Khích Bác Ly Gián.


Người đăng: HắcKê

Thải Thải không lên tiếng, thật ra thì Đại Sở và Hung Nô cũng không cần phải
đụng độ đao kiếm thế này, trận chiến này chủ yếu là do Nhiếp Lăng Phong khơi
mào, Thải Thải lật người kề vào tai Sở Cuồng nói nhỏ: “Chàng đi tìm Quan Bộ
Phi đàm phán, bằng không ta cũng có thể ra mặt giúp chàng cũng được.” Sở Cuồng
không lên tiếng, cũng không biết là đã ngủ thiếp đi hay là đang giả bộ, Thải
Thải dùng ngón tay day day tai hắn: “Chàng đừng có mà giả vờ, ta biết là chàng
đang nghe mà, lời ta nói là thật lòng đấy.”

Biết nàng nói là thật, nhưng mà không được là không được, Sở Cuồng nhét tay
vào lỗ tai Bánh Bao, khiến Bánh Bao la oai oái: “Chàng bịt tai ta làm gì,
chàng đây không phải gọi là bịt tai trộm chuông sao?” Sở Cuồng buồn buồn nói:
“Ta thật sự không muốn nghe những lời nàng nói đó.”

Qua một đêm, có lẽ là do khí trời lạnh xuống, mới đến canh năm, Sở Cuồng đã
phải chạy mấy chuyến vào nhà xí.

Thải Thải nhấc chén nước tỏi từ bếp xuống.

Sở Cuồng nói: “Đi ba bốn lần rồi.”

Nàng gật đầu: “Chắc là bị đau bụng rồi.”

Hắn nghiêng đầu, lạnh lùng cười một tiếng, nói thừa, chẳng lẽ còn là bệnh khác
sao.

Thải Thải bê chén nước kia đưa tới, “Uống đi, để lại một ít cho tiểu Nhị lang,
không bị nhưng phải phòng trước đã.”

Hắn uống xong liền rời đi, sau đó Thải Thải nhìn thấy bên ngoài lều mình có
nhiều thêm hai thị vệ. Trong lòng hiểu được, có lẽ là Sở Cuồng sợ nàng sẽ một
mình chạy đến tìm Quan Bộ Phi.

Nàng làm bộ như không thấy gì cả.

Tiểu Nhị lang ghét mùi nước tỏi, Thải Thải bèn chia ra thành nhiều phần nhỏ,
cho uống từ từ trong cả ngày, dù sao điều kiện ở đây kém xa kinh thành, chỉ sợ
bụng bé sẽ xảy ra vấn đề. Trong quân doanh có rất nhiều người bị đau bụng.
Thải Thải tìm quân y, bảo hắn kê thuốc cho mọi người. Kết quả bữa trưa đầy
tỏi, bất đồng chính là lần này tỏi được nướng nhẹ rồi mới nấu nước. Trong quân
doanh mùi tỏi bay đầy, mọi người đều cùng nhau uống nước.

**Thải Thải bánh bao thịt**

Thảo nguyên khô vàng, một nam tử áo đen ngồi trên lưng ngựa, hai mắt ngưng
thần nhìn phương xa. Trong tay hắn nắm chặt cương ngựa, chợt xoay lại, giơ roi
thúc ngựa, chạy về phía đại doanh, hắn nhất định phải hỏi rõ, có đúng là Nhiếp
Lăng Phong là hung thủ đã độc chết phụ vương mình hay không! Hắn chỉ mới đi có
mấy ngày, không ngại cực khổ đem lương thảo về, không nghĩ đến lại chỉ thấy
được thi thể của phụ vương!

Nhưng mà, khi hắn vào quân doanh, lại nghe thấy mọi người đang xôn xao bàn
luận về chuyện này.

Ngay cả ngay cả người của y cũng không tin y!! Diệp Hạ Thái tức giận đến nỗi
quay ngựa lại, quyết định không hỏi, mà cũng không cần thiết phải hỏi, hắn
thật sự đi hỏi thì chính là kể ngu!!

Hắn mới vừa đi, đã có người báo với Nhiếp Lăng Phong.

Nhiếp Lăng Phong tò mò ồ lên một tiếng, ngược lại cười nói: “Hắn đã đến rồi,
tại sao lại đi mất?!”

“Đại vương, gần đây có rất nhiều tin đồn bất lợi cho ngài.”

Nhiếp Lăng Phong tự nhiên là biết được, tuy nhiên y không phải là người giết
chết lão vương gia, mặc dù y thật sự hy vọng lão ta chết sớm một chút. Đây là
thời điểm mấu chốt, y còn chưa ngu xuẩn đến nỗi đem mọi mũi nhọn chĩa vào đầu
mình như vậy.

“Có nên mời Diệp Hạ Thái đến đây để đại vương nói rõ ràng với hắn không ạ?”

Nhiếp Lăng Phong cau mày, nói: “Nếu như hắn thật sự hiểu lầm, ngươi cho rằng
trẫm tìm hắn nói vài câu là có thể hóa giải được hay sao?”

“Nhưng, chẳng lẽ cứ để mặc như vậy……”

“Tạm thời cứ để đó, chờ hắn giải quyết hậu sự xong đã, phái thêm vài tai mắt
nữa sắp ở bên cạnh hắn đi.”

“Dạ!”

Nhiếp Lăng Phong đi tới bên giường nằm một lát, chợt nói: “Nếu đã đến rồi, thì
vào đi.”

Lúc này, một người mặc áo đi vén màn, đi vào.

“Ngươi quả nhiên là chính nhân quân tử, cuối cùng, vẫn tới.”

Thì ra người đến là Diệp Hạ Thái, hắn đã đi, nhưng vẫn quay trở lại.

“Ta chỉ hỏi một câu, phụ vương ta, có phải là do đại vương giết hay không?”

Y khẽ nhắm mắt lại, mái tóc dài màu đen theo cánh tay trắng mịn chảy xuống.

Sau đó hỏi lại: “Trẫm nói ra, thì vương gia sẽ tin tưởng sao?!”

Diệp Hạ Thái trầm ổn đi vào, lạnh lùng nói, “Ngài nói ra, có lẽ ta sẽ tin,
nhưng ngài không nói, ta nhất định sẽ hoài nghi, dù sao chúng ta đều là con
cháu Hung Nô, đều lớn lên ở Đại Sở, có khát vọng giống nhau.”

“Ngươi khát vọng gì? Thử nói ra xem.”

“Khát vọng của ta, chính là khiến Hung Nô trở nên giàu có, thành lập được cục
diện chính trị như Đại Sở vậy, kết thúc những tháng ngày bị gọi là man di!”

“Hung Nô man di, không nghĩ đến ngay cả ngươi cũng nghĩ thế, rất tốt, trùng
hợp là trẫm cũng nghĩ như vậy. Quả nhiên là chúng ta có khát vọng giống nhau.
Nhưng mà rất mâu thuẫn, một đất nước chỉ có thể có một hoàn đến, chính là
trẫm, ngươi cảm thấy thế nào?”

“Đúng, chỉ có thể có một hoàng đế, thế nên ta chỉ hỏi một câu, phụ vương ta có
phải là do ngài giết hay không?!”

Nhiếp Lăng Phong vốn muốn trả lời không phải, nhưng thói ngông nghênh lại bất
chợt phát tác, y nhẹ nhàng nhấp nháy môi, nhàn nhạt nói: “Vương gia, mời trở
về đi……”

Diệp Hạ Thái trong cơn giận dữ, lao người qua gắt gao đè chặt Nhiếp Lăng Phong
ở trên giường.

Nói: “Mặc dù phụ vương ta có rất nhiều điểm không phải, nhưng, nếu ngài làm gì
phụ vương ta, việc báo thù nhất định ta sẽ thực hiện! Đại vương, chẳng lẽ ngay
cả một câu trả lời kiên quyết ngài cũng không có hay sao?”

Y băng lãnh nhìn chằm chằm nghịch thần đang dùng cùi chỏ ép cổ mình, sau đó
lạnh lùng cười một tiếng, lãnh đạm nói: “Vương gia, mời trở về đi……”

“……” Được rồi, không còn gì để nói nữa, hắn buông tay, đứng lên, xoay người
dợm bước.

Nhiếp Lăng Phong ngồi dậy, dùng tay vuốt lại mái tóc dài, nhàn nhạt nói:
“Chuyện ngày hôm nay, trẫm sẽ không để ở trong lòng.”

“Trẫm thông cảm với nỗi đau mất cha của vương gia.”

Diệp Hạ Thái ngẩn người, ghìm nén hơi thở, bước đi ra ngoài!!

“Hoàng thượng, mới rồi hắn đã làm gì ngài sao? Hoàng thượng không sao chứ?”

“Trẫm không sao.”

Đáy mắt Nhiếp Lăng Phong hiện lên một cỗ sát khí.

Nhưng rất nhanh, cỗ sát khí tan rã, trở nên rất nhạt rất nhạt, y nhẹ mỉm cười
nói: “Đi lấy một tấm vải trắng cắt thành từng dải dài mảnh, phân phát cho từng
binh lính.”

“Dạ!”

Diệp Hạ Thái ngồi trên lưng ngựa, trong lòng hắn đã có đáp án, chuyện này, quả
nhiên không liên quan đến Nhiếp Lăng Phong.

Nếu quả thật là do y làm, mới vừa rồi, y đã có thể cho hắn một chưởng chết
tươi.

Hắn biết rõ võ công người này có bao nhiêu cao.

Hắn không phải là đối thủ.

Xem ra, phụ vương mình xác thực tuổi tác đã cao, uống rượu quá độ mà chết.

“Vương gia, ngài đã trở lại!! Các tướng quân đang chờ đại vương nghị sư, bàn
cách báo thù cho lão vương gia!!”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #325