Văn 102: Về Nhà, Về Nhà.


Người đăng: HắcKê

“Ta vẫn chưa có cơ hội hỏi một chút, Nhiếp công tử, ngươi là người nơi nào?
Tại sao lại phải đến kinh thành?”

“Thì ra ngươi cho ta là người vùng khác?” Hắn ôn hòa nói: “Nhà ta vốn là
thương nhân, thực không dám giấu giếm, ta cũng không phải là người trung
nguyên, ta là người Hung Nô.”

Người Hung Nô? Thải Thải có chút nhạy cảm, nghe nói gần đây Sở Cuồng có tra
soát người Hung Nô, ngày hôm đó còn nghe hắn nói với người ta cái gì mà gian
tế Hung Nô đã vào thành, cho nên nàng ghé mắt nhìn Nhiếp Lăng Phong, quan sát
hắn.

“Ta biết người kinh thành có nhiều hiểu lầm với người Hung Nô, cho nên mới nói
thẳng ra, chính là sợ sao này lão bản biết được thân phận của ta sẽ hiểu lầm,
gần đây Hung Nô nội loạn, Đại vương tuổi cao còn chưa sắc lập Thái tử, vì vậy
mấy vị vương tử vì muốn phô trương, mới liên tục khiêu khích Đại Sở. Mà mấy
tên quý tộc tham tiền lại càng ghê tởm hơn, lợi dụng cơ hội này nuốt chửng tài
sản của dân chúng, tài sản nhà ta, cũng là như vậy mà bị đoạt đi, sau đó cả
nhà đều bị giết hại, lúc đó ta vì đi buôn ở Đại Sở nên mới có thể tránh thoát
một kiếp này, sau khi về nhà, rất đau lòng nên dứt khoát làm người Sở, định cư
ở kinh thành.”

Hóa ra là như vậy, hắn trông cũng không giống đang nói dối.

“Thật ra ta tham tuyển, cũng là vì để tìm một mảnh đất để đặt chân, nếu lão
bản hoài nghi, ta có thể rời đi.”

“Không, thiên hạ trăm dân đều là sinh linh, ta sẽ không bởi vì ngươi là người
Hung Nô mà bất công với ngươi.”

Hắn ôn hòa gật đầu, Thải Thải thấy bàn cờ trên bàn, “Nhiếp công tử thật sự là
người tài hoa.”

“Lão bản biết chơi cờ sao?” Hắn lập tức hồi phục tinh thần, vô cùng hứng thú
hỏi: “Không bằng chúng ta chơi một ván, như thế nào?!”

Thải Thải lắc đầu: “Đêm nay ta còn có chuyện, để hôm khác đi.” Nàng đứng lên
định cáo từ rồi hồi cung.

Đột nhiên thấy Nhiếp Lăng Phong rót một chén gì đó, đưa cho Thải Thải: “Lão
bản ra ngoài ban đêm thế này hẳn rất mệt mỏi, đây là trà tỉnh thần ta đặc chế.
Nhân lúc còn nóng lão bản hãy uống đi.” Lúc này Thải Thải mới nhớ đến vừa rồi
lúc nàng mới bước vào cửa thì thấy hắn đem thứ gì đó đặt lên bếp lửa, thì là
là trà này. Thải Thải nhận lấy, uống vào miệng có vị hơi ngọt, còn có chút
chua chua, nhưng uống xong tinh thần lại tốt hơn nhiều. Cười nói: “Trà này rất
ngon, là bí truyền nhà ngươi sao?”

“Không phải bí truyền. Có thể chỉ cho ngươi.”

Thải Thải cười một tiếng, người này thật thông minh, người ta nói nửa câu, hắn
liền đoán ra được nửa câu sau ngay.

Sau đó hắn viết cách điều chế lên giấy, Thải Thải thu thập xong liền cáo từ,
lúc hồi cung vẫn như cũ chui qua lỗ chó mà vào, lúc này đã là canh tư.

Thải Thải ngủ đến canh năm liền thức dậy.

“Nương nương, đây là trà tỉnh thần mà chưởng quầy cho sao? Thơm quá. Nó có tác
dụng rất tốt với Nương nương, Nương nương canh năm đã phải thức dậy, tinh thần
nhất định sẽ có chút uể oải.” Thải Thải còn chưa rửa mặt, đã bưng một chén lên
uống: “Nếu như mùa đông đến mới dùng thì tốt hơn.” Đột nhiên nàng muốn tính
thử xem trong cung này có bao nhiêu người canh năm ngày nào cũng phải dậy,
hình như, còn có Sở Cuồng. Thải Thải gọi Như Nguyệt vào bảo đem cách điều chế
trà nói cho tiểu Đức Tủ, coi như cho Sở Cuồng tiện nghi đi!

“Tiểu Đức Tử đã đi rồi, hắn còn hỏi có muốn đem tâm ý của Nương nương nói cho
Hoàng thượng biết hay không.”

“Không cần nói đâu, Sở Cuồng người này đa nghi, hắn sẽ không nghĩ đến điểm tốt
của người ta đâu.”

“Em cũng nói vậy với tiểu Đức tử, chỉ cần đưa trà cho Hoàng thượng dùng để
tỉnh thần là được, những cái khác không cần nói, nói nhiều cũng chẳng có tác
dụng gì.”

Không sai, nói nhiều vô dụng, hiện tại nô tỳ trong Phượng Tảo cung đã được
nàng chân truyền, đối với Hoàng thượng luôn giữ vững một thái độ rất đề phòng.

Công việc của ngày hôm nay, chọn phi cho Hoàng thượng.

“Kể từ lúc Nương nương phát thiếp mời các phu nhân nhà quyền quý tham gia yến
tiệc hoa cúc, bọn họ lập tức hiểu được có lẽ đây là Hoàng thượng muốn chọn tân
phi vào cung, quà tặng mang đến Phượng Tảo cung rất nhiều, chắc chắn là do
nghe đồn Hoàng thượng giao mọi việc cho Nương nương nên cố ý đến nịnh bợ. Danh
sách tham gia yến tiệc hoa cúc đã được định đoạt, nếu hôm nay Hoàng hậu nương
nương đồng ý chi, Thượng cung cục sẽ theo đó mua cho đủ.” Như Tâm vừa giúp
Thải Thải chải đầu vừa nói.

Như Ý ở bên cạnh cũng góp lời: “Còn nữa, tuyển phi phải có vòng thi tài nghệ,
Thái hậu Nương nương bảo Hoàng hậu Nương nương có thể ra một vài đề mục để bọn
họ thể hiện tài năng, lại có thể nghiệm chứng nhân phẩm, làm sao cho các tiểu
thư quý tộc cho dù không đủ tư chất tham tuyển khi đến vui vẻ, mà khi về cũng
vui vẻ.”

Như Tâm hỏi: “Hôm nay Nương nương muốn mang loại trâm nào?”

“Hôm nay không ra ngoài, đơn giản một chút đi, năng quá cũng mệt.”

“Vâng.”

Đột nhiên, Như Tâm phát hiện xiêm y Nương nương có chút rộng ra.

“Nhất định gần đây Nương nương mệt lắm phải không, gầy đi rất nhiều rồi.”

Thải Thải lại không phát giác mình có bao nhiêu thay đổi, tóm lại nếu quả thật
gầy lại một chút, cũng không phải là chuyện xấu.

Trong kinh thành có mấy loại hàng hóa đang rất sốt, hơn phân nửa là phấn bột
nước cùng xiêm y hoa mỹ tinh xảo, ngay cả một chiếc khăn tay dành cho các
thiên kim cũng bị người ta tranh giành, thật ra có rất nhiều quý tộc đều mơ
tưởng có thể đem con gái mình nhét vào hậu cung, còn có không ít người lúc
trước khi Hoàng thượng tuyển tú, con gái bị thiếu mấy tháng không đủ tuổi, bây
giờ lại xuất hiện hai danh ngạch (chỉ tiêu), huống chi lại là đưa vào cung làm
phi tử. Không ít gia tộc quyết định dù cho phải sứt đầu mẻ trán, cũng phải đem
con gái nhét vào đại môn thâm cung cho bằng được.

Cho nên ăn mặc điểm trang cho con gái trở thành việc cấp bách vô cùng, khiến
cho người ta chóng mặt còn hơn lần tuyển tú trước.

Nếu ngươi vô tình nhìn thấy có hai gia đình vì tranh nhau mấy tấm lụa mà vung
tay vung chân trong cửa hàng, cũng không cần phải ngạc nhiên, bởi vì chỉ cần
là một cây bút kẻ lông mi lông mày, cũng đã khiến người ta tranh giành đến sứt
đầu mẻ trán rồi.

Sở Cuồng lại vi phục xuất cung, kết quả trên đường đầy người bị hấp dẫn bởi mị
lực của hắn.

“Long gia, chúng ra đi dạo cũng gần trưa rồi, nên tìm một nơi nào đó để nghỉ
ngơi chút đi.”

“Đến Tụ hiền hội quán xem một chút vậy.”

“Vâng.”

Đến Tụ hiền hội quán, bên trong có không ít thư sinh đang tụ tập, có tài tử
hào hoa phong nhã, có người ngâm thơ vẽ tranh, có người đánh đàn chơi cờ, có
người lại đang tập trung tinh thần mà đọc sách, lại có cả những người định
tham gia khoa cử đang đánh cuộc về đề thi. Sở Cuồng bước vào, chưởng quầy liền
ra nghênh tiếp, vừa thấy hắn, lập tức mỉm cười: “Long gia huynh.”

“Gọi Long gia là được rồi, bỏ từ huynh đi.”

“Long gia, ngài đến Tụ hiền hội quán là muốn thưởng trà hay là đọc sách?”

“Ta chỉ là thuận tiện đến xem một chút thôi.”

Sau khi bước vào, hắn liền tìm một chỗ yên tĩnh nhất mà ngồi xuống, thầm nghĩ
nếu như kinh thành có một nơi giống như thế này, có lẽ có thể tìm được một vài
nhân tài vào triều làm quan cũng được.

“Lão bản của các ngươi đúng là một người vô trách nhiệm, phó thác toàn bộ công
việc ở đây cho ngươi, ngươi không mệt hay sao?”

“A, cũng không mệt lắm, huống chi lão bản lại mới đưa một tiểu cô nương đến
đây phụ giúp việc vặt nữa.”

Mai nhi mới nhận một tiên sinh dạy học, Nhiếp Lăng Phong đặc biệt cho phép cô
bé có thể ra ngoài vào buổi sáng để học chữ với ông, nếu như cô bé nhìn thấy
Sở Cuồng, nhất định sẽ bị dọa té xỉu.

Nhiếp Lăng Phong nói tiếp: “Hình như lão bản rất bận rộn, nhưng thỉnh thoảng
cũng đến xem một lúc, đêm qua, lão bản cũng đến đây kiểm tra sổ sách, sao ngài
lại nói lão bản là một người vô trách nhiệm được chứ?”

“Nói càn.”

Nhiếp Lăng Phong sửng sốt.

Nhìn vẻ mặt của hắn, trên mặt Sở Cuồng liền hiện lên nghi ngờ, ánh mắt trầm
lại, hỏi: “Ngươi nói đêm qua tên béo kia đên đây sao?”

“Mặc dù thân thể lão bản hơi mập mạp, nhưng sao lại gọi thẳng hắn như vậy
chứ?”

“Ý của ngươi là, nàng từ …… ra ngoài gặp ngươi ư?!”

“?” Nhiếp Lăng Phong khó hiểu…… Nơi đó, là nơi nào.

Mặt mày Sở Cuồng xanh mét, đứng lên định hồi cung, không nghĩ đến vừa ra cửa
lại thấy một bình trà quen thuộc.

Hắn cầm chén lên ngửi, “Tiểu Đức, mùi vị trà này sao lại giống như trà bản
công tử dùng lúc sáng vậy?”

Lời này bị Nhiếp Lăng Phong nghe được, hắn chấn động, trà này là của gia tộc
hắn điều chế, chẳng qua là lão bản nhìn thấy liền thích, mới nói cho lão bản,
nhưng mà vị Long huynh này sao lại cũng từng được uống, không lẽ Long huynh
cùng lão bản có quan hệ gì sao?

Tiểu Đức tử biết khi lỗ tai chủ tử đỏ lên tức là đang giận dữ, mồ hôi lạnh
liền toát ra cả người.

Sở Cuồng đã đoán được, nhất định là tên tiểu tử thối này nói cho nha đầu béo,
mà nha đầu béo kia lại cho hắn được tiện nghi.

“Về nhà, về nhà! Bây giờ lập tức về nhà ngay!” Hắn quát.


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #102