Mỹ Tửu Tuyệt Thế


- Đám phế vật bị bọn Tam Ngưu đánh chết, quả thật là người của Đông Hải Linh Uyên các ngươi?

Lý Cáp lầm bầm, lúc này trong tay hắn là danh sách tất cả thành viên Đông Hải Linh Uyên.

- Lỗ Kê và Trạm Mạc không thấy tên nào âm tương tự, chắc là Tam Ngưu nhớ lầm.

Lý Cáp lật nhanh danh sách dày cộp, đọc nhanh như gió qua mấy hàng tên.

- Chủ nhân, ngài có cần Hương Hương đi giải quyết đám người Đông Hải Uyên Linh không?

Thấy Lý Cáp nhíu mày, Hương Hương lên tiếng hỏi.

Lý Cáp khoát tay:

- Không, ta không lo lắng, hoàng đế ta còn không sợ, chỉ có một bang
phái nhỏ bé mà muốn gây khó dễ cho ta? Chẳng qua tỷ tỷ của ta từng học
võ ở Linh Uyên các, nếu tỷ ấy biết ta đối phó sư môn chắc chắn tỷ ấy sẽ
tức giận.

Một trong những môn phái võ lâm được tôn sùng nhất Đại Hạ từ miệng Lý
Cáp trở thành một tiểu bang phái, nếu để người Linh Uyên các nghe thấy
chắc ức đến hộc máu mất.

- Hương Hương hiểu rồi.

Lý Cáp đem danh sách thành viên Đông Hải Linh Uyên trong tay ném cho Lý Đông nói:

- Ta cho ngươi thời gian để sắp xếp gián điệp trong Linh Uyên các thế nào rồi?

Hắn đối với môn phái này, luôn luôn có ấn tượng không tốt, thậm chí có chút đáng ghét.

- Đã an bài xong, nhưng chỉ là một đệ tử tầng dưới, chỉ có thế làm người thu thập tình báo.

Lý Đông trả lời

- Ừ!

Lý Cáp trầm ngâm nói:

- Ngươi lập tức đi tới chỗ bọn Ngưu Đại vừa đánh nhau đi, dùng mọi cách để che đậy tin tức này lại, đừng để tỷ tỷ ta biết.

- Dạ!

- Nếu có người tra hỏi, cứ trả lời là giang hồ bát nháo là được, nếu bọn hắn hỏi đến từ đâu, cứ trả lời là Tây Hải, Bắc Hải, Nam Hải chứ không
phải là Đông Hải rõ chưa?

- Dạ!

Lý Đông lĩnh mệnh rời đi.

- Mùi rượu ở nơi nào thế?

Đang cùng Hương Hương đi vào sân nhà mình, Lý Cáp bỗng nhiên ngửi được mùi rượu thơm ngát thẩm thấu vào phổi.

Đôi mắt Hương Hương cũng lóe lên vẻ sáng ngời:

- Thơm thật! So với Thất Lý Hương còn thơm hơn, nhất định là hảo tửu.

Tiểu hồ ly vốn không thích thứ gì, nhưng kể từ khi đi theo Lý Cáp đã ham thích rượu.

Lý Cáp dùng sức ngửi một hơi, thở dài:

- Trên đời này ta đã thưởng thức không ít rượu ngon, nhưng chưa có loại rượu nào thơm như vậy.

Khi hắn vào tới tiểu viện, thì hắn thấy chúng nữ đang vây quanh cái bàn
bằng đá, nhưng không có ai mở miệng nói chuyện. Đại Phi ở bên ngoài nhảy nhót muốn chen vào. Còn mùi rượu thì tỏa ra từ giữa bàn đá.

Lý Cáp không lên tiếng, hắn cùng Hương Hương đi tới phía sau chúng nữ
nhân để nhìn, bởi vì hắn cao hơn chúng nữ nhân không ít nên có thể dễ
dàng thấy hai tay của Tử Nghiên đang vỗ về vò rượu trên bàn.

Chỉ thấy hai mắt Tử Nghiên lúc này nhắm chặt, đầu hơi nghiêng, giống như đang ngửi mùi rượu, lại như đang cẩn thận lắng nghe cái gì ở bên trong. Bàn tay mềm mại thỉnh thoảng lay động vò rượu, người xung quanh có thể
nghe tiếng nước va đập vào vách bình, theo tay nàng lay động là mùi rượu lan tỏa khắp nơi. Khi thì nồng đậm như liệt tửu Tái Bắc, khi thì tinh
khiết giống như hảo tửu Giang Nam, nhưng chúng đều là rượu ngon khiến
người uống phải ôm lấy vò rượu mà khen một phen. Giống như Lý Cáp uống
rượu như uống nước, nhưng ngửi được mùi của vò rượu này cũng thèm đến
chảy nước miếng.

Tử Nghiên nhẹ nhàng phe phẩy vò rượu, bỗng nhiên tay phải cầm một chén
lưu ly nhỏ trên bàn đá, sau đó hđỏ vào vỏ rượu một chút bột phấn màu
đen, sau đó hai tay lay động vò rượu, tần suất càng lúc càng nhanh.

Lý Cáp cùng với chúng nữ đều lẳng lặng nhìn Tử Nghiên, không một ai lên tiếng vì sợ ảnh hưởng tới nàng.

Bỗng nhiên, hai tay Tử Nghiên run lên, vò rượu bay lên không rồi lộn hai ba vòng, sau đó lại rơi vào đôi bàn tay mềm mại, không có một giọt rượu nào đổ ra ngoài.

- Đại công cáo thành, tốt lắm!

Tử Nghiên cười nói, gương mặt trắng nõn tuyệt trần đầy mô hôi.

- Oa! Tử Nghiên tỷ còn biết cả ủ rượu nữa, thật lợi hại! Vò rượu này thơm thật, trước tiên cho muội thử một ngụm được không?

Liên Khanh tiến đến bên cạnh Tử Nghiên nói.

- Không được!

Tử Nghiên né đi, cười nói:

- Vò rượu này dùng để tham gia cuộc thi.

- Uống một ngụm thôi mà.

Liên Khanh làm nũng.

- Không thể tưởng tượng được, Tử Nghiên còn có tài ủ rượu nữa, rượu này
chắc chắn là đệ nhất rượu ngon trong thiên hạ, ừ, nên để ta thử một
ngụm.

Lý Cáp cười nói, chúng nữ đều hoảng sợ, đến lúc này họ mới biết hắn đến.

- Ca ca, ca đến rồi.

Liên Khanh lôi kéo tay Lý Cáp nói:

- Tử Nghiên thật lợi hại, vò rượu này là do đích thân tỷ ấy tự ủ đấy.

Vân Lâm đứng một bên cũng cười nói:

- Đúng vậy, đây là lần đầu tiên ta ngửi được một vò rượu thơm đến vậy,
chắc chắn hương vị cũng rất ngon, không chừng danh rượu ngon hiệu đệ
nhất thiên hạ lần này thuộc về Tử Nghiên nhà chúng ta.

Lý Cáp cười lớn, đưa tay qua lấy vò rượu nói:

- Để ta nếm thử rượu Tử Nghiên nhà chúng ta ủ ra ngon như thế nào?

Tử Nghiên vội vàng đem vò rượu ôm chặt, thân mình hơi nghiêng, ngăn trở bàn tay to của hắn, sẳng giọng nói:

- Bình rượu này ta dùng để tham gia cuộc thi rượu ngon đệ nhất thiên hạ, hiện tại không thể uống.

- Một ngụm cũng không được sao?

Lý Cáp kiên nhẫn hỏi, mũi hắn ngửi thấy mùi hương của rượu với mùi thơm
trên cơ thể của các cô gái, nhất thời làm cho đầu óc hắn thật sự thoải
mái.

Tử Nghiên lắc đầu:

- Không được, chỉ cần chàng uống một ngụm, vò rượu này liền vứt đi?

- Tại sao lại như thế?

Lý Cáp khó hiểu.

- Không uống được là không uống được, đợi xong cuộc thi ngày mai, ta liền đem ra cho mọi người uống được không?

Tử Nghiên cầm lấy cái nút trên bàn đậy vò rượu lại, nhưng vẫn không thể ngăn cản mùi hương lan tỏa ra ngoài.

Lý Cáp nói:

- Sao nàng chỉ ủ có một vò rượu, vì sao không ủ nhiều thêm một chút?

Tử Nghiên khẽ vuốt vò rượu nói:

- Rượu này cực kỳ khó ủ, nguyên liệu rất khó tìm, hơn nữa quá trình thực hiện rất dễ xảy ra sai sót, ủ ra một vò rượu này có thể nói là rất may
mắn.

Lý Cáp đưa tay lên lau mồ hôi cho Tử Nghiên rồi nói:

- Tại sao nàng không nói cho ta nàng sẽ ủ rượu?

Tử Nghiên giảo hoạt cười:

- Chàng đâu có hỏi ta.

- Vậy tại sao trước kia nàng không ủ bình rượu nào hết?

Lý Cáp hỏi.

- Vì sao ta phải ủ rượu?

- Ủ để ta uống a!

Tử Nghiên bĩu môi:

- Ta không thích tửu quỷ.

Lý Cáp nói:

- Nàng chưa từng thấy ta uống rượu mà?

Tử Nghiên nói:

- Dù sao ta cũng không thích nam nhân uống rượu.

Lý Cáp cười khổ không thôi:

- Vậy vì sao nàng còn học ủ rượu? Còn ủ được vò rượu ngon như thế?

Tử Nghiên trừng mắt liếc hắn một cái:

- Ta muốn ủ ra một vò rượu ngon nhất thế gian, nhưng không cho nam nhân các ngươi uống, để các ngươi thèm đến chết.

Dứt lời Tử Nghiên lập tức ôm vò rượu đi vào phòng mình, Liên Khanh nhanh chóng đuổi theo nói:

- Tử Nghiên tỷ tỷ, tỷ nói là không cho nam nhân uống, nhưng ta là nữ mà, cho ta uống một ngụm thôi, nửa ngụm cũng được.

Lý Cáp nhìn Nguyệt Nhi nói:

- Linh Nhi sao rồi?

Nguyệt Nhi nói:

- Vẫn như cũ, Thiên Thiên đang chăm sóc nàng.

- Ừ!

Lý Cáp gật đầu nhè nhẹ, hi vọng ngày mai thần y thật sự sẽ xuất hiện.
Hiện nay Linh Nhi cùng Tịnh Cơ bị bệnh làm cho hắn rất phiền não.

Màn đêm buông xuống, trong gian phòng của Lý Cáp.

Đêm nay Diễm Nhi ngủ chung với Linh Nhi, nên ngủ chung phòng với Lý Cáp là Thiên Thiên và Hương Hương.

- Thật thơm, đến tột cùng là mũi của ta tốt hay là hương thơm của rượu vẫn truyền ra.

Lý Cáp nằm tựa đầu vào ngực của Hương Hương, trên người của tiểu hồ ly
này có một mùi thơm rất đặc biệt, nhưng mũi hắn vẫn ngửi được mùi hương
của rượu.

- Thật không nghĩ tới Tử Nghiên tỷ tỷ còn có bổn sự này, có thể ủ ra một vò rượu thơm như thế, ngày mai chắc chắn sẽ đoạt được danh hiệu đệ nhất thiên hạ.

Thân thể mềm mại của Thiên Thiên dán vào lưng của Lý Cáp nói

Lý Cáp ngẩng đầu, ôm Thiên Thiên vào lòng, điên cuồng hôn lên đôi môi
nóng bỏng, hai bàn tay cũng không yên phận liên tục vút ve, thế là một
hồi đại chiến ba trăm hiệp lại xảy ra.

Nguyệt nữ, hồ yêu thay nhau hầu hạ, có thể nói Lý Cáp còn sướng hơn cả
đương kim hoàng đế, dù hắn đang ở trong trạng thái sung sướng, nhưng mũi hắn vẫn ngửi được mùi rượu thẩm thấu vào phổi, nắm lấy lưỡi, bóp chặt
dạ dày hắn…

- Hô…

Vẻ mặt Lý Cáp khổ sở vô cùng:

- Rượu này vì sao lại thơm như thế? Vì sao, vì cái gì? Tử Nghiên làm sao có thể ủ ra một vò rượu thơm đến như thế? Thật muốn uống một ngụm để
giải tỏa cơn thèm.

Dưới thân Hương Hương đang thở phì phò thì nói nhỏ vào tai Lý Cáp:

- Nếu chủ nhân muốn Hương Hương sẽ đi trộm về.

Lý Cáp trong lòng vừa động, nhìn về phía Hương Hương:

- Trộm?

- Dạ, Hương Hương sẽ đi trộm vò rượu, cam đoan sẽ không kinh động đến Tử Nghiên.

Hương Hương nói.

Thiên Thiên nói:

- Làm như vậy có chút không ổn, nếu Tử Nghiên biết, nàng sẽ rất tức giận.

Lý Cáp nháy mắt mấy cái, cười nói:

- Chúng ta chỉ uống một chút thôi, chắc chắn nàng ta sẽ không phát hiện, Hương Hương mà ra tay thì thần không hay, quỷ không biết.

Thiên Thiên thấy Lý Cáp nói như vậy nàng cũng không nói gì nữa, kỳ thật nàng cũng rất muốn thưởng thức vò rượu đó.

Hương Hương vừa thấy chủ nhân đáp ứng, lập tức đứng dậy, vung tay nhỏ
lên một bộ quần áo màu trắng đã mặc vào người, như một trận gió thổi cơ
thể nhẹ nhàng bay từ cửa sổ ra ngoài.

Chỉ chốc lát, Hương Hương đã ôm vò rượu trở về, lúc này Thiên Thiên đã mặc xong quần áo và đang hầu hạ Lý Cáp mặc quần áo.

- Tử Nghiên có phát hiện không?

Lý Cáp tiếp nhận vò rượu sau đó hỏi.

Hương Hương đáp:

- Không có, Tử Nghiên đặt vò rượu kế bên gối ngủ, nhưng khi ta lấy thì nàng vẫn còn đang trong giấc mộng.

- Ừ, làm tốt lắm.

Lý Cáp nói.

Thiên Thiên bưng tới một chén rượu tinh xảo, Lý Cáp tiện tay tiếp nhận nói:

- Lấy thêm hai chén nữa chúng ta cùng nhau uống.

Thiên Thiên nghe vậy đang định xoay người đi, thì một bàn tay đã ôm eo nàng lại:

- Không cần nữa, một chén này đủ cho ba chúng ta uống rồi.

Hương Hương nghe Lý Cáp nói như vậy lập tức đem rượu đổ vào trong chén, rượu trong như nước, giống như Tuyết Sơn sáng rực rỡ.

Lý Cáp bưng chén rượu lên nhẹ nhàng hớp một ngụm, rượu ngấm vào người khiến cả người hắn lâng lâng.

- Chủ nhân, thế nào?

Hương Hương và Thiên Thiên đều nhìn hắn không chớp mắt, còn pha lẫn chút khẩn trương.

Lý Cáp chặc lưỡi, chân mày bỗng nhiên nhíu lại, một cỗ vị chua trong
lưỡi nổi lên, nhưng lập tức lại biến thành vị ngọt, đang lúc chân mày
hắn chậm rãi giãn ra thì vị ngọt lại chuyển biến thành vị đắng, nhưng
ngay sau đó vị đắng lại lập tức biến thành vị cay, để cho hắn nếm đủ tứ
vị thế gian. Nhưng vị cay cũng chỉ duy trì trong nháy mắt, kế tiếp các
vị chua, ngọt, đắng, cay tứ vị toàn bộ biến mất, chỉ chừa lại cho hắn
hương vị không nói rõ được.

- Chủ nhân, có sao không?

Thiên Thiên thấy biểu tình của Lý Cáp lập tức lo lắng hỏi.

Hương Hương cũng đưa tay ra xoa lưng Lý Cáp, một cỗ linh lực chạy vào
trong cơ thể Lý Cáp, Hương Hương làm như vậy vì sợ rượu xảy ra vấn đề
gì.

Lý Cáp lúc này lại là vẻ mặt say mê. Nhìn Hương Hương cùng Thiên Thiên nói :

- Tốt! Tốt! Tốt.

Sau đó hắn uống cạn chén rượu trong tay mình, lại một lần nữa cảm thụ cảm giác tê dại của bốn hương vị ngọt bùi cay đắng.

- Hảo Tửu! Con mẹ nó thực là hảo tửu.

Lý Cáp cười khen lớn.

- Tử Nghiên thực lợi hại! Đây chính là đệ nhất tửu, vò rượu này có một không hai.

Hương Hương cùng Thiên Thiên liếc nhau, cũng biết Lý Cáp không có việc
gì, nhưng vò rượu này lại có thể được chủ nhân khen ngợi như thế, rượu
này rất ngon sao?

Lý Cáp để chén rượu xuống bàn rồi nói:

- Hương Hương rót rượu.

Lại một ly đầy, Lý Cáp liền uống cạn, sau đó lập tức kéo Thiên Thiên vào lòng miệng đối miệng, nữa ngụm rượu lập tức đi qua miệng của Thiên
Thiên.

Hai bờ môi vừa tách rời, Thiên Thiên liền thở nhẹ một tiếng, hai gò má
lập tức hồng lên, đôi mi thanh tú đang nhắm lại lập tức mở ra, nhìn đáng yêu vô cùng.

Lý Cáp lại nhấp thêm ngụm nữa, lại chỉ tay ý bảo Hương Hương rót rượu,
sau đó lại uống cạn, rồi lập tức kéo tiểu hồ yêu ngồi lên đầu gối mình,
miệng đối miệng, chuẩn bị để nữa ngụm chảy qua miệng tiểu hồ yêu, nhưng
hắn lại không nghĩ ra rằng Hương Hương lại dùng đầu lưỡi khều nhẹ, đôi
môi anh đào dùng sức hút, hút sạch một ngụm rượu vào miệng mình.

Tuy rượu đã uống xong, nhưng môi hai người vẫn không tách ra, Lý Cáp chỉ cảm thấy cơ thể tiểu hồ yêu không ngừng run lên, mũi phát ra tiếng rên
rỉ hưởng thụ.

Hương Hương ôm cổ chủ nhân cười nói:

- Hương Hương không phải quỷ, Hương Hương là hồ yêu, không đúng, phải là cô độc tiên, hồ tiên.

- Đúng, nàng là tiểu tiên nữ của ta.

Lý cáp cười hôn lên chiếc cổ trắng nõn thon dài của tiểu hồ ly.

- A, Thiên Thiên?

Hương Hương bỗng nhiên thở nhẹ nói.

Lý Cáp ngẩng đầu nhìn Thiên Thiên, thì hắn thấy thị nữ bảo bối của hắn đã gục đầu xuống ngủ.

- A? Nửa ngụm đã say sao? Tửu lượng của Thiên Thiên lẽ nào kém đến như vậy?

Lý Cáp kỳ quái nói.

Kỳ thật hắn lại không biết, tuy rằng Tử Nghiên ủ không giống rượu mạnh,
nhưng so với liệt tửu Tái Bắc còn dễ làm người ta say hơn.

- Thiên Thiên say rồi, đưa nàng lên giường để nàng nghỉ ngơi thật tốt.

Lý Cáp nhìn Hương Hương trong lòng ngực nói.

Hương Hương nghe vậy nhẹ phẩy ống tay áo, một trận gió nhẹ thổi qua,
Thiên Thiên nhẹ nhàng bị làn gió nâng lên, chậm rãi bay đến giường. Trên giường đệm chăn tự động xốc lên, chờ đợi Thiên Thiên nhẹ nhàng rơi
xuống giường, sau đó tấm chăn đắp lên người nàng che đậy một thân hình
tuyệt mỹ.

- Rót rượu, hảo tửu a!

Mặc dù lúc này Lý Cáp chưa say, lại uống thêm một ly nữa, hắn quên luôn
lời hắn vừa nói, chỉ uống một ly để tránh Tử Nghiên phát hiện.

Hương Hương luôn tuân theo mệnh lệnh của Lý Cáp, nên lại rót ra một chén rượu đầy, hai người vừa uống rượu vừa hôn nhau đắm đuối.

- Chủ nhân.

Thân thể mềm mại của Hương Hương dựa vào người Lý Cáp:

- Nếu có một ngày Hương Hương đi mất, chủ nhân có nhớ đến Hương Hương không?

- Ngốc, nàng sao đi mất được, nàng phải ở bên cạnh ta suốt đời, không ai có thể cướp nàng khỏi ta.

Lý Cáp nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt trắng nõn của Hương Hương:

- Cho dù nàng có muốn rời xa ta, ta cũng sẽ không để nàng đi, nếu nàng
dám rời đi ta sẽ trói nàng bên cạnh ta, vĩnh viễn không phân ly.

- Hương Hương không đi, Hương Hương vĩnh viễn sẽ không đi, ngài mãi mãi là chủ nhân của Hương Hương.

Hương Hương thấp giọng nỉ non, sau đó điên cuồng hôn Lý Cáp.

- Chủ nhân vĩnh viễn không được quên Hương Hương.

Hương Hương nói khẽ bên lỗ tai Lý Cáp.

- Ta vĩnh viễn sẽ không quên Hương Hương.

Lý Cáp ngâm khẽ bên tao Hương Hương

Hai người liên tục vuốt ve lẫn nhau, từng món quần áo cứ từ từ rơi xuống từng chiếc từng chiếc, hai thân thể dung hợp lại với nhau, một lần, lại một lần lên đỉnh.

Tuy đang hoạt động kịch liệt nhưng bọn hắn vẫn không quên uống rượu.

Vò rượu càng ngày càng ít, càng ngày càng ít.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #185