn, cùng ủng hộ đại vương, vì
hàng ngàn hàng vạn người dân Hung Nô, mà không phải vì đại vương, trong số
những người đó có cả huynh đệ tỷ muội các ngươi, cho nên, trận chiến này,
chúng ta là vì bản thân mình mà đánh!”
“Được! Nghe lời vương gia dạy bảo, đánh bại Đại Sở!! Kiến công lập nghiệp,
nhân cơ hội đẩy mạnh thực lực!! Nhưng vương gia yên tâm, trong lòng chúng mạt
tướng chỉ mãi trung thành với mỗi ngài mà thôi!”
“Đúng, chỉ trung thành với mỗi vương gia!!”
Khi Nhiếp Lăng Phong được thuật lại những lời này, y chỉ nhẹ nhàng cười lạnh.
Diệp Hạ Thái kẻ chính nhân quân tử này, ha ha, ha ha ha.
Y khẽ cười liên tiếp mấy tiếng.
Gần đây mặt y luôn âm trầm, tất cả mọi người đều nhận ra vị đại vương trước
giờ luôn ôn hòa dần trở thành một đại vương lạnh lùng, ánh mắt như hai lưỡi
đao.
“Hoàng thượng, số lương thảo Diệp Hạ Thái mang đến, ước tính khoảng năm nghìn
thạch, còn lương thực các nơi khác có lẽ mười ngày sau mới tề tụ đầy đủ về
đây, tính ra, chỉ xê xoa khoảng hai ngày lương thực, hai ngày này nếu quân Đại
Sở tập kích, chúng ta nhất định sẽ tổn thất thảm trọng.”
Nhiếp Lăng Phong suy nghĩ, rồi nói: “Một ngày nhịn, một ngày một bát cháo. Như
vậy, có thể tiết kiệm chia ra cho hai ngày đó được không?”
“Hoàng thượng, nếu tiết kiệm nữa, chỉ sợ binh lính sẽ có người oán hận.”
“Ngươi đi nói với mọi người, ráng qua mấy ngày này, chỉ cần công phá được Đại
Sở, vàng bạc châu báu, trang sức nữ nhân ở đó, mặc cho bọn họ lấy!”
“Dạ!”
“Đại vương, hay là ta tốc chiến tốc thắng đi?”
Y cũng muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng mà dường như Sở Cuồng lại muốn kéo dài,
kéo dài trận chiến cho tới khi bọn họ không còn lương thảo. Hung Nô là một dân
tộc du mục, lương thực năm trước cũng chỉ đủ cho dân chúng dùng hằng ngày, nếu
như khuyến khích thu thập lương thảo sợ họ sẽ không hài lòng dẫn đến nội loạn.
Cho nên y mới chèn ép các chủ nô lấy lương thực dự trữ của bọn chúng ra, mà
biện pháp tốt nhất chính là gọi con trai của bọn chúng vào nhậm chức trong
quân doanh.
Còn cách nữa, chính là dùng bạc ra ngoài mua lương thực, hoặc là mượn lương
thực.
Hơn phân cửa các nước láng giềng đều cùn giao thương với Đại Sở, nếu như không
phải là bất đắc dĩ, thì tuyệt đối sẽ không ra tay trợ giúp Hung Nô.
Y chỉ có thể mượn lương thực của nước Xiêm trước kia thường hay lui tới với
Hung Nô, nhưng chuyện mượn lương thực là chuyện nếu không phải là vạn bất đắc
dĩ thì sẽ không đi làm, cho nên biện pháp tốt nhất chính là sớm ngày công phá
Đại Sở, đến lúc đó sẽ dùng lương thực Đại Sở để nuôi sống binh lính của mình.
*Thải Thải bánh bao thịt**
“Hoàng thượng, hình như nguồn nước của chúng ta bị người ta động tay động chân
trong đó rồi ạ.”
“Hả?” Sở Cuồng đứng lên, quả nhiên đã xảy ra chuyện, vốn đã sớm ngờ đến một
ngày như vậy, cho nên Sở Cuồng đã nuôi một đám thỏ rừng, chuyên đi uống nước
gần đó. Mà nước mà binh sĩ Sở Cuồng dùng đều là nước suối được Sở Cuồng phái
người vận chuyển từ trên núi xuống hoặc là nước trong hồ, còn không thì là đào
từ dưới mạch nước ngầm lên. Mặc dù tốn thời gian sức lực, nhưng sẽ an toàn hơn
không bị ai nhòm ngó.
Quân doanh Đại Sở đã quy định, bất kỳ binh lính nào cũng không được uống nước
lã. Mỗi ngày sẽ có hỏa đầu quân đun nước sôi, sau đó chia ra binh lính rót vào
túi da trâu. Đây là lượng nước uống trong một ngày của bọn họ.
Sở Cuồng dẫn theo Đỗ Tụ Nương cùng Thải Thải đi dọc theo nguồn nước quan sát
thỏ, Đỗ Tụ Nương chỉ nhìn thoáng qua đã nói, “Độc này đúng là của ta, không
nghĩ đến người đó quả nhiên đáng khinh, lại dùng thuốc độc để đối phó với
hoàng thượng!”
“Thật may là chúng ta đã sớm có đề phòng.”
Thỏ bị trúng độc đầu lưỡi cứng ngắc, cuối cùng không cách nào nuốt được, cũng
không hô hấp.
Trạng thái chết tương đối thống khổ. Hơn nữa chỉ cần đụng nhẹ vào, chết không
thể nghi ngờ.
Thải Thải ở bên cạnh nhìn, nói: “Độc này có thuốc giải không?”
“Có, thật ra đây là một loại bột được chế từ một loại cây chỉ có ở Hung Nô,
nếu như tìm một loại bột khác mà có thể hóa giải được, dù chúng ta có trúng
độc, chỉ cần ăn nó là có thể giải, mà loại thuốc giải này, nơi đây có rất
nhiều, có thể sai người đi hái về nghiền thành phấn, rồi vê thành thuốc viên
phát ra, chẳng qua là cần số lượng nhiều, nên cũng phải cần rất nhiều người
hái.”
“Số người không là vấn đề.”
“Về phần nước này, vì đã xác định được thành phần độc dược, cho nên chỉ cần
dùng một miệng vải chứa đầy thuốc giải, làm thành một đường giăng ngang con
sông, như vậy, nước sông chảy ra tấm vải sẽ trở thành nước an toàn.” Thải Thải
nói.
Sở Cuồng hỏi Đỗ Tụ Nương, Đỗ Tụ Nương gật đầu, nói: “Nương nương nói không
sai.”
“Có muốn gậy ông đập lưng ông không?” Đỗ Tụ Nương cười một tiếng: “Chỗ ta đang
có một loại thuốc, hạ xuống, tuyệt đối sẽ khiến mấy tên tiểu tử Hung Nô kia
phải thương vong thảm trọng.”
Thải Thải lại giành trước một bước nói: “Không được, như vậy sẽ càng khiến
Hung Nô và Đại Sở kết thù hận lớn hơn mà thôi, mục đích của Sở Cuồng không
phải xâm lược, mà là tự vệ.” Nói xong, lại có chút lung lay, nhìn lại Sở
Cuồng, trong mắt người này tự hồ hiện lên dã tâm, Sở Cuồng nhìn thấy Bánh Bao
nghi ngờ nhìn mình, liền đổi đề tài, cười nói: “Đi một bước nhìn một bước
thôi.”
Mặc dù ngoài miệng Thải Thải chưa nói ra, nhưng trên thực tế chuyện đánh giặc
là vậy, nếu chẳng qua là tự vệ, nhưng vậy kết cục của cuộc chiến sẽ khác với
một cuộc chiến xâm lược/
Thật ra Đại Sở đã trải qua một nên văn minh rất lâu dài, Sở Cuồng thật sự cần
nhiều lãnh thổ quốc gia như vậy sao?
Có một câu, tham thì thâm.
Hai người trở về, chủ đề lúc nãy, Sở Cuồng cũng không nhắc lại.
Bánh Bao nói: “Sở Cuồng, chàng có thể hứa với ta, đừng vượt qua ranh giới
phòng vệ được hay không?!”
“……” Sở Cuồng không trả lời.
Bánh Bao hít một hơi nói: “Ân oán của người Hung Nô và Đại Sở vốn đã thâm căn
cố đế, có câu, người được lòng dân chính là được cả thiên hạ, chàng chính là
cố chấp ở điểm này, cho dù chàng có đối tốt với người dân dị tộc, thì trong
lòng bọn họ chàng cũng không thể nào bằng một quân chủ bạo ngược nhưng đồng
tộc với bọn họ được, cho nên dù chàng phí sức dẹp xong Hung Nô, nhưng chàng
không thể giết hết người Hung Nô được…… Chờ đến khi chàng nuôi mập bọn họ,
người đầu tiên mà bọn họ muốn giết lại chính là chàng, cuộc chiến này xem như
vô nghĩa rồi, chàng, ngoại trừ cục diện hỗn loạn, thì cái gì cũng không đạt
được, vậy thì không bằng hãy làm bằng hữu của nhau đi.”
Sở Cuồng gật đầu, trong lòng chợt sáng ngời, vấn đề này hắn chưa từng nghĩ
qua. Nhưng không thể không thừa nhận, cách giải thích này của Bánh Bao hết sức
độc đáo.
Hắn không nhất định cần phải khuếch trương lãnh thổ, mà có thể giữ lại tinh
lực để chấn hưng quốc gia mình.
“Dùng đức để trị thì có được tâm của người trong thiên hạ. Lấy đức báo oán, là
cách tốt nhất để giải quyết vấn đề.” Thải Thải ôm lấy Sở Cuồng: “Ta chỉ muốn,
hết lòng phụ tá chàng…… Nhưng nếu chàng muốn cả đời mình ba đào mãnh liệt,
khai cương khuếch thổ[1], thì ta cũng sẽ theo chàng, giúp chàng, kết quả, hãy
để thời gian trả lời đi……”
[1] khai cương khuếch thổ: mở rộng khuếch trương biên cương đất đai.
Sở Cuồng in xuống trán nàng một nụ hôn sâu.
-oOo-