Văn 283: Lên Đài Tỷ Thí.


Người đăng: HắcKê

Chính văn 283: Lên đài tỷ thí.

Xếp chữ: Khuynh Thành.

Quan Bộ Phi trước sau vẫn như hình với bóng bên cạnh Thải Thải, điều này khiến
Sở Cuồng phát điên lên, thứ nhất bởi vì đang giả trang nên không dám nói thành
tiếng, thứ hai đó là, hắn để ý thấy Quan Bộ Phi thỉnh thoảng lại muốn đưa tay
nắm lấy tay Bánh Bao. Cũng may tay Bánh Bao đang siết thành quả đấm nhỏ. Sở
Cuồng giương người qua, nắm lấy cổ họng: “Tiểu thư cẩn thận.” Một cách vô cùng
hữu hiệu để kéo dãn khoảng cách giữa Bánh Bao cùng Quan Bộ Phi, Quan Bộ Phi
nghiêng đầu liếc mắt nhìn, trong lòng phiền chán với nữ tử bước đi cứng ngắc,
dáng dấp cao gầy này vô cùng.

Phất tay một cái nói: “Ngươi lui xuống đi.”

Sở Cuồng cúi thấp đầu, không nói tiếng nào, Thải Thải đỡ bụng: “Nàng ấy lui
xuống, ai đỡ ta chứ?” Quan Bộ Phi đưa tay muốn đỡ, Thải Thải lại nói: “Ta
không muốn để ngươi đỡ, vẫn nên để nàng ấy đi.” Quan Bộ Phi liếc mắt nhìn đám
người quen đến hôm nay, cả huynh đệ tỷ muội cũng khá nhiều, hắn nói: “Những
người này đều là thân thích của chúng ta, ta dẫn nàng đến chào hỏi.” Thải Thải
liền cau mày giả vờ bảo mệt mỏi, Sở Cuồng vội vàng rút khăn tay lau mồ hôi cho
nàng.

“Ta thấy ta vẫn nên qua bên kia ngồi một chút mới được.” Bên kia có cầu kiều
nước chảy, hoa cỏ tươi mát, Thải Thải được Sở Cuồng dìu qua, ngồi xuống lặng
lẽ nói: “Hắn lại không nhìn ra chàng đang giả trang.” May mà Thải Thải thường
thấy vóc người của nữ tử Hung Nô to lớn thô kệch, Sở Cuồng giả trang xem như
cũng giống, nàng vươn tay, cợt nhả đùa giỡn với cằm hắn.

Sở Cuồng cầm cây quạt lên phe phẩy, thong thả hầu hạ, hí mắt thưởng thức cái
gọi là trung tâm quyền lực của Hung Nô, hôm nay đến, nếu như trong tay áo của
Sở Cuồng có giấu đại pháo, ha ha, thế thì Hung Nô liền xong đời. Hắn nhếch môi
cười, vừa bóp vai cho Thải Thải vừa nói: “Nếu như quấy rối những kẻ này, thì
có chuyện hay để xem rồi.” Thải Thải khẽ mỉm cười, quấy rối ư, chẳng lẽ so với
nổi loại lại khó hơn sao?

Bánh Bao nắm tay tiểu Cuồng, sờ soạng vài cái trên làn da mềm mịn của hắn.

“Diệp Hạ Mẫn, cha giới thiệu cho con mấy người bà con thân thích.” Lão tướng
quân vương bê cái bụng, Thải Thải cũng bê cái bụng, hai người đi song song,
giống như hai cây đại thụ chiếm hết đường, khiến người khác vô cùng chú ý. Một
vòng người vây quanh, Thải Thải nghiêng đầu nhìn Sở Cuồng không biết đã chuồn
mất từ lúc nào, bối rối trong lòng lập tức khôi phục lại bình tĩnh.

“Đại bá phụ, Diệp Hạ Mẫn cùng đại bá phụ cực kỳ giống nhau, quả thực như một
khuôn mẫu đúc ra vậy!”

Một khuôn mẫu?

“Ha ha ha, đúng, không sai, hoàn toàn chính là một khuôn mẫu!”

“Nghe nói hoàng thượng muốn sắc phong Diệp Hạ Mẫn làm hoàng quý phi ạ?”

“Hoàng quý phi?! Ai nói?!” Tiếng mắng của lão vương gia mười phần anh khí,
đúng là kinh người.

“Là hoàng hậu! Phải là hoàng hậu mới đúng! Chẳng lẽ con gái của bổn vương phải
ở dưới kẻ khác sao?!”

Tất cả mọi người trầm mặc nhìn lẫn nhau, rất nhanh có kẻ nịnh nọt nói: “Không
sai, quý phi cái gì, chẳng lẽ quận chúa của vương gia, chỉ xứng làm một quý
phi thôi sao?! Rõ ràng phải làm hoàng hậu mới đúng. Chờ chút nữa, chúng ta đi
hỏi hoàng thượng đến khi nào thì phế hậu đi!”

Thải Thải bị vòng người vây quanh có chút choáng váng, giả vờ không thoải mái
mà lui ra ngoài, bần thần bên cạnh tảng đá, không lâu sau, Sở Cuồng tựa như
quỷ hồn đã xuất hiện ở bên cạnh.

“Chàng đi đâu vậy?” Thải Thải hỏi.

“Khi đi dạo vòng quanh đây, trẫm phát hiện, mình hoàn toàn không sợ bị lạc
đường……”

Tất nhiên, bởi vì nơi này hoàn toàn là bản sao của kinh thành kia mà.

“Lúc nãy nói chuyện gì?”

