Chương 35: Lý Nhị Công Tử Đối Hà Nhị ...


Lý Cáp nghe thế con người co rút lại, quay lại hướng vừa lên tiếng, chỉ
thấy một tên công tử ca khoảng hai mươi tuổi, tô son trát phấn, quay
quanh là một đám hoàn khố đệ tử, nheo nheo đôi mắc nhìn Thiên Thiên với
Diễm Nhi, nhẹ nhàng lay động chiếc quạt trong tay!

Móa nó thật
dọa người! Ngươi rốt cược là thứ gì, dám kiêu ngạo như thế! Ngoài mặt
không biểu tình gì nhưng trong lòng Lý Cáp mắng một cách mãnh liệt, tuy
hắn tin tưởng ở trong Diên Đông thành này, không có nhân vật nào hắn
không thể trêu chọc, nhưng hắn đưa tay lên ngăn cản Diễm Nhi đang muốn
tiến lên đánh người!

Sau khi bình tỉnh tính toán xong mới có hành động là nguyên tắc làm việc đó giờ của Lý Cáp, đã ra tay thì phải thật
nặng, chỉ cần một kích. Nếu chỉ gãi ngứa, đó không có ý nghĩa gì. Trong
lòng hắn, đã phán tội chết cho công tử ca này rồi!

Vừa rồi cũng
không ít phú gia công tử qua đây muốn Lý Cáp đem hai thị nữa này bán lại cho bọn hắn, nhưng cách nói cũng không ép buộc như thế, hắn cũng nhẹ
nhàng ứng phó cho qua. Mà không biết con “kỹ nữ trư” này ở trong chuồng
nào chạy đến, không biết trời cao đất rộng là gì, nói như thật sự giống
như Lý Cáp nhất định sẽ nịnh bợ lấy lòng hắn vậy

Ngay lúc Lý Cáp
muốn nói vài câu khách sáo dò hỏi lai lịch tên gia hỏa này, Chân Dao tay chống eo, gọi tên công tử ca trước mặt: “Hà Nguyên! Ngươi không nên
không biết tốt xấu! Đây là biểu ca ta, không có tiểu tử nào ở đây! Đó là Thiên Thiên tỷ tỷ của ta, là thị nữ của biểu ca ta, ngươi như thế nào
không biết tốt xấu như thế?”

Lý Cáp hỏi: “Dao nhi, hắn ta là ai?”

Chân Dao nói: “biểu ca, hắn là nhị ca của Đình Đình, trời sinh chính là một
sắc bôi tử, hắn nếu dám đánh chủ ý tới Thiên Thiên tỷ tỷ với Diễm Nhi tỷ tỷ, ta nói Hà bá bá cắt đứt móng heo của hắn!”

Khuôn mặt Lý Cáp
có chút thay đổi – chỉ với thân phận nhi tử của Tĩnh Khang Bố chính sử.. cũng dám cùng mình kêu gào?! Lẽ nào lại như thế, ngươi ngưu như thế? Nữ nhi với nhi tử của ngươi cũng như thế ngưu?! Ngươi dựa vào gì mà ngưu
như thế?

Hà Nguyên nghe Chân Dao nói xong sửng sốt cả lên, ngơ
ngác nhìn Lý Cáp: “hắn.. hắn là biểu ca của ngươi, biểu ca? Vị biểu ca
nào?

Chân Dao trừng mắt liếc hắn: “ta chỉ có một biểu ca! còn có thể có biểu ca nào nữa chứ?”

Hà Nguyên bĩu môi, phe phẩy cây quan rồi bỏ đi, trong miệng lại lầu bầu:
“biểu ca thì biểu ca, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ, không phải chỉ
là một thị nữ sao, hôm khác bổn công tử mua một đứa càng xinh đẹp hơn..”

Hảo, ngươi có loại, đã biết thân phận bổn công tử còn uy phong như thế, đi!
Tốt! Lý Cáp híp híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Hà Nguyên, hàn
quang thoáng hiện, khóe miệng lộ vẻ mỉm cười, nói với Chân Dao: “đi
thôi, chúng ra trở về nhà.”

“ân.” Trãi qua một trận quấy rối của
Hà Nguyên, Chân Dao cũng quên đi mới đến nói lời từ biệt với Hà Đình,
trực tiếp theo Lý Cáp lên xe ngựa trở về Diên Đông Vương phủ.

Về
tới vương phủ, Lý Cáp để Chân Dao đi nghĩ ngơi sớm, còn hắn mang theo
hai thị nữ bước nhanh về nơi hắn đang ở trong vương phủ: “Lý Đông, đi
tìm Trương Đào kêu đến!” Lý Đông đứng chào đón xong lập tức trả lời rồi
đi.

Thiên Thiên cảm giác chủ tử mình có vẻ tức giận, đợi hắn ngồi xuống, đến phía sau niết vai cho hắn, ôn nhu nói: “chủ tử, Thiên Thiên
hôm nay ca xướng có dễ nghe không? Khi nào dạy thêm ca khúc mới cho
Thiên Thiên vậy?”

Lý Cáp vuốt vuốt ‘đại phi’ đang nằm dài bên
chân hắn, mỉm cười nói: “Thiên Thiên, chủ tử làm việc đều sẽ mưu tính rõ ràng, sẽ không xảy ra vấn đề gì, ngươi không cần phải phí tâm tư giúp
ta giảm tức giận. ta còn không biết hoàn khố đệ tử là dạng gì sao? Chủ
tử ngươi chính là hoàn khố đệ tử đứng đầu. Nói lầm bầm, bất quá bọn nó
hoàn khố đệ tử thì thôi đi, cư nhiên dám uy phòng mà giở trò trêu
trọctrên đầu ta..”

Diễm Nhi nói: “chủ tử, khi đó người sao không để ta giáo huấn tên tiểu tử kiêu ngạo kia một chút?”

Lý Cáp nhìn nàng, nói: “đánh hắn một trận có ích lợi gì không?”

Diễm Nhi hưng phấn nói: “ý chủ tử là.. giết hắn?”

Lý Cáp cười lạnh, không nói gì, nhắm mắt lại, nâng chân lên một tí, Diễm
Nhi hiểu ý, đi qua và ngồi xuống trước người hắn, để chân hắn lên đùi
mình, bắt đầu xoa bóp.

Lý Cáp thoải mái đến “ân” một tiếng, nhắm mắt lại hưởng thụ!

Diễm Nhi ngẩn đầu lên thấy liếc nhìn chủ tử, nhưng nàng cũng không dám hỏi
lại vấn đề vừa rồi, bất quá trong lòng nàng đã mơ hồ có đáp án – người
đắc tội Lý Cáp, khi nào thì có kết cục tốt chứ? Mỗi lần hắn nhịn càng
lâu, thì người đó bị chỉnh càng thảm

Một lát sau, Lý Đông đã dẫn Trương Đào lại đây.

“nhị công tử, Trương Đào được dẫn đến rồi.” Lý Đông nói xong liền khoanh tay đứng sang một bên.

Trương Đào có chút thấm thỏm nhìn Lý Cáp đang nhắm mắt dưỡng thần, lại liếc
nhìn ngao khuyển ‘đại phi’ đang nằm bên cạnh hắn, nuốt nước miếng, tâm
trạng thấp thỏm, không biết mình đã làm chuyện gì không đúng, đã làm cho vị nhị công tử này mất hứng!

“Trương Đào.” Lý Cáp cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng mắt vẫn không mở, tựa như đang dưỡng thần, tựa như đang tự hỏi.

“Có tiểu nhân.”| Trương Đào vội vàng cung kính đáp.

“Tĩnh Khang Bố chính sử có xuất thân thế nào, Hà gia có bối cảnh ra sao, người biết không?” Lý Cáp nhàn nhạt hỏi.

Trương Đào ‘sát ngôn quan sắt’(1), liên hệ đến nơi mà nhóm người Lý Cáp đi đến hôm nay, trong lòng đã đại khái biết được chuyện gì, nói: “Hà đại nhân
này là tiến sĩ xuất thân, cụ thể là năm nào, tiểu nhân không nhớ. Bất
quá đệ đệ của hắn là phò mã gia của Hiếu Linh công chúa, mà Hiếu Linh
công chúa chính là công chúa được thánh thượng yêu thương nhất hiện nay, bởi thế các quan viên với các phú thân sĩ của tỉnh Tĩnh Khang đều phải
cho hắn chút mặt mũi, cũng vì thế hắn có chút ương ngạnh kiêu ngạo hẳn
lên. Bất quá ngoại công Diên Đông Vương của công tử là lại không xem hắn ra gì!

Lý Cáp hơi gật đầu, lại hỏi: “vậy mấy người con hắn thế nào?”

Trương Đào nói: “đại nhi tử của Hà Bố chính sử là Hà Quang Tiền đã bệnh chết, hình như là mắc bệnh hoa liễu..”

“A.” Lý Cáp nhàn nhạt lên tiếng, vẫn nhắm mắt, Diễm Nhi cười khúc khích!

Trương Đào ho nhẹ một tiéng, nói tiếp: “nhị nhi tử Hà Nguyên, cũng là phong
lưu thành tính, suốt ngày chạy đến hoa lâu, ở trong viện câu lan (2) xem múa hát, ỷ thế hiếp người là một ác phách đứng đầu trong bọn con cháu
nhà giàu ở Diên Đông phủ. Bởi vì đại nhi tử của Hà đại nhân đã mất, chỉ
còn một nhi tử, bởi thế bình thường rất nuông chiều, càng làm hắn không
kiêng nể gì cả. Có người nói, vài ngày trước hắn muốn cường đoạt ca tiên Thượng Quan Thanh Thanh của Bách Hoa Lâu về làm thiếp.. sau lại biết
Diên Đông vương gia nói muốn mời Thượng Quan Thanh Thanh đến quý phủ ca
hát mừng thọ, mới làm hắn tạm thời buông xuống sắc tâm.”

Lý Cáp
nghe đến đây, mắt mở ra, ngồi ngay ngắn lại, nói: “ngươi nói là tiểu tử
này phong lưu thành tính, có tiếng thấy sắc là muốn làm chuyện xấu?

Trương Đào gật đầu và nói: “dạ, Hà Nguyên này thật là một hoàn khố đệ tử, hoa hoa công tử đứng đầu của Diên Đông phủ.”

Lý Cáp cười lạnh: “chỉ bằng hắn có thể, cũng có thể là hoàn khố đệ tử sao?

Trương Đào lại nói: “tiểu nữ nhi của Hà đại nhân là Hà Đình..”

“Nàng thì không cần phải nói. Ngươi nói một chút Hà nguyên mỗi ngày vào thời
gian nào thì đến Bách Hoa Lâu tìm Thượng Quan đại gia nghe hát?”

“mỗi buổi sáng sớm và cả buổi tối..”

“sáng sớm?” Lý Cáp khẽ nhíu mày, đến hoa lâu kỹ viện nghe hát thường đều là
buổi chiều hoặc tối, buổi trưa tựa hồ cũng có. Nhưng sáng sớm đến nghe,
hắn thật sự không thể nào hiểu được.

Trương Đào thần sắc có chúi
kỳ quái, nói: “Hà nguyên hắn vốn có một cái sở thích kỳ lạ, nói buổi
sáng là nữ nhân xinh đẹp nhất, bởi thế sau khi buổi tối nghe hát xong,
hắn luôn luôn ở lại Bách Hoa Lâu tìm một cô nương qua đêm. Sáng sớm ngày thứ hai là đi tới tìm Thượng Quan đại gia nghe hát. Hà nguyên hình như
từ trước lúc Hà đại nhân lấy tiểu thiếp gần nhất một chút, đều qua đêm ở Bách Hoa Lâu, có người nói hắn với người di nương mới ở chung không
được tự nhiên, cũng đã một thời gian dài!

Lý Cáp cười lạnh: “tiểu tử này thật ra cũng có chút cá tính đấy. Thượng Quan Thanh Thanh đã bị hắn “thượng” chưa?

Trương Đào nói: “Thượng Quan đại gia hẳn còn xử nữ thân, lão bản của Bách Hoa
Lâu để lấy lòng Hà gia, lấy Hà gia làm chỗ dựa vững chắc, vẫn trăm
phương nghìn kế bức ép Thượng Quan đại gia đi chiêu đãi Hà Nguyên, nếu
không phải vì sợ nàng tìm đến đoản kiếm, sợ rằng Hà Nguyên sớm đã hạ
dược mà mê gian nàng rồi. Có người lại nói Thượng Quan đại gia mỗi lần
hát cho Hà Nguyên nghe đều mang theo trong người dao nhỏ, cũng đã mấy
lần lấy chết mà uy hiếp mới có thể bảo trì được trong sạch. Hà Nguyên sở dĩ có ý nghĩ kỳ lạ với ý định mang Thượng Quan đại gia về nhà làm
thiếp, cho rằng đến lúc đó có thể muốn làm gì thì làm!”

“Ân..” Lý Cáp mắt nhắm lại và khoát tay bảo: “ngươi lui xuống đi, nghỉ ngơi sớm, ngày mai ta sẽ tìm ngươi.”

“dạ, tiểu nhân xin cáo lui.”

Đợi Trương Đào rời đi, Lý Cáp lại bảo Lý Đông: “ bọn người Ngưu đại đâu?”

Lý Đông đáp: “ba người bọn họ ăn xong cơm tối đã ra sân luyện quyền, tắm rửa và đi ngủ rồi.”

“ân, được rồi, đi chuẩn bị nước tắm, bổn công tử muốn tắm rửa.” Lý Cáp nhẹ nhàng phân phó.

Được Diễm Nhi hầu hạ, Thiên Thiên tắm cùng, Lý Cáp tắm rửa một cách thoái mái, sau đó ôm lấy Thiên Thiên ngủ,

Sáng sớm hôm sau, Lý Cáp mang theo năm người Lý Đông, Lý Tây, Lý An, Lý
Bình, Trương Đào tùy tùng, hai vị thị nữ Diễm Nhi, Thiên Thiên, ba người hầu Ngưu Đại, Ngưu Nhị, Ngưu Tam, ngao khuyển ‘đại phi’, uy nghi hùng
vĩ đi tới Bách Hoa Lâu.

“ngươi xác định Hà Nguyên đang ở đó?” đứng ngoài cửa lớn của Bách Hoa Lâu, Lý Cáp hỏi Trương Đào bên cạnh.

Trương Đào vội đáp: “dạ bẩm nhị công tử, tiểu nhân phái người hỏi qua người
của Hà phủ, đêm qua Hà nguyên không có hồi phủ, tám phần mười là ở lại
Bách Hoa Lâu.

“tốt lắm.” Lý Cáp vung tay lên, đoàn người tiến vào Bách Hoa Lâu.

Trong thính đường lầu một tên quy công (3) còn đang ngủ gà ngủ gật chợt thấy
một đám người tiến đến, còn có ba đại hán to như tháp sắc cùng một con
cự khuyển to như con hổ, lập tức bị dọa đến té từ ghế xuồng sàn nhà!

Lý Đông tiến đến đạp tên quy công một cước, quát dẹp đường: “gọi lão bản các ngươi lăn ra đây hầu hạ!”

Tên quy công kia còn tưởng rằng nhóm người này đến phá vùng, sợ đến tè cả
ra quần và nhanh chóng chạy vào nội viện, chỉ chốc lát một phu nhân (
trung niên mặt trang điểm rất đậm được một dám hộ viện tay cầm côn đứng
quanh hùng hổ vọt ra.

Là con cháu nhà ai mới sớm như thế dám đến
nháo sự hả? Chẳng lẻ không biết phía sau Bách Hoa Lâu của chúng ta
à?,..” phu nhân trung niên kia vừa đi chửi bới liên tực, vừa thấy nhóm
người Lý Cáp không khỏi ngây người ra – ai nha má ơi cục cưng của ta,
nam nhân thật cường tráng, con chó cũng thật to!

Bất quá không đợi nàng kinh ngạc xong, Lý Tây đã một cước đá nàng nằm trên đất.

“ai u! đá chết lão nương rồi, còn đứng đó làm gì… lên… ngô?!” phu nhân kia
ôm bụng, mồ hôi chảy ròng, nhưng còn chưa nói xong, đã bị Lý Tây đá theo một cái lên mặt, lập tức mấy cái răng rơi xuống,

Mà mười mấy tên hộ viện viện kia sớm đã bị một mình Ngưu Tam đánh nằm sấp dưới đất cả,
chết sống không rõ. Bất quá nghĩ đến một câu phân phó của Lý Cáp: “lưu
một hơi thở”, hẳn là không sai.

Lý Cáp nhìn phớt qua phu nhân nằm trên đất, nói: “chỉ là một tú bà mà thôi, để nàng đi kêu lão bản ra.”

Lý Tây nghe lệnh lập tức khom người xuống nắm lấy tóc nàng ta, nói một cách hung hãn: “lão bản các ngươi đâu?”

Phu nhân kia đâu đến không biết gì lun, chỉ bỉ oa oa kêu to, miệng đầy máu, phun ra tứ túng.

Lý Tây giận dữ, tát nàng mấy cái thật mạnh, lại hỏi: “kỹ nữ thối, móa nó, nói nhanh lên, lão bản các ngươi đâu?

Lúc này đã có mấy cô nương từ phòng đi ra đứng ở hành lang lầu trên nhìn xuống.

Lý Đông mang ghế lại mời Lý Cáp ngồi xuống, Thiên Thiên với Diễm Nhi nhanh chóng bước qua, mỗi người một bên xoa bóp cho hắn.

“thế nào, lão bảo ham ngủ thế sao, giờ còn chưa chịu thức?” Lý Cáp lo lắng hỏi.

Lý Tây vẻ mặt xấu hổ mang theo tú bà kia lại nói: “nhị công tử, lão kỹ nữ này thật không chịu đòn nỗi.. đã hôn mê rồi.”

“làm cho tỉnh lại rồi tiếp tục hỏi.” Lý Cáp nhàn nhạt nói. Kỳ thật muốn tìm
lão bản đó thì đâu cần phải phiền phức thế, Lý Cáp căn bản là tùy tiện
muốn mượn cớ tới đánh người mà thôi, hôm nay hắn đến, chính là đến đánh
người.

Bất quá đối với Hà Nguyên kia, đã không phải đánh một trận đơn giản như thế, thật ra hắn muốn mượn chuyện này tạo dựng tên tuổi và uy tính trong giới hoàn khố đệ tử của Diên Đông Thành!

(1) sát ngôn quan sắc: tùy mặt gửi lời; thăm dò, đoán ý qua lời nói và sắc mặt!

(2) câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc

(3) quy công: Ðời nhà Ðường, bọn ca nhạc chít khăn xanh như con rùa, cho
nên gọi kẻ chít khăn xanh là quy. Vợ con bọn ca nhạc đều làm con hát,
nên gọi những kẻ mở nhà hát, nhà thổ cho vợ con mãi dâm là quy.

(4) phu nhân: phụ nữ đã có chồng, chỗ này đắn đo mãi lúc đầu để nữ nhân mà thấy ko hợp mí nên để lại phu nhân!

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #35