Văn 104: Chuộc Tội Mệt Chết Ngươi.


Người đăng: HắcKê

May mắn Sở Cuồng dừng lại, bảo: “Trẫm nhận ra, ngươi rất kiên cường, mạnh mẽ,
chỉ là trẫm biết ngươi có một nhược điểm, nhược điểm của ngươi, chính là cha
mẹ ngươi.” Người này lại lộ ra ánh mắt âm trầm kinh khủng, tựa như một đại ma
đầu giết người không chớp mắt: “Ngươi không chịu nói, thì trẫm bắt cha ngươi,
đánh hắn, cho đến khi nào ngươi nhận tội mới thôi. Ôi, trẫm là người nói được
làm được, ngươi đừng nên khiêu chiến mức độ ác độc của trẫm!” Nói xong, hắn
giơ hai ngón tay ra, bóp chặt mặt nàng, chặt đến nỗi tựa hồ có thể chảy ra
nước.

Cả người Thải Thải run lên, nước mắt do quá sợ hãi chảy ra.

“Ta còn có thể không nói được sao?” Một tiếng cúi đầu cầu khẩn, lập tức dập
tắt ánh mắt âm trầm của Sở Cuồng, Thải Thải nhìn hắn: “Ngươi nhất định phải
đồng ý, chuyện này mình ta làm ta chịu, ngươi không thể liên lụy đến cha mẹ ta
được.”

Sở Cuồng cau mày, trong lòng khinh thường nàng trong lúc đuối lý lại dám đòi
điều kiện với hắn.

“Ngươi không đồng ý thì ta không nói, đánh thì cứ đánh đi!” Nàng lại biểu hiện
vẻ mặt tráng sĩ liều chết, nàng mà là tráng sĩ cái gì chứ? Nhưng mà lúc này
nàng căn bản chả thèm để ý điều đó.

“Được, trẫm đồng ý, quân tử nhất ngôn.”

“Ta chui lỗ chó đi ra ngoài……” Thanh âm thật thấp, cơ hồ không thể nghe rõ.
Nhưng lỗ tai của Sở Cuồng lại rất thính nên có thể nghe thấy rõ ràng.

Trong bất chợt, khóe mắt Sở Cuồng khẽ cong xuống, đôi môi nhếch lên trên, vừa
bực mình vừa buồn cười hỏi: “Ngươi, chui lỗ chó?!”

“Thật ra thì cũng không phải là lỗ chó, chỉ là một cái lỗ đủ cho ta bò ra
ngoài mà thôi.”

Giờ Sở Cuồng mới hiểu được, thì ra là vậy, hắn vẫn không hiểu tại sao hoàng
cung sâm nghiêm như vậy, nàng vẫn có cách để ra khỏi cung, nếu như nói nàng
muốn ra ngoài liền có thể dễ dàng ra ngoài như vậy, hoàng cung của hắn chẳng
phải là quá mức lỏng lẻo hay sao?

Sở Cuồng lạnh lùng quét mắt qua người ở dưới đất.

Hắn lạnh lẽo cười một tiếng : “Hừ, đó chẳng lẽ còn không phải là cái lỗ chó
hay sao?” Không nghĩ đến thân phận của bản thân, cũng không nhìn hình thể của
mình một cái, lại dám học đòi người ta chui lỗ chó, chỉ bằng bấy nhiêu cũng đủ
để hắn dán một cái nhãn ‘con gái hết thuốc chữa’ lên trán Chu đại nhân được
rồi.

Nhất thời, Thải Thải hút ngụm khí lạnh, có một loại cảm giác mất hết can đảm.

“Ta sẽ không hành hạ chà đạp ngươi. ”

“A?”

“Vị trí lỗ chó kia ở đâu?” Sở Cuồng nghiêm túc hỏi.

“Ở bức tường trong vườn hoa sau miếu, ngươi yên tâm, bên trong bên ngoài đều
có cỏ hoang che lấp, người bên ngoài cũng sẽ không phát hiện được.” Thải Thải
đuối lý, giọng nói hiếm khi lại yếu ớt như vậy, mắt nàng nhìn Sở Cuồng, làm
cho hắn cảm thấy, hắn, chính là chủ nhân của nàng. Thật hiếm có, hắn luôn cảm
giác mình có thể làm chủ nhân của người trong thiên hạ, nhưng mà lại không thể
làm chủ nhân của nha đầu béo này, bây giờ, rốt cục nàng cũng biết được uy
nghiêm của hắn không cho bất luận kẻ nào mạo phạm rồi chứ?

“Hoàng hậu phạm lỗi cũng giống như hậu phi, trẫm sẽ không dung túng ngươi.”

Đột nhiên Thải Thải cảm thấy như đang có một đám mây đen bao phủ lấy người
nàng, nàng rụt cổ lại, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Hắn đưa bàn chân thon dài đạp lên bả vai nàng: “Đang nghĩ chuyện vớ vẩn gì
vậy?”

Kết quả lại thấy tiểu nữ nhân này nản lòng thoái chí, từ trong miệng nhỏ hồng
hồng của nàng tràn ra một giọng oán khí: “Hình như lén xuất cung là trọng tội
tru di cửu tộc. Chỉ là Hoàng thượng mới đáp ứng thần thiếp là sẽ không tru di
cửu tộc, cho nên thần thiếp đang nghĩ……” Nàng nghiêng đầu nhìn gã Hoàng thượng
cao cao tại thượng kia, sợ hãi nói: “Thần thiếp đang suy nghĩ Hoàng thượng là
đang muốn dùng lụa trắng treo cổ ta hay là muốn hạ độc chết ta đây.”

“Ngươi thích kiểu nào?” Sở Cuồng cúi đầu, cau mày hỏi.

“Nếu như là dùng lụa trắng thắt cổ, khi chết người ta sẽ le đầu lưỡi thật dài
ra, kinh khủng lắm, ngươi nói đúng không… Còn uống thuốc độc thì thất khổng
(bảy lỗ trên người gồm : hai mắt, hai mũi, miệng, hai tai) sẽ chảy máu! Tướng
chết xấu xí vô cùng, ta không chịu được đâu.”

“Cũng có chuyện ngươi không có khả năng chịu nổi ư? Không phải bộ dạng ngươi
béo ú vậy mà trẫm cũng chịu nổi đấy sao.”

Thải Thải không thèm để ý đến lời châm chọc của hắn, lại tự độc thoại: “Vậy
bàn thêm một vài kiểu chết nữa đi, nếu là chết đuối, thân thể của thần thiếp
trương lên rất nhiều lần, phỏng chừng Hoàng thượng nhìn thấy thì sẽ nôn sạch
sẽ cả cơm đêm qua cũng nên… Vậy nên, tốt nhất, nên nhốt thần thiếp vào lãnh
cung, để thần thiếp chết già……”

Phi, nữ nhân này da mặt quả nhiên so với tường còn dày hơn. Hắn ngồm xổm
xuống, ngón tay véo mạnh trên mặt nàng hai cái: “Cho ngươi một cuộc sống yên
tĩnh mỗi ngày ngắm chim nhìn mây, ngày ba bữa không thiếu, nếu không sẽ bị
chết đói, nếu chết đói dung mạo ngươi sẽ rất dữ tợn, đến lúc đó ngươi cũng
không thể tiếp nhận được chứ gì? Cho nên trẫm vẫn phải nuôi ngươi sao? Tiếp,
nếu ngươi có thể may mắn sống thọ mà chết tại nhà, a, đúng rồi, Như gia tam
thông hình như đối với ngươi rất tốt, nhất là Như Nguyệt võ công cao cường, có
thể lấy ít quyển sách cho ngươi giải buồn, còn không thì có thể mời một gánh
hát nho nhỏ thỉnh thoảng biểu diễn tại nhà nữa!!!”

Thải Thải suy nghĩ, từ từ nở một nụ cười thừa nhận, sau đó không tự chủ được
mà gật đầu……

Sở Cuồng lấy tay vỗ mạnh vào đầu nàng: “Lại còn gật đầu, sợ ngươi luôn, trẫm
nói cho ngươi biết, trẫm đã sớm nắm được tử huyệt của ngươi, không phải là
ngươi sợ phiền toái sao, trẫm liền giao cung vụ phiền toái cho ngươi, không
phải ngươi ghét thị phi sao? Trẫm nhất định sẽ vùi thân ngươi trong vòng xoáy
thị phi, sau đó nhìn ngươi tiêu hao hết thể lực mà chết!” Hắn nắm lấy cằm nàng
cười mỉa: “Trẫm quyết định, để cho ngươi, mệt chết.”

“Mệt chết…Vậy ý Hoàng thượng chính là không giết thần thiếp sao?”

“Ừ~ ” Hắn cao ngạo hừ lạnh: “Đứng lên đi, trẫm có chuyện cần giao ngươi làm.”

“Bắt đầu từ bây giờ Hoàng thượng chuẩn bị để cho thần thiếp mệt chết sao?”

Nàng muốn đứng lên, ai ngờ lại quên mất chân mình đã tê dại đến không thể đứng
được.

Vừa mới đứng dậy đã phải lập tức ngồi xuống, tựa như người không xương. Nàng
cắn môi cúi đầu xoa bóp bắp chân, khi máu huyết lưu thông lại bình thường thì
mới bắt đầu có tri giác, một loại cảm xúc hỗn loạn tụ hợp lại, đau đớn, tê
dại, ngứa ngáy. Đây là lần đầu tiên nàng quỳ lâu đến vậy, so với tổng số thời
gian nàng quỳ từ lúc sinh ra đến giờ có khi lại còn hơn, vì vậy, một giọt nước
mắt chảy dài trên má. Nàng dùng mu bàn tay lau đi. Lại thấy người ở bên cạnh
nàng ngồi xổm xuống, một bàn tay thật đẹp mắt, đặt lên chân nàng, nhẹ nhàng
xoa bóp.

Thật ra thì lòng dạ hắn cũng không phải là xấu xa lắm —


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #104