Người đăng: HắcKê
Chính văn 282: Quậy tung hậu cung Hung Nô 4.
Xếp chữ: Khuynh Thành.
Cùng Sở Cuồng liếc mắt nhìn nhau, tùy tiện lấy cớ đi về phòng.
Sở Cuồng đóng cửa lại, phân tích: “Theo ta được biết, Hung Nô tổng cộng có
khoản ba mươi vạn binh, trong đó năm sáu vạn là phụ trách hậu viện, cũng chính
là đám binh lính vận chuyển lương thảo qua thảo nguyên đó, còn dư lại hai lăm
vạn, mười vạn là quân lão già kia giấu riêng trong tay áo, còn có mười lăm
vạn, bảy vạn là bộ hạ mà ông ta từng tự tay bồi dưỡng. Trên thực tế số quân mà
Nhiếp Lăng Phong tự tay mình nắm cũng chưa đến bảy vạn, nếu ta là Nhiếp Lăng
Phong, cũng sẽ như đứng đống lửa ngồi đống than.”
“Trước kia Hòa đại tướng quân có trong tay khoảng bao nhiêu binh mã?”
“Khoảng tám vạn.”
“Còn chưa được mười vạn, Sở Cuồng vậy mà chàng cũng sợ hắn sao?”
“Không phải là ta sợ hắn, chẳng qua, ta không thể xác định được một khi ta
động thủ với hắn, sẽ có bao nhiêu người nhảy ra, cho nên không thể dễ dàng
manh động mà thôi, giống như một khối u ác tính vậy, giữ lại nó, có lẽ một
ngày nào đó nó sẽ khô héo dần, nhưng nó cũng có thể phát triển mạnh thêm, nếu
vậy sẽ có hai kết quả ngược hoàn toàn, một là nhanh chóng khỏi bệnh, hai là
lập tức tử vong.”
Bánh Bao ghi nhớ kỹ binh lực Hung Nô, “Chúng ta ở đây điên cuồng vơ vét của
cải, chẳng qua chỉ là bước đầu tiên.”
Sở Cuồng bước qua, dùng tay đè lên cổ nàng nhẹ nhàng xoa bóp, Thải Thải thoải
mái ngẩng đầu, cả người lập tức thả lỏng, nói tiếp: “Bước thứ hai chính là
khiến quan phủ địa phương các nơi gây áp lực, nhanh chóng trợ giúp phủ Đại
tướng quân vương hoàn thành kế hoạch vơ vét này.”
“Được, như vậy sẽ khiến cho Nhiếp Lăng Phong cảm thấy áp lực, y sẽ hoài nghi
phủ Đại tướng quân vương là tai họa ngầm, không nhịn được mà ra tay. Không
chừng, Hung Nô sẽ xảy ra một cuộc nội chiến thật lớn!” Ha ha ha.
Ha ha ha ha ha –
Hai kẻ âm hiểm phát ra một tràng cười không thành tiếng âm hiểm. (bựa quá
=))))
Nếu như nhân lúc loạn lạc, làm tan rã binh lực Hung Nô, như vậy, Sở Cuồng sẽ
có một cơ hội phân cao thấp với Nhiếp Lăng Phong mà không lãng phí chút một
chút sức lực nào.
Bánh Bao đột nhiên trở nên phiền muộn: “Ta sợ, nếu ta thật sự mang huyết thống
Hung Nô thì sao?”
Nàng nhìn Sở Cuồng, ngón tay chọc vào ngực hắn: “Rốt cục chàng đã giúp ta điều
tra chưa?”
“Có điều tra, nhưng mà kết quả vẫn còn nhiều điểm nghi vấn.” Có thể đoán được,
nếu như Thải Thải thật sự là người Hung Nô, là con gái của Đại tướng quân, vì
phu quân hại chết cha ruột là chuyện mà nàng không thể làm được, Sở Cuồng ôm
lấy bờ vai Bánh Bao: “Chẳng qua ta có thể hứa với nàng, sẽ không lấy mạng bọn
hắn, chỉ cần Hung Nô đồng ý ký kết hiệp nghị hòa bình và xác định lại đường
biên giới, Đại Sở tuyệt đối sẽ không xâm phạm bọn hắn.”
Thải Thải không đề cập đến những việc này nữa, suy nghĩ nhiều cũng vô dụng,
nàng lấy ra một tờ giấy tô tô viết viết, thấy nàng đem quy chế lúc gả cưới
hoàng hậu, tên và số lượng sính lễ, số lượng bạc, vàng, từng mục viết rõ ràng
ra. Ước chừng có khoảng bốn mươi vạn lượng, nếu lấy tất cả bán ra đổi thành
tiền mặt thì cũng bằng quân lương của chừng mười vạn người trong vòng hai mươi
ngày.
Bánh Bao tính tính toán toán: “Hôn lễ lần này, tất cả các mặt đều tăng lên, là
bốn mươi vạn lượng, cộng thêm bốn mươi vạn lượng từ Nhiếp Lăng Phong, chính là
tám mươi vạn lượng, như vậy là bốn mươi ngày quân lương, Sở Cuồng, với số bạc
này, nếu chàng quyết chiến với Hung Nô, thì có thể dùng được trong mấy ngày?”
“Sáu mươi ngày.” Sở Cuồng nói: “Đại Sở quốc trọng về nông canh, nếu như kéo
dài đến mùa thu mới quyết chiến, chính là tiết thu hoạch, chỉ riêng các thôn
trang ở xa chiến trường đã có thể cung cấp ước chừng cho năm ngày, cần năm
ngày để vận chuyển đến, sau khi vận chuyển đến còn có thể kiên trì thêm mười
lăm ngày nữa.
Sở Cuồng suy đoán: “Khoản bạc này đủ để tiếng hành cuộc chiến trong một tháng,
Nhiếp Lăng Phong không thể nào không coi trọng cho được.”
Nhiếp Lăng Phong đứng ở trong thư phòng, có mấy tiên sinh cũng ngồi ở đây.
Thanh âm gảy bàn tính cộc cộc. Sau đó có người báo: “Hoàng thượng, nếu thật sự
theo yêu cầu của bọn họ, khoản bạc này chính là tám mươi vạn lượng, nếu có
người tạo phản, thật sự rất nguy hiểm.” Nhiếp Lăng Phong nhíu mày, biết nếu
đem bạc cho ông ta, hẳn sẽ là một tai họa ngầm, nếu như không cho, chỉ sợ ông
ta sẽ ép buộc. Ông ta đang vừa tính khống chế vừa tính trấn an, thủy chung vẫn
để ý đến láng giềng hiểm ác là Đại Sở quốc.
Nhiếp Lăng Phong suy tư cả đêm, ngày hôm sau liền cử hàng một yến tiệc ở hậu
cung, định mời mấy Hung Nô vương gian, mọi người cùng gặp mặt tâm sự một hôm.
Tiếp đó sẽ đem Báo Bao đưa vào hậu cung, lợi thế trong tay mình, vẫn nên giữ
trong tay mình thì tốt hơn.
“Cái gì? Tối nay cùng nhau vào cung?” Thải Thải nghe được tin đó, Quan Bộ Phi
thấy nàng chưa hiểu lắm, cho nên từ tốn giải thích: “Hung Nô cũng không có quy
định nữ nhân nhất định vào sau khi kết hôn mới có thể gặp mặt phu quân mình,
cho nên đại vương mới mời mọi người, không cần phải giật mình đâu.”
Nàng gật đầu một cái, “Ta có thể mang theo hạ nhân hay không?”
“Hạ nhân?” Quan Bộ Phi nhìn nàng, biết là không thể lay chuyển được, cho nên
nói: “Tùy nàng. Chẳng qua là nàng nên nhớ, nếu như không muốn hoàng thượng bắt
làm con tin, thì ngàn vạn lần không được rời khỏi ta.”
Trong lòng Quan Bộ Phi vốn đã suy đoán, hoàng thượng là bởi vì số sính lễ cưới
hoàng hậu kia mới nghĩ cách muốn Thải Thải vào cung.
Số bạc kia, xác thực có chút đáng để hiềm nghi, thật không tốt chút nào.
Xe ngựa mà người Hung Nô dùng thường được chăng bằng những miếng lót bằng lông
khá dày.
Dù là mùa hè, cũng phải áp thêm những tấm da mỏng lên thành xe.
Nghe nói như vậy là để phòng ngừa bị người ta dùng tên công kích. Hoặc là ám
toán.
Bởi vì lớp da này, chính là da trâu được căng chặt ra.
Thải Thải lên xe, trên xe đã có một người ăn mặc theo kiểu cách thị nữ Hung Nô
ngồi đó.
Thải Thải nhìn hắn si ngốc cười: “Dáng vẻ khi chàng giả làm nữ nhân, thật sự
rất thẹn thùng.”
Toàn thân Sở Cuồng mặt y phục màu xám trong, làm một búi tóc truy nguyệt*.
Thoạt nhìn giống như một nữ tử Hung Nô khỏe mạnh, tràn đầy sức sống. Không
phải cực kỳ xinh đẹp, cùng lắm chỉ coi như thanh tú, ngũ quan hơi khoa trương
một chút, may thay đa số các nữ tử Hung Nô cũng đều là to lớn thô kệch, nếu
hắn cúi đầu, căn bản sẽ chẳng ai chú ý đến.
*: mình GG không ra, các bạn thông cảm ^^’
Chỉ có Sở Cuồng cảm thấy mình đã hy sinh thật lớn lao mà thôi.
Nhưng hắn lại không yên lòng về an toàn của Bánh Bao.
Nhiều lần thật muốn dứt khoác mang Bánh Bao về Đại Sở, cái gì mà phục thù đều
bỏ đi.
Rồi hắn lại cảm thấy nếu không ra chút thủ đoạn, cho người Hung Nô một bài học
dạy dỗ, thì cả đời cũng sẽ khong nuốt được nỗi hận này.
Tay Sở Cuồng, rơi vào trên bụng Bánh Bao: “Tương lai, nàng phải nhất định nói
cho em bé, cha và mẹ nó, vì nó, mà phải chịu tội đây này.”
“Chịu tội cái gì, chàng nghĩ hay thật.” Thải Thải tiến tới, dùng tay vén vén
tóc hắn: “Sở Cuồng, tóc chàng đen tuyền sáng mượt, da bóng láng mịn màng, thật
là thích.” Hắn lập tức lấy tay nàng ra, chẳng thèm ngó tới: “Nàng cố ý chọc
giận ta hử?”
Xuống xe, Quan Bộ Phi định đưa tay đỡ Bánh Bao xuống, Sở Cuồng cải trang thành
thị nữ nhanh chóng nhảy xuống xe, cầm lấy tay Thải Thải, đỡ nàng xuống.
Quan Bộ Phi sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Sở Cuồng, hỏi: “Ngươi là ai?”
“Nô tỳ là thị nữ thân cận của tiểu thư.” Thanh âm khi nén giọng của người nào
đó thật là buồn cười.
-oOo-