Chương 13: Nhu Thủy Thiên Thiên Và Quật Cường ...


Rất nhanh, Lý Tây, Lý Đông liền dọn một bàn thức ăn thịnh soạn cùng rượu ngon.

Lý Cáp ngồi ăn, Lý Đông, Lý Tây và Thiên Thiên đứng bên cạnh hầu hạ.

"Thiên Thiên, nàng cũng ngồi xuống ăn đi." Đối với Thiên Thiên, Lý Cáp có thể
đối xử tốt hơn rất nhiều so với Âu Dương Phỉ Phỉ (Diễm Nhi), trừ xưng hô ra, cơ bản không có coi nàng là nha hoàn thị nữ.

Thiên Thiên chỉ khiếp khiếp nhìn Lý Cáp, và lắc đầu.

Lý Cáp chau mày: "Tại sao? Ta nói cũng không nghe ư?"

Nghe được lời ấy, Thiên Thiên vội vàng ngồi xuống đối diện với Lý Cáp.

"Ngồi cách xa như thế làm gì, lại đây, ngồi bên cạnh ta." Lý Cáp vỗ lên cái ghế bên cạnh và nói.

Thiên Thiên theo lời qua ngồi, nhưng vẫn cúi đầu xuống, ánh mắt lấp lánh, đúng là giống như lần đầu gặp Lý Cáp, hơi sợ hãi.

Lý Cáp thấy kỳ quái, hỏi: "Thiên Thiên, nàng sao vậy? Không thoải mái?"

Thiên Thiên lắc đầu, khẽ cắn môi, nhìn Lý Cáp, lại cúi đầu, rồi nhỏ giọng nói: "Chủ tử... ngươi đừng để Đại Phi ăn nô."

Lý Cáp nghe vậy mỉm cười, nguyên lai Thiên Thiên là bị hùa dọa bởi vừa rồi mình uy hiếp Diễm Nhi, vội vàng ôn nhu an ủi: "Tần Thiên đừng sợ, ta
thương nàng còn không kịp, làm sao lại để Đại Phi ăn nàng cơ chứ? Chỉ có người không ngoan ngoãn sẽ bị Đại Phi ăn, nàng có ngoan không?"

Thiên Thiên vội gật đầu không ngừng: "Thiên Thiên sẽ ngoan, Thiên Thiên sẽ ngoan."

"Uhm, được, ăn cơm." Lý Cáp hài lòng gật đầu.

Lý Đông mới vừa định đưa tay chuẩn bị múc cơm cho công tử, Thiên Thiên
liền nhanh hơn một bước lấy cái chén của Lý Cáp, rồi múc cho hắn một
chén thật đầy cơm.

"Ha ha, Thiên Thiên quả nhiên ngoan." Lý Cáp cười lớn.

Lúc ăn cơm, Thiên Thiên mặc dù vẫn còn rất nhỏ, nhưng vẫn liên tục đứng dậy gắp thức ăn cho Lý Cáp, khiến cho hắn sâu sắc cảm thấy chỗ tốt của thị
nữ. Mặc dù bình thường Lý Đông, Lý Tây hầu hạ bên cạnh cũng sẽ gắp thức
ăn cho hắn, nhưng cảm giác khác nhau rất nhiều.

Sau khi cơm nước
xong, Lý Cáp nói với Lý Đông: "Đi chuẩn bị điểm tâm và dưa muối cho Diễm Nhi. Còn nữa, sáng sớm ngày mai, trước khi gà gáy gọi nàng ta phải đứng trước cửa phòng chờ ta."

Lý Đông gật đầu đáp ứng, nhìn về phía Thiên Thiên bên cạnh Lý Cáp, hỏi: "Có cần chuẩn bị một gian phòng cho Thiên Thiên không?"

Lý Cáp nói:" Không cần, Thiên Thiên sẽ ngủ cùng toa." Ban đêm có một thân
thể mềm mại ôm vào để ngủ, chính là thoải mái hơn so với ngủ một mình.
Mặc dù chưa thể làm việc kia, nhưng ôm cũng đượng rồi, còn có thể bồi
dưỡng tình cảm.

"Này.... nhị công tử, này không tốt đâu, phu nhân bên kia...." Lý Đông có chút khó xử mà lên tiếng.

Lý Cáp trầm mặt: "Nương của ta thì ngươi không cần phải xen vào. Nhưng ta
phải nhắc trước cho ngươi, ngươi bây giờ là tùy tùng của ta, không phải
của nương, nghe có hiểu không?"

Lý Đông trong lòng phát lạnh, vội vàng cung kính nói: "Tiểu nhân biết, tiểu nhân rõ ràng."

"Đi đi, đi đi, chuẩn bị nước nóng, công tử ta muốn tắm rửa." Lý Cáp vươn vai và nói.

Sau khi chuẩn bị nước nóng xong, Lý Cáp để Thiên Thiên hầu hạ tắ rửa. Trước kia việc này là do Lý An, Lý Bình hay Lý Đông, Lý Tây hầu hạ, tắm rửa
cũng chỉ tắm rửa mà thôi. Nhưng mà bây giờ không giống nữa, có Thiên
Thiên bên cạnh, Lý Cáp tắm rửa trở thành hưởng thụ.

Thiên Thiên
giúp hắn cởi y phục, Thiên Thiên giúp hắn xối nước, Thiên Thiên giúp hắn chà lưng. Một đôi bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn, ôn nhu trên người, quả
thật thoải mái muốn chết.

"Thiên Thiên, nàng cũng cởi y phục ra đi, cùng nhau tắm rửa." Lý Cáp đột nhiên nói.

Thiên Thiên liền ửng đỏ, cúi đầu, khẽ lắc đầu.

"Thiên Thiên không ngoan ư?" Lý Cáp hỏi.

Thân hình nho nhỏ hơi chấn động, do dự một hồi, rồi vẫn từ từ cởi y phục ra, lộ ra thân thể tuyết trắng mịm màng, bước lên cái ghế, rồi vào thùng
tắm.

Thật ra khách quan mà nhìn, Lý Cáp và Thiên Thiên, hai tiểu
hài tử chưa tới mười tuổi, cùng tắm rửa, cũng không có gì quá đáng.
Nhưng mấu chốt chính là, Lý Cáp mặc dù thân thể là hài đồng chín tuổi,
nhưng suy nghĩ thì là của nam nhân hai mươi mấy tuổi. Còn Thiên Thiên
không biết tại sao lại phát triển sớm, lại rất dễ mắc cỡ.

Vì vậy, hai tiểu hài tử này ở trong cùng một thùng tắm, tâm tư đều có điểm không đan thuần.

Lý Cáp hưởng thụ Thiên Thiên tùy ý ở trong nước lau mình cho hắn. Hai thân thể thỉnh thoảng tiếp xúc lẫn nhau. Cảm nhận được nữ hài này dù chưa
phát dục nhưng thân thể vài da dẻ mềm mại, hắn thật hy vọng thời gian
trôi thật nhanh qua năm sáu năm.

Sau khí tắm rửa xong, Thiên
Thiên trước tiên lau khô thân thể rồi quấn một cái khăn lớn, sau đó chạy lại giúp Lý Cáp lau khô thân thể rồi mặc y phục. Đã có kinh nghiệm tắm
rửa chung, lúc nàng giúp Lý Cáp mặc y phục, cũng không còn vẻ thẹn thùng như lúc vừa mới cởi y phục nữa.

"Ai nha, thật sự là thoải mái,
đi ngủ thôi." Lý Cáp dắt Thiên Thiên vẫn còn quấn khăn đi đến cạnh
giường. Bình thương hắn mỗi buổi tối đều phải đi dạo bên ngoài đến canh
ba hoặc là cùng tỷ tỷ Vân Lâm chơi đùa mệt lả người thì mới ngủ vô. Hôm
nay có Thiên Thiên làm bạn, hắn chính là không kiềm chế được mà muốn lên giường.

Vừa nghĩ đến cảnh ôm Thiên Thiên có thân thể mềm mại để ngủ, Lý Cáp hưng phấn đến nổi hô hấp rất gấp gáp.

May là Thiên Thiên vẫn là một tiểu cô nương...

May mắn Lý Cáp cũng chỉ là một tiểu nam hài....

"Nô muốn mặc y phục." Thiên Thiên kinh sợ mà nói.

"Không cần mặc, mặc rồi cảm giác không có tốt lắm." Lý Cáp cũng mặc kệ, liền
ôm Thiên Thiên lên giường, thổi tắt đèn, chính mình cũng chui vào mền.

Nằm trên giường, Lý Cáp ôm thân hình mềm mại lạnh ngắt kia Thiên Thiên. Cảm giác thật đã a, so với ôm búp bê, thú nhồi bông còn thoải mái hơn
nhiều!

Thiên Thiên trước khẽ run rẩn, nhưng một lát sau cũng từ
từ thích ứng với ngực của Lý Cáp, chính mình điều chỉnh lại tư thế, dúi
đầu vào ngực của hắn.

Lý Cáp cũng chỉ là ôm nàng, không có làm động tác kia, làm có được đâu!!!

Dần dần, Thiên Thiên tiến vào mộng đẹp, và tiếp theo, Lý Cáp cũng vui vẻ thiếp đi.

Một đêm mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Lý Cáp mơ màng mở mắt, nhập vào trong mắt chính là đôi mắt xinh đẹp sáng như ngôi sao.

Thiên Thiên thấy Lý Cáp tỉnh lại, vội vàng nhắm mắt, tựa hồ muốn giả bộ ngủ, nhưng hàng lông mi run run đã bán đứng nàng ta.

Lý Cáp nhìn khuôn nhỏ nhắn giống như trái táo mới nở của Thiên Thiên, lòng lại động, trên đôi mắt của nàng khẽ hôn một cái.

Thiên Thiên thở nhẹ, liền rút đầu vào ngực Lý Cáp, e thẹn không dám ngước lên.

"Ha ha..." Lý Cáp phóng túng vui vẻ cười lớn.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

"Nhị công tử, người thức dậy chưa?" Thanh âm của Lý Đông bên ngoài truyền vào.

Lý Cáp ngồi dậy, vỗ vào vai của Thiên Thiên: "Giúp chủ tử mặc y phục."

Thiên Thiên vừa ngồi dậy, lại hét to một tiếng rồi chui vào mền. Thì ra, tối
hôm qua này chỉ có quấn một chiếc khăn lớn đã bị Lý Cáp lôi lên giường
rồi. Ban đem lại bị bàn tay của hắn không thành thật làm loạn, khăn đã
rơi xuống, chỉ vừa động thân, chính là lộ ra thân thể xích lõa.

"Ha ha, mắc cỡ cái gì? Thiên Thiên là Thiên Thiên của ta, tối hôm qua nhìn
cũng đã nhìn rồi, sờ cũng đã sờ rồi, bây giờ còn mắc cỡ gì nữa? Tại
trước mặt chủ tử, phải nghe lời...." Lý Cáp cười nói.

Thiên Thiên nhấp cái miệng, đỏ mặt, quấn lại chiếc khăn, rồi giúp Lý Cáp mặc y
phục, sửa sang vạt áo, sau đó xuống giường, giúp hắn mang hài vào, tiếp
theo, lên giường, ngồi ở phía sau, bắt đầu chải đầu cho hắn.

"Ân, Lý Đông, vào đi." Lý Cáp sau khi mặc xong y phục, ngồi trên giường, để Thiên Thiên chải đầu, và kêu Lý Đông vào.

Lý Đông, Lý Tây lên tiếng và đẩy cửa ra, bưng một bồn nước rửa mặt, cùng
khăn lau tiến vào. Phía sau bọn họ còn có Diễm Nhi với vẻ mặt tiều tụy,
hiển nhiên là hôm qua ngủ ở phòng chấc củi không ngon.

Diễm Nhi
chứng kiến Thiên Thiên quấn khăn phía sau lưng của Lý Cáp, vẻ mặt kinh
hãi, chỉ vào Lý Cáp và trừng mắt nói: "Ngươi... ngươi... nàng... nàng ta chỉ là một tiểu cô nương thôi! Ngươi...ngươi lại.. tại sao... .không
phải a... không thể nào!...."

Lý Đông quay đầu lại liếc nàng ta một cái: "Gây sự cái gì, đứng bên cạnh quan sát cho kỹ."

Lý Cáp nhàn nhạt liếc Diễm Nhi, nói: "Hôm nay ngươi đến Lý phủ ngày đầu
tiên, trước hết không cho người làm gì, chỉ quan sát thêm, học thêm,
ngày mai sẽ bắt đầu. Việc này, chỉ có người tới làm, biết không?"

Hai mắt của Diễm Nhi vẫn tràn ngập sự nghi hoặt nhìn Lý Cáp và Thiên Thiên, tựa hồ không có nghe hắn nói.

Lý Cáp khẽ nhíu mày, nói với Lý Đông: "Nàng ta không cần dùng điểm tâm,
bữa trưa thì phải nhìn biểu hiện của nàng ta thì mới quyết định có cho
nàng ta ăn hay không."

"Dạ." Lý Đông cung kính nói: "Nhị công tử, tối qua, tối qua đưa cho nàng ta cháo và dưa muối, nàng ta không có đụng đến"

Lý Cáp cười lạnh: "Hiềm khó ăn ư? Vậy cứ để cho nàng ta đói đi, sẽ có lúc nàng đòi ăn."

Lý Đông ứng thanh, sau đó nhúng khăn và lau mặt cho Lý Cáp. Nhưng Lý Cáp
đã từng hưởng thụ phục vụ của Thiên Thiên, lại không chịu được chân tay
thô lỗ của Lý Đông, liền đẩy gã ra: "Đi đi đi, ngươi đứng sang một bên.
Thiên Thiên, giúp ta lau mặt."

Thiên Thiên nhu thuận xuống
giường, tiếp lấy chiếc khăn trong tay của Lý Đông, cầm nó bằng bàn tay
nhỏ nhắn, nhẹ nhàng tỉ mỉ giúp Lý Cáp lau mặt.

"Ân, lúc này mới
gọi là lau mặt, các ngươi như vậy gọi là lau mặt ư? Đó không phải là lau bàn sao? Uổng cho ta tự nhiên còn để cho các ngươi lau nhiều năm như
vậy. Diễm Nhi, ngươi nhìn kỹ chưa?"

Diễm Nhi không trả lời.

Lý Cáp không nổi giận, chỉ nói: "Ngươi có phải không muốn làm thị nữ ư?"

Diễm Nhi mở miệng: "Ta cho tới bây giờ chưa nói rằng ta muốn làm thị nữ!"

"Hắc, ngươi khá, ngươi cường! Nếu không làm thị nữ, vậy xem là tạp dịch, làm
nha hoàn! Lý Đông! Trong trù phòng có việc gì nặng nhọc thì giao cho
nàng ta làm, còn dạy như thế nào thì cứ dạy như thế đó, giống như nha
hoàn bình thường! Làm không tốt, sẽ không cho ăn cơm! Chờ khi nào ngươi
muốn làm thị nữ, lại đến đấy cầu xin ta! Cút đi!" Lý Cáp một cước đá ngã cái chậu nước lăn về phía trước mặt của Diễm Nhi, cả chậu nước làm ướt
hết phân nửa chiếc quần của nàng ta.

Hận hận trừng mắt nhìn Lý
Cáp, Diễm Nhi cũng không để ý tới Lý Đông và Lý Tây, xoay người chạy ra
khỏi phòng. Lý Cáp rõ ràng còn nghe được tiếng chửi "đồ ranh con" của
nàng trước khi rời khỏi phòng.

Lý Cáp cười lạnh: "Ngươi cứ cố chấp đi, lão tử xem ngươi có thể kiên trì bao lâu, chờ ngươi khóc lóc đến cầu xin lão tử."

Lý Đông, Lý Tây vừa dọn dẹp chậu nước và cái ghế, vừa tạ tội: "Đều là tiểu nhân dạy nàng ta không tốt, xin nhị công tử bớt giận. Tiểu nhân nhất
định sẽ dạy nàng thành một thị nữ hợp cách...."

"Cút đi!!!!" Lý Cáp phấc tay áo.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #13