Văn 103: Thành Thật Thú Nhận.


Người đăng: HắcKê

Tí tách, tí tách, tí tách.

Trong bóng tối, cột nước không ngừng biểu hiện sự ít dần của thời gian.

Trên mặt đất để đầy các loại dụng cụ tra khảo làm cho người ra phải run rẩy,
một đôi mắt lạnh như băng lại thâm trầm, trông vô cùng dữ tợn nhìn người quỳ ở
bên cạnh. Nàng quỳ, một sợi xích sắt để ngang trước người nàng, cứ như thế
không cần phí sức vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, thật ra thì lúc nàng bị bắt
phải quỳ, sau đó nhìn mấy tên nô tài mang mấy thứ dụng cụ tra khảo này ném lên
mặt đất tạo thành tiếng kim loại vang rền thì đã bắt đầu phát run.

Sợ thật, sợ thật, sợ thật –

Nuốt một ngụm nước bọt xuống, nàng nhìn về phía nam nhân mặt lạnh như Diêm La
đang ngồi đằng kia.

Sợ thật, đúng vậy, ai có thể không sợ chứ?

“Ta đã hỏi ngươi cả nửa ngày rồi, rốt cục ngươi có thừa nhận hay không?” Hắn
lấy mũi chân của mình nhẹ nhàng gõ trên bờ vai mềm mại của nàng. Sau đó bưng
chén trà lên, giống như có rất nhiều thời gian để lãng phí cùng với nàng vậy.

“Đến tột cùng là Hoàng thượng muốn ta nói cái gì–” Hai chân Thải Thải có chút
tê dại, vì sàn nhà quá cứng, lúc nãy còn rất đau, hiện tại, lại trở nên tê
dại, dần dần mất đi cảm giác.

Đã thành thói quen với việc hắn đột nhiên xuất hiện và làm một vài chuyện quá
đáng, hoặc là khiêu khích, hoặc là lợi dụng, hoặc là uy hiếp, còn tiết mục lần
này lại là đe dọa. Vừa mới đến liền đuổi tất cả các nô tài ra, bảo là có
chuyện quan trọng cần nói, sau đó, liền biến hình trở nên âm hiểm ác độc, đáng
sợ hơn, hắn nhưng lại có Thiên lý nhãn, ba lần bốn lượt ám chỉ, nàng đã xuất
cung, hơn nữa còn thừa dịp ban đêm canh ba không có người, xuất cung đi về nhà
tìm nam nhân.

Thật không sai, nhưng không phải là đi, mà là chui lỗ chó —

“Nói như vậy, đêm nay, ngươi không chịu thừa nhận đúng không?” Sở Cuồng đậy
chén trà lại, híp mắt nhìn nàng.

“Ta đã nói rất nhiều lần, nhất định là Hoàng thượng hiểu lầm, ta đã nói thật,
tại sao Hoàng thượng còn khăng khăng không tin?” Bởi vì trước nay chưa từng
nói dối, đầu lưỡi của nàng hiển nhiên có chút không được tự nhiên, cứng ngắt
lại còn nói lắp. Nhưng cái tội danh nửa đêm xuất cung đi tìm nam nhân này, là
trọng tội tru di cửu tộc. Thải Thải không ngờ đến nàng khổ tâm thiết kế ra
phương pháp chu toàn như vậy, mới chỉ áp dụng có một lần mà thôi, thì đã bị
người ta biết được?

“Hôm nay Hoàng thượng đột nhiên đến đây, muốn thần thiếp nhận tội, vậy xin hỏi
Hoàng thượng ngài có chứng cớ gì nói thần thiếp ban đêm xuất cung, hơn nữa còn
gặp cái gì mà nam nhân đâu —-”

“Còn dám nói, ta biết ngươi nhất định sẽ mạnh miệng như thế mà.” Sở Cuồng ngồi
thẳng dậy.

“Hôm nay trẫm đến Tụ hiền hội quán.”

Miệng Thải Thải há hốc thành hình chữ O, “Tại sao ngươi lại đến Tụ hiền hội
quán?”

Sở Cuồng liếc mắt: “Nếu không phải hôm nay trẫm đột nhiên nảy ra ý tưởng đến
Tụ hiền hội quán, chỉ sợ làm sao biết được Hoàng hậu nương nương lại to gan
lớn mật đến thế, thật không như trẫm tưởng tượng hiền lương thục đức, thế
nhưng lại vi phạm cung quy, nửa đêm ra ngoài, tìm gặp một nam nhân!” Hắn hừ
lạnh một tiếng: “Không còn lời nào để nói chứ gì, vậy thì thú nhận đi, nói cho
trẫm biết, ngươi làm cách nào để xuất cung, miễn cho trẫm tra ra được, tội đó
ngươi không nhận nổi đâu.”

“Ngươi còn hỏi, ta đã nói rồi, đều là lời nói thật, là nói thật đấy, còn nữa,
Hoàng thượng muốn ép ta khai ra, chẳng lẽ muốn viện cớ để diệt cửu tộc nhà ta
sao?”

“Cửu tộc?” Hừ, còn chưa đến mức ấy, hôm nay từ biểu tình của Nhiếp Lăng Phong,
chắc chắn hắn còn chưa không biết được thân phận chân thật của nàng, lại càng
không biết nàng là nữ nhân, lại nói, một nữ nhân như vậy, người nam nhân nào
thèm để ý chứ? Nói vậy giữa bọn họ cũng không có gì cả, a, lại quên mất một
người, Sở Cuồng nhức đầu bóp trán, còn tên ngoại tộc ‘Sở Vinh’ kia nữa, lại đi
mê người béo.

Sở Cuồng phong trần mệt mỏi chạy về liền dây dưa cùng nữ nhân đáng chết này,
ước chừng nàng ta cũng đã quỳ gần ba canh giờ rồi, lấy sức nặng thân thể nàng
như vậy thì đó phải là một chuyện vô cùng khổ sở, hắn đoán chừng nữ nhân này
sẽ không chịu nổi, sớm thú nhận, hơn nữa sẽ khai ra đến tột cùng là nàng dùng
cách gì để chạy ra khỏi cung. Lại không ngờ rằng, nữ nhân này lại có bướng
bỉnh đến vậy, trừ bỏ thỉnh thoảng lấy tay đấm vào đầu gối mấy cái, xoa xoa một
hồi, thì ngay cả một tiếng mệt mỏi cũng không thèm rên.

“Thật ra ngươi quỳ như vậy không thấy mệt hay sao? Nói thật cho ngươi biết,
ngươi không mệt, trẫm mệt, cho nên nói nhanh một chút, trẫm sẽ xử nhẹ.”

“Không có lời nào để nói cả!” Nàng cắn chặt hàm răng trắng ngà, lần đầu mặt
dày mày dạn không chịu nhận, chết cũng không nhận, dù đánh chết mình cũng
không để liên lụy đến người nhà.

Một câu nói, Sở Cuồng nổi giận lôi đình.

Hắn bắt đầu tung ra chứng cớ thứ hai: “Còn không chịu nhận! Trà tỉnh thần sáng
nay trẫm uống là chuyện gì xảy ra? Nghe nói cách điều chế trà này là do Như
Tâm nói cho tiểu Đức tử, mà ngươi lại từ đâu mà có được? Hôm nay trẫm đi Tụ
hiền hội quá, ngược lại đáp án đã rõ, thì ra là cái tên tiểu tử thối ở Tụ hiền
hội quán kia nói cho ngươi! Trẫm đã cho ngươi đã biết an phận thủ thường,
không nghĩ đến đức hạnh của ngươi đã được chứng thật, lần này so với lần trước
lại càng xấu xí!”

“Không có đi là không có đi, chính là không có đi, vô luận Hoàng thượng nói
thế nào đi nữa, thần thiếp cũng không có đi, dù chết cũng là không đi!” Thải
Thải nhắm mắt lại, lớn tiếng nói.

Sở Cuồng âm trầm ngồi xổm xuống, nhích đến gần Thải Thải, lấy một ngón tay
nâng cằm nàng lên, ánh mắt sắc bén, “Hôm đó bộ dáng lúc ngươi thi hành gia
pháp đối với Như phi rất sắt đá, ngươi cũng đã thuộc cung quy như lòng bàn
tay, như vậy nên làm gương mà tuân thủ nó đi. Dưới đất có rất nhiều hình cụ,
ngươi chọn một loại, đây là do chính ngươi bức bách trẫm. Nha đầu béo, hay là
kẹp ngón chân của ngươi đi, ha ha, người đầu ngón chân thịt thịt này nếu bị
kẹp, chắc đau lắm đây, nghĩ cho cùng thì ngay cả trẫm cũng chịu không nổi
đấy.”

Nuốt nuốt nước bọt, nàng nháy mắt giống như đang cầu xin hắn: “Nếu cả Hoàng
thượng cũng không chịu nổi, vậy đừng kẹp chân nữa.”

Sau đó nàng xòe bàn tay ra, nghiêng đầu nhắm mắt: “Đánh bàn tay đi!!”

Nàng toát mồ hôi, cắn môi dưới, cau mày nói: “Đến đây đi.”

Tốt lắm, đánh tay thì đánh tay. Sở Cuồng cầm một cây roi gỗ lên.

Tay cầm lấy một tay của nàng, nói: “Trẫm sắp đánh đây.”

“Ừ, đánh thì đánh, dù sao lúc nhỏ nếu ta làm sai việc gì, cha liền lấy cây
đánh tay, ngươi xem, lòng bàn tay này đã mọc kén (giống như vết chai tay í)
rồi, không sợ, cứ đánh đi.”

Mọc kén rồi sao? Sở Cuồng nhìn kỹ lại, đúng là như vậy. Vì vậy hắn buông bày
tay này xuống, nhìn bàn tay còn lại của Thải Thải: “Được, vậy lấy tay kia ra
đi.”

“Không được —–”

“Là chính ngươi bảo đánh tay, còn dám can thiệp trẫm phải đánh tay nào sao?!”

Nói xong, nắm lấy tay kia, dùng sức mở nắm đấm trong tay nàng, rốt cục cũng lộ
ra lòng bàn tay trắng noãn.

Mồ hôi mồ hôi mồ hôi —–


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #103