“Trương quản sự, ngài hôm nay sao có thời gian rãnh rổi để đến đây? Mới
sáng sớm bực tức đến như thế, là tên nào không có mắt chọc ngài tức
giận?” Khi Lý Tây đem tú bà nương làm tỉnh lại, dự định cho thêm một cái tát nữa thì một trung niên nhân có bộ râu cá trê mặc một bộ trù sam lam sắc từ trong đi ra. Đưa mắt nhìn đám hộ viện nằm lăn lóc và cả tú bà
cũng một màu máu đỏ thắm trên mặt, sắc mặt hơi biến sắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường nhanh chóng đi lại.
Trương Đào ho nhẹ một tiếng, đối với trung niên nhân nói: “Vương lão bản, hôm nay là ta theo nhị công tử đến đây.”
“Nhị công tử?” Vương lão bản sửng sốt, nhị công tử của Vương phủ như thế nào mà sáng sớm lại chạy đến kỹ viện? Hơn nữa lại dẫn theo mấy tên tùy tùng đại hán, nữ tử, tiểu hài tử cùng một con....cự khuyển.
Vương lão bản nhìn thấy Trương Đào trở về bên cạnh nam hài đang ngồi với bộ dáng
kính kính cẩn cẩn, hiển nhiên trong miệng hắn nam hài kia chính là nhị
công tử, mà Vương phủ nhị công tử không phải đã thành niên từ lâu rồi
sao? Hình như nữ nhi đều sắp có nam hài luôn rồi!
Bất quá mặc kế
thế nào, nam hài này khẳng định không phải là một tiểu nhân vật, Trương
quản sự của Vương phủ không phải là tại Duyên Đông trong thành cũng được coi là nhất hào nhân vật sao, nhưng trước mặt của tiểu nam hài này ngay cả thở cũng không dám đặc biệt còn làm đủ các loại lễ nghi, hắn vội
vàng tiến đến nói: “Tiểu nhân là Vương Đắc Lợi ra mắt nhị công tử. Mấy
tên nô tài và ả đàn bà này điều là bọn chưa biết việc đời, rất thô tục,
làm chậm trễ việc của nhị công tử, mong công tử thứ lỗi...”
Lý
Cáp liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi nói: “Vương lão bản a, công việc làm ăn
của ngươi thật tốt! Bản công tử không phải là không có tiền, ả này không cho công tử đi vào, lại còn gọi nhiều người như vậy đến hỏi thăm sức
khỏe công tử, ngươi nói thử xem công việc này....Có phải ngươi không
muốn làm nữa hay không a?”
Vừa mới tỉnh lại tú bà nằm dài ở phía dưới phun phì phì hàm hồ nói: “Không có....Là bọn chúng...”
Lý Tây lập tức tát mạnh vô mặt ả đem ả quánh bất tỉnh nhân sự trên mặt đất.
Vương lão bản thất kinh, hiển nhiên đoàn người này, tiểu công tử cố ý tìm đến đây, thật không biết vì sao lại đắc tội tiểu tổ tông nhị công tử này.
Mặc dù không rõ thân phận của tên “Nhị công tử” đây nhưng khẳng định là
có quan hệ với Diên Đông vương phủ.
Diên Đông vương phủ cùng với thế gia Hà gia tại tỉnh Tịnh Khang là hai đại thụ không thể trêu chọc vào a!
Vương lão bản bỗng chốc quì xuống đất, run giọng nói: “Nhị công tử, ngài đại
nhân đại lượng, xin ngài đừng tính toán với....lũ nô tài này...”
Lý Cáp khoát tay áo,nói: “Được rồi, được rồi, ngươi ít nói lại đi. Ngày
hôm nay bản công tử đến đây là để nghe hát, lập tức gọi “ca tiên” Thượng Quan đại sư xướng cho công tử nghe, bản công tử đây sẽ cho qua.”
Vương lão bản vẻ mặt hơi khó xử nói: “cái này.. nhị công tử, Thượng Quan đại
sư đang xướng cho cho Hà công tử nghe, người xem, có thể chờ một lúc hay không...”
“Cái gì? Dám để cho nhị công tử nhà chúng ta phải chờ?” Lý Đông lập tức quát lấy uy.
“Cái gì mà nhao nhao thế!? Mới sáng sớm! Không nên bệnh hoạn như thế chứ?!”
Trên hiên lầu hai một ả kỹ nữ áo quần xộc xệch hai mắt còn mơ màng ló ra bất mãn la lên với Lý Cáp phía dưới.
“Ba!” Một cái ghế bay đến,
trực tiếp đập vỡ hành lang gỗ đem ả kỹ nữ đập bay trở ngược vào trong
phòng, ngay cả la cũng không kịp kêu lên một tiếng lập tức ngất ngay tại đương trường.
Tức khắc, các khách nhân và các cô nương bách hoa lâu len lén nhìn nhanh chóng rụt đầu trở vào.
Ngưu Tam bĩu môi, vỗ vỗ tay, nhìn Ngưu Nhị ở bên cạnh nhíu nhíu mày: “Ta ném thật chuẩn.”
Vương lão bản hiện giờ mồ hôi lạnh cha đuỗi mồ hôi lạnh con chen nhau mà toát ra, bọn này thật là bá đạo quá đi mà.
Lý Cáp chỉ một ngón tay lên lầu, thản nhiên nói: “Lục soát, đem Thượng Quan đại gia mời ra đây cho ta.”
Bốn ngừơi Lý Đông cùng tam ngưu lập tức đi lên lầu, xông vào từng gian
phòng. Cả Bách Hoa Lâu bốn phía lập tức ầm ĩ hổn loạn cả lên, lục soát
từng phòng từng gian trên lầu. Sau khi lục soát hết cả các phòng vẫn
không tìm thấy được bóng dáng của Thượng Quan.
“Chủ nhân, không thấy Thượng Quan Thanh Thanh.” Tam ngưu nói.
“Nhị công tử, không tìm thấy Thượng Quan Thanh Thanh cô nương nhưng lại có
một tiểu cô nương.. lớn lên thật đúng là cực phẩm nha.. Nhưng nghĩ lại
cũng không phải người mà người muốn tìm nên không gọi nàng xuống cho
người xem.” Lý Đông nói.
“Nhị công tử, bọn thuộc hạ không tìm
được Thượng Quan Thanh Thanh cô nương. Bất quá ở hậu viện có rất nhiều
tiểu lầu, có khả năng ở đó.”Ba tên khác nói.
Lý Cáp nhìn Vương lão bản, lạnh giọng nói:”Ngươi có tin hay không ta đem bách hoa lâu này hủy đi?”
Vương lão bản khóc lóc thảm thiết nói: “Nhị công tử, ta tin, ta tin. Thế
nhưng Hà công tử là công tử của Bố Chính Sử đại nhân, tiểu nhân tại Bách Hoa Lâu này chỉ là một con dân làm ăn nho nhỏ, không thể trêu vào đại
nhân vật như thế a!...”
“A? Nói như vậy, ngươi không trêu vào hắn, vậy thì trêu chọc ta?” Lý Cáp mỉm cười nói.
Vương lão bản trong lòng phát lạnh, vội vàng xua tay nói: “Không không
không.. tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám trêu vào a...”
Lý Cáp đứng lên, hai tay chắp sau lưng nói: “Ngươi chỉ cần tìm Thượng Quan đại gia ra cho ta, ngoài ra không cần ngươi xen vào chuyện này nữa.”
“Vậy...”
"Ngưu Đại Ngưu Nhị Ngưu Tam, phá cho ta!” Lý Cáp chỉ vào phía sau tam ngưu ra lệnh.
“Vâng!” Tam ngưu lập tức hưng phấn lĩnh mệnh.
Vương lão bản giơ tay ôm chặt chân Lý Cáp van nài: “Tiểu nhân dẫn ngài đi, tiểu nhân sẽ dẫn ngài đi mà...”
Đoàn người đi qua hậu viện bách hoa lâu, đi ngang một con đường nhỏ thanh u
tĩnh mịch, một mãng rừng tùng xanh tốt, đi đến một tiểu lầu cổ điển mà
thanh nhã. Đây chính là tiểu lầu các cách biệt trong rừng cây nhỏ,chả
trách phía ngoài xảy ra chuyện long trời lở đất mà trong này thì êm ả
xem ra chẳng hay biết gì cả.
Lý Cáp nhìn tiểu lầu trước mắt, tâm
tình than thở, không ngờ ở chổ này lại có một nơi như thế này, một mãng
rừng cây, một con đường nhỏ tĩnh mịch thanh u so với Bách Hoa Lâu phía
trước còn to hơn bốn năm lần, nghĩ ra đây có lẽ mới chính là nơi cao cấp của Bách Hoa Lâu a.
Nghe thấy tiếng ca yếu ớt từ trong truyền đến, Lý Cáp đoán Thượng Quan Thanh Thanh chắc đang ở bên trong.
Vương lão bản vẻ mặt cừơi cười nịnh nọt gõ cữa nói: “Hà công tử, Hà công tử...”
Tiếng ca bên trong ngừng lại, truyền ra tiếng quát mắng:”đã nói bao lần rồi,
lúc bản công tử đang thưởng thức ca khúc không được làm phiền, con mẹ nó thằng ngu nào mau quên thế?!”
Mở cửa ra là một tên công tử mười bảy mười tám tuổi lạnh lùng nhìn Vương lão bản, chắc hẳn là Hà Nguyên.
Trương Đào lập tức đi đến bên tai Lý Cáp thấp giọng nói: “Là con trai độc nhất của đại phú hào Diên Đông phủ Uông Xuân Hà.”
Lý Cáp híp mắt một cái không nói gì thêm.
Vương lão bản ngập ngừng nói: “đây.. đây vị này là nhị công tử nói muốn tìm
Thượng Quan đại gia, tiểu nhân.. tiểu nhân cũng không có biện pháp.”
Tên công tử liếc mắt nhìn Lý Cáp, trên mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng nói với Vương lão bản: “Ngươi làm ăn kiểu gì thế? Ngươi còn muốn mở Bách Hoa
Lâu nữa không?!” Nói rồi nhìn về phái Lý Cáp: “Ngươi chỉ là một thằng
nhóc con? Sao lại ầm ĩ lúc ông nội ngươi đang nghe hát? !”
Lý Cáp không trả lời hắn, trực tiếp đi vào trong, tam ngưu đi cạnh bên người hắn, ‘đại phi’ xông xáo đi phía trước.
Tên Uông gia công tử nhìn thấy ‘đại phi’, vẻ mặt lạnh lùng thoáng biến sắc, vô ý lùi qua một bên. Lý Cáp mang theo Thiên Thiên, Diễm Nhi cùng tam
ngưu liền đi vào bên trong.
Khiến Lý Cáp có chút ngoài ý muốn
chính là, lầu các không có gì lạ, còn mười mấy tên công tử áo gấm quần
lụa ôm các cô nương lung tung, còn có vài tên còn chảy nước dãi hình như đang ngũ gà ngũ gật ,xem ra bọn này bị tên Hà nguyên sớm như vậy đã lôi kéo đến đây nghe khúc. Trương Đào kế bên đang thủ thỉ giới thiệu thân
phận của từng tên công tử và địa vị.
“Là ngươi? Thằng
nhóc...Ngươi đến đây làm gì? Phòng này đã được bọn ta bao trọn, ngươi
dựa vào cái gì mà vào đây?Vương Đắc Lợi, ngươi làm lão bản như thế à?!”
Hà Nguyên nói một cách không hờn giận, hắn tựa hồ đoán lờ mờ ra thân
phận của Lý Cáp nên không làm càn như tối qua nữa. Bất quá hắn là một
người kiêu ngạo nên ngữ khí đang dùng đương nhiên cũng hống hách làm cho Lý Cáp có tâm trạng khó chịu.
Lý Cáp cũng không để ý đến hắn, tự tìm một chỗ ngồi cạnh bạch y nữ tử. Vừa nhìn xuống nhất thời ánh mắt sáng ngời.
Da thịt trắng noãn, gương mặt trái xoan thanh tú, đôi mi uyển chuyển hàm
xúc, đôi mắt long lanh nhu thủy, mũi ngọc môi son đỏ mộng, thực sự là
một mỹ nữ thanh tú ôn nhu đến cực điểm, nếu so sánh với Diễm Nhi cũng
không hơn kém nhau quá xa. Lý Cáp thực sự thích mỹ nữ có khí chất ôn
nhu, thực sự vừa ý với hắn.
Đây là ca tiên Thượng Quan Thanh Thanh sao? Quả nhiên là tiên nữ hạ phàm a! Lý Cáp trong lòng cảm thán.
Lý Cáp lập tức quyết định thay đổi kế hoạch, tối qua hắn vẫn chưa gặp gỡ
được ca tiên Thượng Quan Thanh Thanh, mục đích hôm nay của hắn là triệt
để đánh cho Hà Nguyên một cách thê thảm, đối với sở thích mê gái của Hà
Nguyên, ngoài ra hắn cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Nếu có thể đắc
thủ, thì phối hợp cầm ca của nàng với Thiên Thiên thành ca xướng song
kiều, còn nếu không thành, cũng không có gì đáng nói, tuy giọng ca của
nàng rất hay nhưng cũng chưa đến độ làm Lý Cáp mê mẫn mất hồn được.
Nhưng hiện tại lại không như suy nghĩ lúc trước, Lý Cáp không nghĩ rằng
Thượng Quan Thanh Thanh lại có dung mạo cùng khí chất thế này, hơn nữa
mỹ nữ như thế này rất là hợp với khẩu vị của hắn.
Nếu bàn về tinh khiết từ tướng mạo đến tư sắc thì Thượng Quan Thanh Thanh còn kém Diễm
Nhi chút, nhưng Diễm Nhi ngoài vẻ đẹp hình thể thì không còn làm cho Lý
Cáp có cảm giác gì quá lớn, đối với nữ tữ này thì hoàn toàn khác nhau.
Trên người nàng có khí chất ôn nhu thật sâu hấp dẫn Lý Cáp, làm hắn sản
sinh một cỗ dục ý mãnh liệt muốn chiếm lấy.
Sỡ dĩ, nguyên bản kế
hoạch thay đổi là hôm nay quyết định tạm tha Hà Nguyên, không đùa với
bọn hắn nữa nhưng song song lại là một kế hoạch tà ác hơn đang dần hình
thành trong ý nghĩ của hắn...