Y Thần 2


Ngưu Nhị nói:

- Chẳng lẽ là gọi hội?

Ngưu Đại lắc đầu:

- Có thể là phải biến thân.

Ngưu Tam hưng phấn nói:

- Biến thân là tốt rồi. Con mẹ nó hi vọng bọn này mạnh thêm chút xíu,
thật lâu rồi còn chưa đánh nhau đã tay. Lão tử muốn bóp nát trứng tụi
nó.

Tam Ngưu kể từ khi làm Vạn Lợi tiêu cục tiêu đầu về sau, quả nhiên đã
quét ngang giang hồ, đánh cho người giang hồ cùng các nơi cường đạo giặc cướp chỉ cần đi đường thấy trâu là tự giác sợ. Mà bọn họ theo kinh
nghiệm thực chiến gia tăng, võ công càng ngày càng mạnh, đã dần dần hiểu được cách đánh lấy mạnh chế yếu lấy trường chế đoản, không chừa thủ
đoạn nào đem địch nhân đánh gục. Thậm chí ngay cả trước kia có thể cùng
bọn họ đánh không phân cao thấp Mạch Đông Khoan mấy người, hôm nay cũng
không dám so tài với họ nữa.

Đang Tam Ngưu đang chờ Phí Nhân Mâu "Biến thân " sau đó xuống cùng bọn
họ đánh một trận nhưng vạn vạn không ngờ tới tên đó lại hướng bọn họ ôm
quyền:

- Tại hạ Đông Hải Phí Nhân Mâu, người cùng một nhà…

- Cùng cái con mẹ mày! Lắm lời!

Ngưu Đại vừa nghe tên này mở mồm tựu phát hỏa nhấc chân đá Lỗ Tiến đang nằm trên mặt đất văng lên mái hiên.

Phí Nhân Mâu né không kịp bị Lỗ Tiến đập vào người. Chỉ kịp hét thảm một tiếng rồi cả hai người ôm nhau lao vào tầng hai tửu lâu.

Ngưu Tam, Ngưu Nhị thấy thế lắc đầu liên tục:

- Làm sao đối thủ cứ mãi yếu như vậy chứ, thật không có ý nghĩa.

Ngưu Đại phủi tay, hướng về hai tên kia trên tửu lâu đi đến:

- Hai người các ngươi xem chừng tên còn lại, đừng để hắn trốn.

Người đi đường thấy bọn khổng lồ đi đến liền rối rít né tránh như gặp ôn thần.

Ngưu Đại bước chân lên lầu vang vọng, dọa cho thực khách, tiểu nhị cùng trưởng quỹ sợ đến run người.

Ngưu Đại cũng không nhìn những người khác, trực tiếp đi tới bên cạnh Phí Nhân Mâu và Lỗ Tiến.

Hai người kia tuy bị gãy xương nhưng cũng không có nguy đến tính mạng.
Bất quá lúc này chật vật vô cùng, toàn thân đau nhức đến co quắp.

Ngưu Đại cúi người nhìn hai tên kia một chút rồi gắt lên:

- Thật con mẹ nó vô dụng!

Hắn trực tiếp xách hai tên đi tới bên cửa sổ rồi gọi với xuống Ngưu Tam, Ngưu Nhị phía dưới:

- Tiếp lấy này.

Hai thân thể bị thẳng tay ném xuống đất mang một đám bụi lẫn máu cuộn lên, dọa người phía dưới một trận kinh hô.

Ngưu Nhị, Ngưu Tam sững sờ nhìn về phía đại ca trên lầu.

Ngưu Đại mắng to:

- Bọn mày bị ngu hả? Không nghe tao nói tiếp lấy hay sao? Con mẹ nó,
phát này có người chết bị chủ nhân mắng tao nói hai bọn mày làm.

Ngưu Nhị chỉ vào Triển Mặc trên vai mình rồi nói:

- Ta khiêng một cái rồi thì làm sao mà đỡ được?

Ngưu Đại nhìn về phía Ngưu Tam.

Ngưu Tam nói:

- Ngươi một mạch ném cả hai thằng xuống thì đỡ bằng mắt hả?

Ngưu Đại hét lớn:

- Con mẹ nó! Mày không đỡ nổi lấy một đứa hả?

Ngưu Tam lời lẽ hùng hồn đáp:

- Ai mà biết anh muốn đỡ lấy thằng nào?

- Đéo đỡ được! Tao không hiểu sao lại có hai thằng em đầu bò như chúng mày.

Ngưu Đại vỗ đầu một cái rồi trực tiếp từ tầng hai nhảy xuống đất. Mỗi
tay xách một thằng đã tắt thở đi thẳng về phủ Tổng đốc. Ngưu Nhị và Ngưu Tam đi sát phía sau.

Rất nhanh đường phố Hỗ Dương lại khôi phục vẻ nhộn nhịp, trừ bãi máu
bên đường và tửu lâu bị phá nát ra thì phảng phất cái gì cũng chưa từng
phát sinh.

Lầu hai của tửu lâu tường vẫn lủng một lỗ, bàn ghế chén đĩa bị đập nát
tan tành dọa cho đám người bên trong sợ run rẩy, tuy vậy lúc đó cũng
không có nhiều người lắm. Sự việc vừa kết thúc lại có lũ lượt người kéo
vào trong quán gọi thức ăn. Mọi người lại rôn rả bàn luận câu chuyện vừa xảy ra, hệt như những việc oanh động kia chẳng liên quan gì đến mình
hết.

Ở trong ngõ sâu lúc này có hai tửu khách một già một trẻ.

Lão giả tóc trắng râu đen, các nếp nhăn sâu hoắm hằn trên mặt nhưng cước bộ người này lại rất nhanh thật khó làm người ta nhìn ra tuổi tác. Còn
bên cạnh chính là một bé gái tầm 11-12 tuổi/ Mặc dù y phục chỉ là vải bố tầm thường nhưng không thể che dấu sự khả ái, thông minh của cô bé.

- Tại sao lúc nãy người không cứu hai tên kia?

Nữ hài đột nhiên cất tiếng hỏi nhưng thanh âm không có nửa phần cung kính.

Lão giả nhẹ nhàng châm rượu rồi thản nhiên nói:

- Tại sao ta phải cứu chúng?

- Bọn họ bị trọng thương lại ở ngay trước mắt, không lẽ người là thầy
thuốc mà không có tấm lòng của phụ mẫu ư? Đó là hai mạng người đó nha.

Nữ hài nhìn chằm chặp vào lão giả.

Lão giả hớp một ngụm rượu rồi chép chép cái miệng:

- Ta không cứu người chết.

- Lúc bọn họ bị ném đi còn chưa chết, người thừa biết điều đó.

Lông mày thanh mảnh của cô bé nhăn lại một khúc.

Lão giả khẽ liếc qua một cái rồi ném củ lạc vào miệng nhai sột sột, đáp:

- Ta là đại phu không phải đại hiệp.

Nữ hài bĩu môi:

- Thì ra Y Thần cũng chỉ là tiểu quỷ nhát gan.

Lão giả nhẹ nhàng nâng ly rượu lên lại nhấp ngụm nữa, tựa như không thèm để ý đến lời châm chọc kia. Ông ta nhàn nhạt lên tiếng:

- Làm một chuyện quá sức bản thân là phải trả giá rất nhiều. Trả giá
nhiều đến mức không thể chịu nổi. Thiên hạ gọi ta là Y Thần nhưng kỳ
thật ta không phải thần, cũng có chuyện không thể làm được.

Nữ hài quay đầu đi, nhìn bức tường bị đụng thủng:

- Hỗ Dương quan sai cũng khát máu thành tính như Hổ Uy tướng quân.

Lão giả nhấp một ngụm rượu vừa gắp củ lạc, nói:

- Dường như ngươi có thành kiến với Hổ Uy tướng quân? Cô bé như ngươi
không phải đang ở cái tuổi sùng bái anh hùng sao? Hắn chính là đệ nhất
anh hùng Đại Hạ quốc này đó nha.

Nữ hài vừa nhìn về phía lão giả:

- Anh hùng? Trong mắt đại phu không phải chỉ có hai loại người, loại có
bệnh và loại khỏe mạnh sao? Cái tên Hổ Uy Tướng Quân nghe nói ở thảo
nguyên ngay cả lão nhân, phụ nữ cùng trẻ nít cũng hạ lệnh tru diệt. Một
tên đồ tể như vậy coi là anh hùng được sao? Trong mắt ta hắn không phải
anh hùng.

Nàng nói xong hai mắt chánh khí nghiêm nghị, phảng phất nàng mới là lão giả, mà lão giả lại là một đứa trẻ vị thành niên.

Lão giả nhàn nhạt cười cười, chép chép cái miệng, tiếng nhai lạc vang lên giòn tan.

- Người cười cái gì?

Nữ hài hỏi.

- Nếu như Hổ Uy Tướng Quân ngã bệnh rồi hắn mời ngươi đi xem bệnh, ngươi chịu không?

Lão giả hỏi ngược lại.

Nữ hài sửng sốt một chút, nói:

- Tại sao lại phải xem bệnh?

- Trong mắt đại phu, không phải là chỉ có người khỏe mạnh và bệnh nhân
sao? Như vậy hắn bị bệnh, cũng là bệnh nhân, ngươi tại sao lại không đi
xem bệnh cho hắn?

- Ta…thà không đi xem bệnh cho hắn còn hơn để hắn sau này đi giết người.

Nữ hài ngang ngược đáp.

- Ha ha.

Lão giả vừa nở nụ cười, cầm lấy chén muốn uống rượu, lại phát hiện chén
đã cạn, lắc lắc bầu rượu bên cạnh cũng đã không còn giọt nào.

Thấy lão giả giơ tay lên chuẩn bị gọi tiểu nhị thì nữ hài quẹt miệng dỗi:

- Không cho uống, người phải nói cho xong đã.

- Nói? Nói cái gì?

- Ta làm sao mà biết người muốn nói cái gì?

Nữ hài nhìn lão giả:

- Ta cảm thấy người không đồng ý lời ta nói…người phải nói ra lý do của mình.

Lão giả lắc đầu, ăn hai củ lạc rồi mới nói:

- Ta hỏi ngươi, nếu như một tên ma đầu thích giết như lời của ngươi cho ngươi đi chữa trị hắn, ngươi chữa hay không?

- Dĩ nhiên không chữa. Ta không phải vừa mới vừa nói qua sao.

Nữ hài nói.

Lão giả nhìn nữ hài:

- Nếu như ngươi không đáp ứng, hắn vẫn giết người. Hắn để cho thủ hạ mỗi ngày giết một trăm người, một ngàn người, đến khi nào ngươi đáp ứng mới thôi, ngươi làm sao bây giờ? Có đáp ứng hay không?

- Cái này...

Nữ hài ngây ngẩn cả người.

Lão giả giơ tay lên gọi tiểu nhị, lão muốn một bầu rượu nữa. Thẳng đến
lúc tiểu nhị mang rượu lên thì thiếu nữ vẫn còn cau mày khổ tư.

Cứu tên ma đầu kia vậy sau này hắn sẽ giết rất nhiều người. Không cứu thì hắn lập tức giết rất nhiều người.

- Ta…ta sẽ bắt hắn cam kết sau này không được giết người nữa thì mới cứu hắn.

Rốt cục nữ hài cũng đưa ra câu trả lời của mình.

- Làm sao ngươi chắc được hắn sẽ giữ lời?

Lão giả hỏi ngược lại.

- Ta...

- Không phải trong mắt đại phu chỉ có người khỏe mạnh và bệnh nhân hay sao?

- Ta... Ta cũng không phải là đại phu...

Nữ hài nhỏ giọng nói thầm, thanh âm nhỏ đến mức đoán chừng ngay cả mình cũng nghe không rõ:

- Ít nhất bây giờ cũng chưa phải.

- Nhóc con này, trên đời này có rất nhiều chuyện không hề đơn giản như
bề ngoài ngươi chứng kiến. Quan binh cũng không phải đại diện cho chính
nghĩa, kẻ cướp cũng không hẳn là tàn ác. Nhiều việc nhìn thì có vẻ xấu
nhưng không hẳn như vậy. Người giết người không hắn là bọn hắn muốn giết người. Người không thể nào phân ra tốt xấu rạch ròi đơn giản như vậy
được. Làm đại phu cũng không phải chỉ là xem bệnh mà cần phải có tấm
lòng nhân ái.

Lão giả dùng lời lẽ sâu sắc chỉ ra cho cô bé đạo lý.

Nữ hài cúi đầu không nói gì, ánh mắt mơ hồ nhìn vào đĩa lạc bóc vỏ nham nhở.

Lão giả tiếp tục nói:

- Ngươi có biết người Hồ lúc xâm lược phương Nam đã giết bao nhiêu người không? Ngươi biết trong những người này có bao nhiêu trẻ con, bao nhiêu lão nhân, bao nhiêu thiếu phụ không? Ngươi biết bọn họ chết thảm thiết
như thế nào không?

Nữ hài ngẩng đầu lên, mắt tràn đầy mê mang.

Lão giả thở dài:

- Nếu như không có một người như Hổ Uy Tướng Quân thì người Hồ sẽ tiếp
tục xâm nhập phía nam, có thêm vô số người vô tội gặp bi ai. Người như
hắn ở quê nhà chính là anh hùng vô địch. Nhưng ở trên thảo nguyên. Ở
trong tim người Hồ hắn chính là ma đầu khát máu bại hoại giết người
không chớp mắt. Còn chính những kẻ cướp bóc giết chóc phương Nam là anh
hùng chân chính. Chiến tranh vốn là tàn khốc. Mọi việc không có cái gì
là đúng sai tuyệt đối hết.

Nữ hài kinh ngạc nói:

- Hổ Uy Tướng Quân kia rốt cuộc là anh hùng, hay là ác ma?

Lão giả tự rót lấy một chén rồi uống cạn sạch:

- Trong tim một số người là anh hùng, trong tim một số khác thì lại là ác ma.

- Trong tim người thì sao?

Nữ hài tò mò hỏi.

- Tim ta hả?

Lão già mỉm cười:

- Một tên tửu quỷ.

"... " nữ hài không nói gì.

Lúc này, kẻ bị Y Thần gọi là tửu quỷ, Lý Cáp đang nổi lôi đình trong phủ.

- Ta nói các ngươi thế nào hả? Nói bao nhiêu lần hả? Sao cứ động một cái là giết người bên đường? Đéo đỡ được! Các ngươi lại mèo khen mèo dài
đuôi? Mỗi lần đi ra ngoài tuần tra cũng muốn mang về cho lão tử mấy cái
xác! Hù mấy tên cất rượu chạy hết thì sao bây giờ? Cho dù có hù dọa bọn
hắn cũng không sao nhưng vạn nhất nếu là Y Thần nhát gan chạy mất thì
sao?

Lý Cáp nổi giận đùng đùng hai tay gõ đầu bọn Tam Ngưu bôm bốp. Trước
mặt của hắn, chính là hai cái thi thể rưỡi, đúng là một tên còn thoi
thóp tùy thời cũng có thể thăng thiên.

Ngưu Đại ủy khuất mà nói:

- Đều do lão Nhị lão Tam quá đần, đần đến đéo đỡ được.

Lý Cáp quát:

- Vậy ngươi ném bọn chúng từ trên lầu xuống thì khôn hả? Người vẫn bị
các ngươi đánh nửa chết! Các ngươi muốn đánh người. Muốn giết người thì
đến chỗ không người mà làm ta không ý kiến! Nhưng là các ngươi hiên
ngang bên đường giết người? Làm vậy chính là bọn đồ tể giết người như
ngóe.

Ngưu Tam thấp giọng nói thầm:

- Giết ngóe còn khó hơn.

- Ba!

Đầu của hắn lập tức bị Lý Cáp đập cho một phát:

- Ta trước tiên đem tên đầu trâu ngươi làm thịt!

Tam Ngưu cúi đầu không dám nói tiếp nữa. Ở trước mặt người khác bọn họ
là hổ là báo, là Ngưu Đại Vương, nhưng ở trước mặt Lý Cáp cũng chỉ là
cừu non mà thôi.

Lý Cáp mắng một hồi, cũng lười lãng phí nước miếng, dù sao ba tên huynh
đệ này không có thú vui gì khác ngoài bắt người, đánh nhau. Giờ bảo
chúng thích rượu với gái e rằng cũng khó.

Thấy cái tên vẫn còn thoi thóp thì Lỹ Cáp chợt cảm thấy quen quen.

- Biết thân phận ba tên này không?

Tam Ngưu nhìn nhau.

- Có một đứa hình như là Phế Nhân Mạc (sờ phế nhân).

Ngưu Nhị nói.

- Tên kia có lẽ là Trạm Mạc (đứng mà sờ).

Ngưu Tam do dự tiếp lời.

- Tên kia có lẽ là Lỗ Kê (lỗ gà).

Ngưu Đại nói.

- Phế con mẹ ngươi! Lỗ con mẹ ngươi! Trạm con mẹ ngươi!

Lý Cáp gào thét mắng.

- Rốt cuộc tên gì? Nói rõ ra.

Tam Ngưu cùng nhìn nhau, cũng oán giận mà lắc đầu. Quả thực chúng không nhớ được.

- Ta nhớ có một thằng luôn mồm muốn làm Phế Nhân.

Ngưu Đại thấp giọng nói

Ngưu Nhị thấp giọng nói:

- Bây giờ ba thằng đã là phế nhân, ta đánh cho chúng toại nguyện rồi còn gì.

Ngưu Tam cau mày, gãi khoen mũi nhớ lại nói:

- Ta nhớ thằng luôn mồm nhận làm phế nhân, hình như nó nói... cái gì
Đông Hải và vân vân. A! đúng rồi, là Đông Hải Phế Nhân Mạc (sờ)!

Hắn nhìn Ngưu Đại nói:

- Đúng là Mạc (sờ) rồi.

Ngưu Đại sờ sờ khoen mũi suy nghĩ một chút, nói:

- Hẳn là Ma cái gì nhỉ??..Ừ !... Đúng! Là Ma! Phế Nhân Ma!"

Ngưu Nhị lập tức hướng Lý Cáp báo cáo:

- Chủ nhân, chúng ta nhớ được bên trong có một tên luôn gọi mình là ‘ Đông Hải Phế Nhân Ma’.

Lý Cáp sửng sốt:

- Đông Hải?

Tam Ngưu đều gật đầu:

- Đông Hải.

Lý Cáp quay đầu lại nhìn xác Phí Nhân Mưu và Lỗ Tiến nằm trên mặt đất,
trong lòng không khỏi có chút hoài nghi những tên kia không phải là đồng môn của tỷ tỷ sao?

- Lập tức đem mấy cái xác đốt sạch sẽ đừng lưu lại bất kỳ dấu vết gì. Đồ đạc trên người bọn chúng cũng phải bị hủy thật sạch sẽ.

Lý Cáp sau khi nghe Tam ngưu khai báo thì lập tức dẫn Hương Hương bỏ
đi, hắn phải đi xác định một chút xem bọn kia có phải là đồng môn của sư tỷ ở Đông Hải Linh Uyên các hay không. Nếu như vậy..., vậy phải báo tỷ
tỷ biết trước, trước cứ làm tốt giữ bí mật công việc.

- Đứa còn sống làm sao bây giờ?

Ngưu Đại hỏi.

Lý Cáp xoay đầu lại:

- Giữ lại nó cho mày nuôi hả?

- Không thèm nuôi.

Ngưu Đại một bên lắc đầu, một cước dập thẳng đầu Triển Mặc. Răng rắc một tiếng, hai cỗ rưỡi thi thể, biến thành ba bộ.

- Hay là Hương Hương ra tay đi. Để cho các ngươi làm ta thật không yên
lòng. Các ngươi đi tìm cho ta ba cái xác khác tới rồi thay vào y phục
của bọn này. Nhớ đừng làm mọi chuyện rối tung lên nữa.

Lý Cáp xoa trán nói.

- Vâng!

Tam Ngưu lĩnh mệnh đi.

Mà lúc này, Hương Hương chỉ cần vẻn vẹn mấy cái phất tay, một trận khói
nhẹ bay qua, trên mặt đất lúc này chỉ còn lại ba vũng nước vàng, ngay cả vết máu đều không thừa một chút.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #184