Văn 101: Đục Lỗ Chó.


Người đăng: HắcKê

Nàng trơ mắt nhìn Sở Cuồng ra khỏi cửa điện.

“Hoàng thượng a, một nghìn lần kinh A di đà, nương nương chép xong chắc sẽ
thành Phật luôn mất.”

Hừ, trừng phạt như vậy xem như đã nhẹ lắm rồi, hắn cho nàng cơ hội để nhận
tội, nàng lại vẫn dám nói là ‘mẹ’, nha đầu béo kia từ lúc nào lại trở thành mẹ
nuôi của nàng! Bây giờ, bốn phi tử, một bị giam lỏng, một bị đánh đến nỗi
không thể gần gũi trong mười ngày nửa tháng, hơn nữa Như phi cũng khiến cho
hắn có chút thất vọng, cho dù nàng hoàn hảo vô khuyết, hắn cũng không còn hứng
thú chiêu nàng thị tẩm nữa.

Chỉ còn Thục phi, Thần phi.

Hình như hắn đối với Thần phi cũng không hiểu biết quá nhiều.

Bởi vì Thần phi bình thường nhìn lúc nào cũng khúm núm, cũng không có chính
kiến bản thân, cũng không có lôi kéo sự chú ý của Sở Cuồng quá nhiều.

Nhìn ánh trăng sáng, đêm nay, thật không có tâm tình. Nhưng cơ bản đã rõ là
chuyện tuyển phi lần này rất thất bại, bốn phi tử này tựa hồ cũng không có tài
năng gì đặc biệt, mặc dù Hoàng hậu có khá hơn, nhưng lại không hề có dung mạo.
Cho nên không đợi đến lần tuyển phi ba năm sau, Sở Cuồng đã liền khuếch trương
chiêu thêm hai người vào cung, bởi vì sự thật là hắn cần sớm sinh Thái tử,
tránh tạo tâm tình bất an cho trên dưới triều đình.

** Thải Thải bánh bao thịt**

Hậu cung tạm thời lại một lần nữa được dẹp yên, nghe nói toàn bộ bốn phi đều
đóng cửa không ra ngoài, thật ra thì chỉ có Như phi cùng Đức phi là không
được. Thải Thải không hiểu tại sao Hoàng thượng lại hạ lệnh cấm túc đối với
Đức phi? Nhưng dù sao thì tâm hắn khó ai mà nắm bắt được.

“Hoàng thượng bảo bản cung giúp hắn chọn hai người trong các tiểu thư quý tộc
để nạp vào hậu cung sao?”

Tiểu Đức Tử chậm rãi nói: “Đúng vậy Nương nương, Hoàng thượng nói hiện tại hậu
cung không đủ nhân tài.”

Được rồi, chọn thì chọn, bởi vì lần tuyển phi thứ hai diễn ra tận ba năm sau,
lần mở rộng tìm người này cũng không tính là nhiều, đại khái Sở Cuồng đã nhàm
chán, nhưng tại sao nhất định phải chiêu nhập từ bên ngoài? Thật ra thì hậu
cung nhiều tài nữ, các nữ tử chưa từng được đắc hạnh rất nhiều, hoàn toàn có
thể từ trong đó tuyển ra mấy người tài đức để cho họ cơ hội được tấn thăng
(thăng chức).

“Vậy Hoàng thượng có yêu cầu gì không?”

“Hoàng thượng nói, thân phận không thể quá thấp, cho nên gặp mấy người này có
thể thẳng tay loại, lần này là tuyển phi tử mở rộng, ngoài nhân phẩm thì cũng
cần khảo tra gia thế.”

Thải Thải gật đầu.

Thật ra Hoàng thượng không nên nhằm vào lúc này mà khuếch trương tuyển phi,
nếu hiện tại nạp thêm hai người mới, một người đang bị cấm túc, một dưỡng
thương, còn lại sẽ không biết nháo thành cái dạng gì đây nữa. Trong lòng mọi
người hoảng sợ, sẽ nảy sinh thị phi mới. Đáng tiếc Thải Thải lại không thể
không nghe theo lời Sở Cuồng mà làm theo. Như Nguyệt trở lại, trên người dính
chút bùn đất. Thải Thải nhìn thấy liền mặt mày hớn hở hỏi: “Làm xong rồi sao?”

“Như Nguyệt làm việc xin Nương nương yên tâm.” Nàng phủi đất trên người, cười
nói: “Em đã nghe theo lời dặn của Nương nương, đục một cái lỗ chó ở nơi kín
đáo không ai có thể phát hiện ở sau miếu, em bảo đảm nương nương có thể chui
qua được, sau này Nương nương có thể tự do xuất cung mà ngay cả thần không hay
quỷ cũng không biết!”

Mảnh đất đó là do Thải Thải đã chọn, lần trước bị giam trong Phật tháp, nhìn
xa xa ở bên dưới miếu, liền phát hiện có một vườn hoa trong đó. Trong vườn hoa
cây cỏ rậm rạp, che khuất bức tường dày. Nếu ở đây có thể đục một cái lỗ chó,
lúc cần thiết nàng có thể cải trang xuất cung. Vì Thải Thải phát hiện, xuất
cung ra ngoài thật sự rất khó khăn, phiền phức.

“Nhất định em phải nhớ kỹ, che kín cửa lỗ biết không?”

“Nương nương yên tâm.”

Tối nay nàng muốn đi ra ngoài, thăm nom Tụ hiền hội quán kinh doanh ra sao.

Thải Thải mượn cớ đến Phật tháp đọc sách, dưới sự hộ tống của Như gia tam
thông đi vào tháp thay đổi một thân nam trang xanh đen, vẫn như cũ mang theo
Như Nguyệt võ công cao cường, hai người cùng đi ra cung, lỗ chó này thật bí
mật, Như Nguyệt rẽ cỏ hoang ta, tất cả liền trở nên sáng sủa, Thải Thải lập
tức bò xuống, từ từ xuyên qua bức tường thật dày này, độ lớn cũng được đục
thật khéo, nàng không cần phải tốn quá nhiều sức. Phía ngoài chính là con kênh
đào sau hoàng cung, phủi cỏ đất trên người, xe ngựa cũng đã được Như Nguyệt
chuẩn bị sẵn

Ngựa không ngừng vó, Thải Thải trở về nhà để gặp cha, quản gia đi ra mở cửa,
thấy nàng liền sợ hết cả hồn, thật không thể hiểu được Nương nương làm cách
nào để xuất xung, cũng may người Chu gia đã được huấn luyện nghiêm khắc, cửa
mở ra, không nói một lời liền mời họ đi vào, sau đó lặng lẽ báo cho lão gia.

“Cái gì? Chu cô nương ngươi nói cho cha nghe, ngươi tự mình bò lên mặt đất,
chui lỗ chó từ Hoàng cung mà về nhà ư?”

“Thật ra thì cũng không thể gọi là lỗ chó được, bởi vì nguyên bản chính là bản
cô nương tìm người mở một mật đạo, cha à, gọi lỗ chó hơi khó nghe.”

“Chu cô nương!! Nếu như người ta biết Hoàng hậu mà lén về nhà, hơn nữa còn
chui lỗ chó! Chỉ sợ bọn họ nói còn khó nghe hơn!”

Thải Thải nàng tuyệt đối sẽ không để cho người ta phát hiện, bởi vì nàng đã
sắp đặt hết thảy, hành động cũng đúng lúc, hơn nữa Hoàng thượng sẽ không bao
giờ bất chợt đến cả, mọi người đều biết ban đêm nàng nghỉ ngơi rất sớm, qua
bữa tối tuyệt sẽ không chạy đến cung quấy rầy, cho nên căn bản không thể xảy
ra vấn đề được, mà cho dù Sở Cuồng phát bệnh chạy đến cung quấy rầy, mọi người
sẽ nói là nàng đến Phật tháp đọc sách, Sở Cuồng mới không cần phải chạy đến
Phật tháp kiểm tra xem những lời đó là thật hay giả.

“Cha, sau này có lẽ con sẽ thường xuyên trở về.”

“Trở về là nguy hiểm ngút trời, con còn dám nói thường xuyên ư?!”

Thải Thải không cùng cha nhiều lời, chẳng qua là nói nhiều rắc rối nhiều mà
thôi, nàng cảm thấy sóng gió hậu cung khó dò, cần phải chừa cho mình một đường
lui, Như Nguyệt cũng đã canh trước thời gian từ hoàng cung về Chu gia, Thải
Thải liền ra khỏi Chu gia, đi về hướng Tụ hiền hội quán.

“Chu cô nương à, cha van xin cô hồi cung đi, Hoàng hậu nương nương à~”

“Con làm xong việc tự nhiên sẽ hồi cung.” Nàng đáp xong lập tức lên xe, một
đường hướng phía tây mà chạy, rất nhanh liền đến Tụ hiền hội quán, hiện tại dĩ
nhiên đã đến giờ đóng cửa, Thải Thải gõ cửa, bên trong không có người trả lời.
Có lẽ là chưởng quầy đã đi ngủ, nàng lại gõ thêm hai cái, cửa bị người đẩy ra,
một nam tử trẻ tuổi mặc tiết y (áo lót) trắng trên tay cầm chao đèn, nhìn thấy
người đến liền kêu: “Lão bản?”

Thải Thải gật đầu, không nhìn đến y phục của hắn, dẫn Như Nguyệt bước vào,
Nhiếp Lăng Phong vội khoác thêm một chiếc áo mới bước ra lại, có chút bất ngờ
mỉm cười hỏi: “Tối như vậy lão bản lại đến cửa, là có chuyện muốn sai bảo
sao?”

Thải Thải nhìn bên trong Tụ hiền hội quán, phát hiện nơi này đã được quét dọn
hết sức sạch sẽ, hơn nữa lại treo rất nhiều tranh chữ, nét chữ cứng cáp, Thải
Thải hỏi: “Là chữ do Nhiếp công tử viết sao?” Nhiếp Lăng Phong cười một tiếng:
“Bêu xấu rồi.”

Thải Thải lại nhìn thấy trên bàn có để hộp cờ và bàn cờ: “Đây cũng là do ngươi
chuẩn bị?”

“Người đến Tụ hiền hội quán uống trà đều là văn nhân mặc khách (người có học),
mọi người ở đây nói chuyện trời đất, nhưng lúc không nói chuyện thì lại hơi
chàm chán, cho nên ta mua thêm mấy hộp cờ vây, các loại đàn cổ, cho bọn họ nói
chuyện tụ họp, hoặc là đánh cờ chơi đàn, có như vậy, Tụ hiền hội quán mới được
xưng tụng giống như chính tên của nó.” Giọng nói của hắn nhu hòa, rót cho Thải
Thải một chén trà: “Lão bản đến để kiểm tra sao?”

Thải Thải gật đầu.

Sau đó sổ sách được lấy ra, trên đó từng khoản từng khoản đều rất rõ ràng, có
thể nhìn ra người này cá tình tỉ mỉ cẩn thận vô cùng.


Hôm nay là Trung thu nhưng bạn KT phải ở nhà tự kỷ một mình, vì vậy quyết định
làm thêm một chương nữa làm quà Trung thu tặng cho các bạn cũng tự kỷ ở nhà
như KT, Trung thu vui vẻ nha các bạn ^^


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #101