Sau khi dùng điểm tâm xong, cầm sư của Phiên Hương lâu đã đến để dạy cho Thiên Thiên.
Lý Cáp hôm nay phá lệ không có dẫn ngao khuyển Đại Phi ra ngoài 'tuần
phố', mà một người một cẩu ngồi bên cạnh, nghe Thiên Thiên đàn.
Không nghĩ ra là Thiên Thiên trước kia cũng từng học đàn, ngay cả nữ cầm sư
của Phiêu Hương lâu kia cũng khen nàng ta có thiên phú khá cao, sau này
tất sẽ trở thành người đánh đàn nổi tiếng.
Thiên Thiên dùng cây
đàn cổ đánh một bản cổ nhạc của Đại Hạ quốc, thật sự giống như dòng suối thanh u di nhân. Lý Cáp lắng nghe cảm thấy tâm tình thoải mái, toàn
thân thả lỏng.
Hắc! Thiên Thiên không chỉ là nguyệt nữ trời sanh
mị cốt, còn là tài nữ băng tuyết thông minh nữa. Lý Cáp rất vui vẻ nhìn
tiểu thị nữ của mình mà nghĩ ngợi.
Cả một buổi sáng như vậ, khi
lắng nghe tiếng đàn tuyệt vời kia của Thiên Thiên, Lý Cáp bây giờ cảm
giác được tinh thần của mình thật tốt. Nghe được tiếng đàn của Thiên
Thiên thật đúng là một chuyện tốt, nhưng trong sự đẹp đẽ đó duy nhất
không hợp chính là bộ dạng của nữ cầm sư kia thật sự không được.
Nhưng mà nghĩ đến cũng đúng, nữ cầm sư kia là cầm sư tốt nhất ở Phiêu Hương
lầu, nếu mà trông xinh đẹp như thiên tiên thì đã sớm bị lão bản cho ra
lên sân khấu để hấp dẫn khách nhân rồi, làm sao mà còn có thể ở sau sân
khấu dạy cô nương đánh đàn đây.
"Thiên Thiên, tiếng đàn của sửu
cô này thế nào? Ta thấy cô ta đàn hình như không hay bằng nàng đó. Nếu
cô ta không đủ khả năng, ta viết thư cho đại cà tìm một cầm sư siêu nhất lưu để dạy cho nàng? Ân, hơn nữa nhất định phải là nữ cầm sư." Sau khi
cầm sư của Phiêu Hương lâu rời khỏi, Lý Cáp đến trước mặt của Thiên
Thiên đang luyện đàn mà nói.
Thiên Thiên ôn nhu đáp: "Chủ tử, Hồ
sư phụ đánh đàn rất lợi hại, nô thật không thể so sánh được. Cô ta có
thể là sư phụ của nô, là phúc khí của nô rồi."
"Ồ? Rất lợi hại ư? Lý Cáp bĩu môi, cũng không tiếp tục nói về vấn đề này nữa. Thật ra hắn
chủ yếu vì cầm sư kia trông quá xấu, ảnh hưởng đến thịnh thí của hắn mà
thôi.
"Thiên Thiên, biết đàn bài 'Phượng cầu hoàng' không?" Trong thế giới kiếp trước của Lý Cáp, bài 'phượng cầu hoành là một khúc do Tư Mã Tương Như phổ, uyển chuyển du dương, nghe rất hay. Sau khi tới thế
giới này, Lý Cáp vô tình trong sách đọc được, có một bản 'phượng cầu
hoàng' nổi tiếng giống như vậy, nhưng tác giả không phải là Tư Mã Tương
Như. Hắn vẫn không biết 'phượng cầu hoàng' ở thế giới này có giống như
bản của thế giới kia không nữa.
Thiên Thiên gật đầu đáp: "Nô có biết, bắt đầu đàn cho chủ tử nghe. Nô đàn không hay, xin chủ tử thứ tội."
Lý Cáp mỉm cười, Thiên Thiên đúng là càng ngày càng biết ăn nói, thật sự
là càng nhìn càng thích. Mà nàng ta mới chỉ mười tuổi thôi. Sau này đóa
hoa xinh đẹp đó nở ra, thậy là mỹ lệ mê người a!
"Đàn đi, đàn đi,
khúc nhạc nào mà bảo bối Thiên Thiên của ta đàn nhất định sẽ rất hay!"
Lý Cáp nhắm mắt lại, tựa người lên ghế dãn hai chân, vui vẻ chuẩn bị
hưởng thụ cầm nghệ của Thiên Thiên.
Theo từng nhịp ngón tay của
Thiên Thiên đánh ra, thanh âm giống như dòng nước trong veo từ cây đàn
cổ phát ra, đi ngang qua con tim của Lý Cáp, mang đi những buồn rầu ở
đó, chỉ để lại một loại khoan khoái nhẹ nhàng.
Tiếng dàn du dương êm
ả, dần dần, điệu nhạc khẽ biến, lộ ra một cổ ý thê mê bi thương, hình
như giống những chiếc lá rụng vào mùa thu, từng chiếc từng chiếc theo
gió mà rời khỏi nhánh cây, bất đắc dĩ mà rơi trơi mặt đất.
Tiếng
đạn lần nữa thay đổi, âm vận run rẩy phảng phất như thương tâm đến nức
nở, mà còn giống như đa tự ai oán, bộc lộ ra hết tất cả những nỗi u buồn vô biên vô bờ.
Đột nhiên, tiếng đàn chậm lại, như khói bếp lượn
lờ, từ từ bay lên. Lý Cáp dường như cảm nhận được giống sự yên tĩnh của
thôn làng sau buổi trưa, ngọn núi xa xa bị những làn khói quấy nhiễu,
tiếng côn trùng chim chóc bốn phía thanh u an tường. Cô nương mỹ lễ đang ngồi ở trước nhày, khuôn mặt xinh xắn đầy ngọt ngào.
Lắng nghe, khóe miệng của Lý Cáp cũng không khỏi nở một nụ cười.
Âm tiết cuối cùng đánh ra, Lý Cáp mở hai mắt, mỉm cười nhìn về phía Thiên
Thiên, rồi khen ngợi: "Thiên Thiên thật sự là bảo bối của ta! Quá hay!
Sau này nàng nhất định sẽ trở thành một tuyệt thế cầm sư." Hắn thật sự
khó có thể tưởng tượng, tiếng đàn tuyệt vời dễ nghe như vậy, tự nhiên
xuất từ đôi tay nhỏ hắn của một nữ hài mười tuổi. Mặc dù khúc 'phượng
cầu hoàng' này nghe không giống với khúc nhạc cùng tên ở kiếp trước của
hắn, nhưng là do Thiên Thiên đàn, so với bản ở kiếp trước càng u mỹ rất
nhiều.
"Tạ chủ tử khen, Thiên Thiên chỉ làm cầm sư duy nhất củ
chủ tử mà thôi." Thiên Thiên đứng dậy rót đầy nước vào chén cho Lý Cáp,
thấp giọng nói.
"Ha ha, Thiên Thiên tốt, Thiên Thiên ngoan!" Lý Cáp cười to.
"Phượng hề phượng hề phi vô hoàn, sơn trọng thủy khoát bất khả lượng.
Ngô đồng kết âm tại triêu dương, trạc vũ nhược thủy minh cao tường.
Thật là một bài 'phượng cầu hoàn' hay, thật là một Lý Thiên Thiên tốt!" Đột
nhiên từ cửa tiến vào một người, là sư phụ của Lý Cáp, Mạch Đông Khoan.
"Ai nha, nhị công tử! Ngươi tự nhiên tìm được một tuyệt thế chi nữ mà không báo cho vi sư, thật sự khiến vi sư buồn đó!" Mạch Đông Khoan hai mắt
sáng ngời nhìn Thiên Thiên mà nói.
Lý Cáp mỉm cười: "Thiên Thiên chỉ mới theo ta có hai ngày thôi, ngươi như vậy không phải không biết ư?"
"Đồng quản gia nói nhị công tử mới thu một thị nữ gọi là Lý Thiên Thiên, nếu
là bảo vật, ta liền nghĩ đến nhìn nữ hài mới bảy tuổi mà ngươi xem là
bảo vật là dạng gì, không nghĩ tới là nguyệt nữ! Tiểu tử ngươi thật sự
lợi hại. Nữ hài như vậy mà cũng có thể tìm được. Thật không biết nói
ngươi là anh tài ngút trời hay là may mắn đây." Mạch Đông Khoan vừa nhìn Thiên Thiên vừa khen không dứt lời.
Thiên Thiên bị Mạch Đông
Khoan nhìn như vậy có chút sợ, trốn phía sau cái ghế Lý Cáp đang ngồi,
khiếp khiếp kéo vạt áo của hắn. "Chủ tử.. hắn, ánh mắt của hắn thật dọa
người."
Mạch Đông Khoan vỗ vào trán, thở dài: "Lợi hại a lợi hại, nghĩ không ra, Mạch Đông Khoan ta trong cuộc đời này tự nhiên cũng có
cơ hội nhìn thấy nguyệt nữ! Không được, không được, bảy tuổi đã mị ý tự
sinh, qua thêm hai năm nữa, còn không phải trở thành một tuyệt thế vưu
vật khiến chúng sinh điên đảo ư? Tiểu tử ngươi vận khí tốt, vận khí thật tốt a!!"
Lý Cáp cười lớn ôm Thiên Thiên vào lòng, hung hăng hôn
lên khuôn mặt động lòng người kia, rồi nói với Mạch Đông Khoan: "Cái gì
vưu vật điên đảo chúng sinh? Nàng ta chỉ có thể là vưu vật của một mình
ta!"
Mạch Đông Khoan nói: "Cũng chỉ có ngươi thiên phú dị bẩm như vậy, mới có thể tiêu thụ nổi nguyệt nữ. Người bình thường sợ rằng ở
chung lâu ngày, thần trí đều sẽ bị mê mẩn đến không rõ ràng. Nếu là giao hoan, không cần đến ba khắc sẽ tuyệt tinh mà chết."
"Sư phụ, không lợi hại như vậy chứ? Ngươi muốn hù dọa ta phải không?" Lý Cáp thật tình nói.
"Dọa cái đầu ngươi! Nàng ta bây giờ còn nhỏ, cho nên người bình thường nhất
thời nhìn không ra. Chờ sau khi nàng ta lớn lên, ngươi sẽ biết lợi hại.
Ân... nhưng mà ngươi là cái quái thai, thật ra không cần sợ. Ài... cái
này coi như là tuyệt phối, thế gian cũng chỉ có một mình ngươi có thể có nguyệt nữ mà không bị hại. Thật sự là không bằng a, tại sao chuyện tốt
đều trút xuống người của ngươi vậy...."
Lý Cáp nói: "Ngươi mới là cái quái thai! Công tử ta anh tuấn tiêu sái, thông minh lanh lợi, làm gì giống quái thai được?!"
Mạch Đông Khoan mở miệng phản bác: "Vừa đao thương bất nhật, vừa bách độc
bất xâm, ngảy mị thuật và hoặc thuật đều là trời sinh không sợ, ngươi
nói đi, ngươi không không phải là quái thai thì là cái gì?!"
"Ngươi thật thiển cận! Ta cái này gọi là thiên tài, gọi là thần đồng!" Lý Cáp hét to.
Mạch Đông Khoan không nổi giận, nói: "Ngươi mới là thiển cận! Ngươi đọc qua
sách thánh hiền mà trong đó không có dạy ngươi phải tôn sư trọng đạo ư!
Không biết lớn nhỏ!"
"Được rồi được rồi, tôn trọng thì tôn trọng. Sư phụ, ngươi cũng nên dạy cho Thiên Thiên của ta mị công gì đó đi!
Ngươi có mấy loại tỷ như 'Ma nữ tâm kinh', hay 'mị nữ đại pháp' hay
không? Đừng có hẹp hòi, đưa ra vài quyển đi, bổn công tử sẽ thưởng lớn." Lý Cáp không sợ Mạch Đông Khoan có ý xấu tới Thiên Thiên. Y là một
người bị thiến, có thể làm gì đây? Hơn nữa, nói đến, Thiên Thiên này là
một nguyệt nữ, trừ chính mình ra, những người khác cũng không thụ nổi.
Mạch Đông Khoan nghe vậy, hai mắt mở thật to, quát: "Ngươi đi ra ngoài ngàn
vạn lần đừng nói ngươi là đồ đệ của ta. Tức chết đi, tự nhiên kêu ta dạy mị thuận cho nguyệt nữ?!"
Lý Cáp sửng sờ: "Chẳng lẽ nguyệt nữ không cần học mị thuật ư?"
"Nhị công tử của ơi.... ngươi đã để những thứ đọc từ mấy quyển sách về ngự
nữ, tương nữ đi đâu mất rồi? Kinh mạch của nguyệ nữ trời sanh không cách nào luyện võ. Mị ý trên người các nàng là tự động tán đi. Trời sanh mị
cốt, mị ý thiên thành, đó chính là ý tứ này! Loại mị thuật siêu đẳng như vậy, căn bản không cần tu luyện, cũng không thể tu luyện, chỉ có thể là trời sinh mà có."
Lý Cáp gãi đầu: "Kỳ quái, mấy quyển này ta
hình như đọc thuộc hết, tại sao lại quên? Không thể nào, chẳng lẽ là có
sai sót gì?.. A! Không phải là trước đây từng lần xé một tờ để dùng để
lau đít nha?!"
"Cái gì? Ngươi đem bí tịch bảo điển của ta để lau
đít?!" Mạch Đông Khoan phát ra một trận than thở tê tâm liệt phế: "Kiếp
trước của ta đã tạo nghiệt gì đây.... lại thu một cái đồ đệ như vậy....
tổ sư gia xin tha lỗi cho ta...."
Lý Cáp vội kéo Thiên Thiên rời đi. Tiếng ca thán này so với sư tử hống của phật môn cũng không kém, khiến tai phải ong ong.
Lúc cùng Thiên Thiên dùng bữa trưa, Lý Đông mặt mày bầm dập chạy đến, rồi
quỳ xuống: "Nhị công tử, Diễm Nhi nàng ta, nàng ta chạy rồi! Tiểu nhân
quản không chu toàn, xin nhị công tử xử phạt!"
Lý Cáp mở miệng ăn xong con tôm mà Thiên Thiên gắp cho, hai mắt mị mị, thản nhiên nói: "Chạy rồi? Tốt, chạy tốt lắm!"
"Chạy tốt?" Lý Cáp không hiểu, và nói thêm: "Tiểu nhân đã cho mười mấy gia đinh trong phủ đuổi theo nàng ta, cái này.."
"Gọi trở về hết, không cần đuổi theo, nàng ta sẽ rất nhanh trở lại. Hừ hừ,
thật sự là nha đầu ngốc nghếch!" Lý Cáp cười mị mị rồi nói tiếp: "Việc
này không trách được ngươi. Nha đầu kia có võ công, ngươi không phải là
đối thủ của nàng ta. Đi vào trong phòng nhận ba mươi lượng bạc đi, khổ
cho ngươi rồi."
"Đa tạ nhị công tử." Lý Đông cảm tạ rồi cáo lui.