Người đăng: HắcKê
Chính văn 284: Hai vị Hoàng hậu.
Xếp chữ: Khuynh Thành.
Cách duy nhất để mọi người tín phục chính là nói chuyện bằng thực lực, cho nên
mọi người ai cũng biết, hoàng hậu luôn được xưng là tài nữa, cầm kỳ thư họa hạ
trù châm chức[1], không gì không biết, sau khi tiến cung biết hoàng thượng tôn
sùng văn hóa Đại Sở, lại càng thêm cố gắng rèn luyện, hơn nữa mặc dù hoàng hậu
chịu lạnh nhạt, thủy chung vẫn ở bên cạnh hoàng thượng, chưa từng nói lời ngỗ
nghịch ngài.
Nếu lần tỷ thí này mà thắng, thì có thể củng cố hậu vị, giải pháp mà hoàng
thượng đưa ra thật không tồi.
Mọi người nhìn Thải Thải, hành động ngang ngược, nói chuyện ngạo mạn, căn bản
không giống như dạng người tài hoa gì cũng biết làm. Cho nên, lần tranh tài
này đối với đại tướng quân vương mà nói là cực kỳ bất lợi. Vì thế các bộ hạ cũ
bị lạnh nhạt đã lâu vỗ tay ủng hộ mạnh mẽ. Còn có người phất cờ hò reo: “Hoàng
hậu nương nương chắc chắn sẽ không bị bại bởi bất kỳ kẻ nào.”
Người nhà đại tướng quân trầm mặc……
Phe đại tướng quân khó chịu: “Mấy việc đó, dù là chỉ là một kẻ nô tỳ cũng có
thể biết làm.”
“Đúng vậy, tỷ thí cái gì, quả thực là một phương pháp cấp thấp, xuất thân mới
là hậu trường quan trọng nhất chứ!”
Nhiếp Lăng Phong cười một tiếng: “Hậu trường? Dám đề cập đến hậu trường, chẳng
lẽ là khinh thường trẫm rồi sao?”
Một câu nói trả về, đại tướng quân vương thỉnh thoảng vô tình liếc nhìn Thải
Thải nói, “Hôm nay mọi người đến dự tiệc, cần gì phải căng thẳng như vậy, ta
thấy, có thể về nhà suy nghĩ lại, nghĩ xong rồi, ngài mai, vào triều lại bàn
tiếp, như thế nào?”
“Tốt, đại tướng quân vương nói rất đúng.” Nhiếp Lăng Phong nhàn nhạt cười.
Hắn tổ chức gia yến cũng chỉ vì muốn làm nảy sinh mâu thuẫn giữa bộ hạ của
hoàng hậu cũ và mới mà thôi.
Bây giờ nhìn xem, mục đích có lẽ đã đạt được rồi.
Dạ tiệc kết thúc Nhiếp Lăng Phong mới lộ đuôi hồ ly: “Trẫm thấy, hãy để Diệp
Hạ Mẫn quận chúa ở lại hoàng cung nghỉ ngơi, nếu ngày mai tỷ thí thì tiện hơn,
cũng tránh thân thể bất tiện, bôn ba vất vả.” Trên thực tế, tất cả mọi người
đều cho rằng hài tử của Thải Thải có quan hệ với Nhiếp Lăng Phong.
Lần này đại tướng quân cũng không còn cách nào khác, không thể làm trái ý
hoàng thượng nhiều lần được.
Không thể làm gì khác đành nói với Thải Thải, vậy con hãy ở lại đây đi.
Đêm đó Thải Thải ngủ lại tẩm cung đã từng là của Lan phi, lưng dán vào ngực Sở
Cuồng, phân tích tình hình lúc tối: “Chẳng lẽ là vì Nhiếp Lăng Phong không
muốn giao số sính lễ cưới hoàng hậu nên mới làm vậy hay sao?” Sở Cuồng cười
một tiếng: “Có chút bạc mà thôi, còn chưa đến mức đó.” “Nhưng mà nếu như y
biết số bạc đó uy hiếp đến y, y sẽ để ý.”
Sở Cuồng xoa bóp cho nàng, Thải Thải phát hiện lực tay của Sở Cuồng rất vừa
phải, từng chút khiến cái cổ cứng ngắc của nàng từ từ thoải mái trở lại, nàng
khép hai mắt. Bất tri bất giác phát ra từng tiếng hừ nhẹ. Sau đó Sở Cuồng cúi
đầu thì thầm vài câu bên tai nàng, Thải Thải xoay mặt, đột nhiên hôn chụt lên
gò má hắn: “Yên tâm, trong lòng ta có tính toán.”
Tay Sở Cuồng nhẹ nhàng sờ soạng đến gò má bị nàng làm cho nóng lên của mình,
gầm lên một tiếng trầm thấp, ôm lấy cổ Bánh Bao: “Ta cảnh cáo nàng, không nên
đùa giỡn, nhẫn nại của ta cũng có hạn.”
“Được, không đùa chàng nữa. Vậy chúng ta cùng nằm xuống được chứ.” Sở Cuồng đỡ
Thải Thải, hai người đi tới bên giường, Thải Thải nằm xuống vào phía trong.
Sở Cuồng nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của nàng, thả màn xuống, sau đó mới leo lên
giường nằm bên cạnh nàng.
Nghiêng mặt nhìn nàng, trái tim vẫn còn bang bang nhảy loạn, hắn vươn tay dùng
tay mình bao trọn lấy nàng, tay cũng nắm chặt tay nàng.
“Thật không ngờ trẫm và hoàng hậu lại nằm trong hoàng cung kẻ địch như thế
này.”
“Ừ……” Nàng mơ màng trả lời, nghiêng người sang, đầu lủi vào vòng ôm của hắn.
Cho nên hắn không nói nữa, để nàng nghỉ ngơi thoải mái, dùng tay nhẹ vuốt ve
đầu và sau lưng nàng.
Kết quả bàn bạc ngày hôm sau, ưu thế vẫn còn nghiêng về phía hoàng hậu, cuối
cùng giằng co giữa cuộc đấu võ mồm, bọn họ thống nhất ý kiến, tổ chức một cuộc
tranh tài, nhưng cuộc tranh tài này sẽ cho phép hai bên phái người trợ thủ.
Thải Thải vui vẻ xem náo nhiệt, người nhà đại tướng quân vương bắt đầu tìm
kiếm nữ tử giỏi nấu nướng, thêu thùa, tài nghệ siêu quần ở khắp nơi.
“Tìm làm chi, có hai tỳ nữ của ta, Như Tâm, Như Nguyệt cũng được rồi.”
Thuận tiện còn nói thêm: “Gần đây ta có một tỳ nữ rất đáng tin cậy, tiểu Thúy
Nhi cũng rất tốt. Như vậy là đủ dùng rồi.”
Đại tướng quân nhìn tiểu Thúy cao lớn thô kệch đứng ở sau lưng nàng, lòng vẫn
còn tính toán.
“Tiểu Thúy, ngươi biết làm cái gì? Hãy cho bản tướng quân xem một chút đi.”
“Dạ~” Sở Cuồng thanh cổ họng cười: “Nô tỳ giỏi nhất, là viết chữ~” Hắn nói:
“Cha nô tỳ là một phu tử, đã từng dạy cho nô tỳ viết chữ~”
Thải Thải một thân da gà, cười khan: “Đúng đúng, nàng ta biết viết chữ~”
Gọi cả Như Tâm, Như Nguyệt cùng tới, bảo hai nàng ngay tại chỗ thêu hoa, vẽ
tranh cho ông ta xem, ai da, quả thật là nhân tài, hơn nữa còn là nhân tài số
một số hai nữa chứ.
Ông cảm thấy đây là trời cao đã giúp mình rồi.
“Bổn vương còn cần phải tìm thêm một đầu bếp nữa.”
“Tự ta làm được rồi.” Thải Thải nhàn nhạt nói, khoát khoát tay bảo ông không
cần phải lao lực.
“Con gái, con biết làm sao?”
Biết sao? Thải Thải lạnh lùng cười một tiếng, liền đi xuống bếp, buổi tối nhìn
bàn thức ăn, khiến vương gia phải nghẹn họng trân trối.
Bánh Bao vô sỉ khoác lác: “Bây giờ bụng ta đang bự, chứ nếu không, ta còn làm
được nhiều hơn nữa kia.”
Ăn ngon! Thật sự rất ngon! Ông sống nửa đời người, cũng chưa từng được ăn ngon
như vậy!
Ngày tranh tài, Thải Thải cùng ngồi với Như Nguyệt, Như Tâm, ‘Tiểu Thúy’.
Thải Thải còn chưa từng thấy vị hoàng hậu Hung Nô này ra mặt bao giờ, vì thế
cũng có tò mò, dù sao, nàng vẫn cực kỳ đồng tình với nữ tử này. Hai người cùng
là hoàng hậu, cũng từng bị phu quân ghẻ lạnh, nàng coi như có vận số tốt, gặp
được Sở Cuồng. Thế nhưng nàng hoàng hậu kia, gặp phải Nhiếp Lăng Phong lòng dạ
lãnh tình, thật không biết làm thế nào mới cảm hóa được trái tim y.
Hoàng hậu Hung Nô bước lên.
Thải Thải bình tĩnh nhìn nữ tử mặc y phục Hung Nô vàng nhạt, đầu búi kiểu tóc
đơn giản, vô cùng an tĩnh, ôn hòa. Ánh mắt nàng hơi e ngại nhìn mọi người.
Thải Thải từng gặp qua đủ loại nữ tử, có dịu dàng tựa Như Tâm, hoạt bát tựa
Như Nguyệt, lòng dạ ác độc như Mai phi, cố chấp như Lan phi.
Còn cả con gái của công chúa phải lấy chồng xa ở Khiết Đan.
Nhưng chưa từng gặp qua loại nữ tử như vậy, hệt như một con cừu nhỏ, thần thái
bất lực, nhút nhát.
Một chút ngạo mạn cũng không thể tìm thấy ở nàng.
Thải Thải đột nhiên cảm thấy căm hận Nhiếp Lăng Phong lãnh khốc vô tình, cho
dù cả ngày y đều treo lên một vẻ mặt ôn hòa vô hại.
-oOo-