“Còn nói gì nữa, nói bổn cung xuất thân như vậy, sao có thể chỉ làm hoàng phi,
phải là hoàng hậu mới đúng.”

Sở Cuồng cười một tiếng, nắm lấy tay nàng, nhân lúc mọi người không để ý khẽ
hôn lên. Sau đó bảo: “Nàng chỉ có thể làm hoàng hậu của trẫm mà thôi.”

“Vẫn có một số lớn các bộ hạ cũ duy trì cho gia tộc của hoàng hậu Hung Nô.”

Thải Thải nghe thấy vậy, trong lòng liền chợt hiểu.

Ý tứ của Sở Cuồng tức là bảo nàng lợi dụng chuyện phế lập hậu, châm ngòi mâu
thuẫn giữa phe cũ và phe mới.

Quan Bộ Phi đi tới, trong tay bưng một chén trà: “Uống đi, giúp an thần bổ
khí, ta thấy người ta mới pha, nên mới lấy một chén đến.” Vẻ mặt hắn khiêm
tốn, tận lực giữ bản thân bình tĩnh.

Thật ra là do hắn tự mình pha, thấy nàng luôn kêu mệt, không chút sức lực,
khiến hắn có chút không đành lòng.

Thải Thải để chén trà xuống, nói: “Đại ca, ta là muội muội ngươi đúng không?”

“Ừ……” Hắn không biết, nhưng ngoài mặt, hắn vẫn gật đầu: “Đúng vậy.”

“Ta là muội muội ngươi, vậy tại sao ngươi thấy ta sắp trở thành quý phi lại
không nói gì cả? Ta là con gái lão đại tướng quân vương và là muội muội của
tân nhậm đại tướng quân vương, cha ta ca ca ta tay cầm binh quyền thiên hạ,
chẳng lẽ ta chỉ có thể trở thành quý phi thôi ư, ngươi cứ để mặc vậy sao?”

Thật ra lòng Quan Bộ Phi vẫn không muốn cứ để nàng ngây ngốc mãi ở nơi này.

Bị nàng hỏi như vậy ngược lại có chút sốt ruột: “Muội đừng nói với ta! Muội?!”

Thải Thải đột nhiên cậy mạnh nói: “Ta chính là muốn làm hoàng hậu, nếu không
sắc phong ta làm hoàng hậu, ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng gả cho hoàng
thượng.”

Vừa dứt lời, mọi người một hồi trầm mặc, lập tức có người tỏ vẻ tức giận,
nhưng cũng có người bắt đầu hùa theo: “Không sai, Diệp Hạ Mẫn quận chúa là
thân phận gì, tại sao chỉ có thể trở thành quý phi thôi chứ?!”

Lúc này, Nhiếp Lăng Phong từ xa đi tới, nghe thấy hiện trường có chút hỗn
loạn.

Không nhịn được nữa bèn ** đi tới.

Nhìn y chốc lát, lão vương gia mới dám nói: “Hoàng thượng, ngài cũng đã nghe
thấy, ngài có thể sắc phong con gái ta làm hoàng hậu được không?!”

“Việc này…… trẫm phải……”

“Không cần phải suy tính, ta giúp ngài quyết định cho rồi, cứ sắc phong con
gái ta làm hoàng hậu đi, ngài xem, cứ mau mau phế bỏ hoàng hậu trong lãnh cung
là được chứ gì!”

Thải Thải không lên tiếng, Nhiếp Lăng Phong nhìn Thải Thải một cái.

Y nói: “Trẫm không thể tùy tiện đồng ý được, mặc dù người nhà hoàng hậu từng
gây ra chuyện sai lầm. Nhưng dù sao trẫm với hoàng hậu vẫn còn có tình nghĩa
phu thê.”

Thải Thải cùng Sở Cuồng đều nghe ra được, đây là thủ đoạn cực cao của y, một
câu nói, lại có thể trấn an rất nhiều kẻ vốn lòng mang oán hận với y, lại một
lần nữa trở về ủng hộ y, con người vốn rất dễ quên mọi chuyện cũ, chân tình
thắm thiết của y, đã có thể hóa giải khúc mắc nhiều năm.

Lúc trước Nhiếp Lăng Phong phải dựa vào nhà đại tướng quân, bây giờ, nếu như y
muốn ra tay với nhà đại tướng quân, thì phải lung lạc một phe khác.

“Hoàng thượng nói chí phải!”

“Phải cái rắm! Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài không nhận ra, ai mới là người
thích hợp với hoàng thượng hơn ư?!”

“Vương gia, ngươi đang bức bách trẫm sao? Hôm nay trẫm mời ngươi đến, chỉ là
việc nhà, tại sao lại cứ phải làm cho mọi việc rối tung lên như vậy?”

Người phe hoàng hậu nhìn thấy, cũng không ngờ được hoàng thượng sẽ công khai
cãi lại vương gia như thế này. Trái tim bị lạnh nhạt và thương tổn hồi lâu rốt
cục một lần nữa trở nên ấm áp.

Sở Cuồng cũng không nhịn được than thở, y quả là một đế vương tâm cơ rất sâu.

Thải Thải thầm nghĩ, có lẽ, chỉ cần ép buộc thêm chút nữa, y sẽ nói ra một
biện pháp hòa giải mà khiến cả hai bên đều không thể thương tổn. Nàng hiểu rõ
con người này, tâm tư quá sâu, cũng không đến mức trở mặt với nhà đại tướng
quân vào lúc này.

“Trẫm, luôn luôn biết hoàng hậu tài hoa xuất chúng, vì vậy, để mọi người cùng
phục, trẫm quyết định muốn hoàng hậu và quý phi tỷ thí một trận.”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #283