Chương 137: Hồi Doanh


Quái thú dưới sự khống chế của Lý Cáp chạy băng băng như
bay trong sơn động, không lâu sau, đã đến đầu kia của hang động, dưới
ánh sáng của viên minh châu, trước mặt rõ ràng là một đống tuyết trắng.
Tuy đây không phải là nơi Lý Cáp đi vào động, nhưng nghĩ rằng cũng là
một cái cửa động khác mà thôi.

Quái thú ngừng lại, bốn chân to lớn giẫm xuống tuyết, rung lên ầm ầm.

- Brừm.

Không khí nơi đây đã vô cùng lạnh lẽo, Linh Nhi rung cầm cập trong lòng
Lý Cáp, không khỏi hắt hơi một cái, nhăn nhăn cái mũi, dúi người vào
lòng của Lý Cáp.

Lý Cáp lúc này mới nhớ ra, mình cũng là cơ thể trâu bò. Hắn cũng không
sợ lạnh, dù cho xích thân lõa thể giữa trời tuyết rơi cũng không sao cả. Nhưng không thể cứ như vậy mà trở về, bằng không uy phong của một vị
tướng quân oai hùng chẳng phải sẽ bị bôi nhọ sao? Mà Linh Nhi có thể
cũng xem như không mặc gì, hầu như có thể nói cũng là lõa thể, dưới cái
lạnh cắt da cắt thịt này, hắn thật đau lòng đến chết mất.

Nhưng hiện tại hắn cũng không còn chỗ nào để tìm quần áo cả, ánh mắt
liếc nhìn cái túi màu đen do Bách Biến biến thành trước ngực Linh Nhi,
trong lòng khẽ động, liền lấy xuống, lấy Thiên Sơn Tuyết Liên ở bên
trong ra ngoài.

Bách Biến trong tay nháy mắt đã biến thành một cái áo choàng cực lớn màu đen có mũ, sau khi Lý Cáp khoác vào, thoạt nhìn trông rất giống thần
chết.

Hắn dùng chiếc áo choàng bao lấy Linh Nhi và bản thân mình vào trong,
ngực dán chặt vào lưng nàng, mặt áp vào mái tóc mềm mại của nàng, mũi
ngửi thấy một hương thơm nhè nhẹ.

Lý Cáp đặt Thiên Sơn Tuyết Liên ở trước mặt Linh Nhi, lại khép chiếc áo
lại. Cho nên, nhìn qua có vẻ chỉ có một mình Lý Cáp đang cưỡi trên con
quái thú, Linh Nhi chỉ lộ ra vầng trán cùng một đôi mắt xinh đẹp ra
ngoài.

Vừa nghĩ đến bộ áo giáp và chiến bào do Nguyệt Nhi làm cho mình đều đã
bị con quái thú này một mồi lửa thiêu sạch, Lý Cáp giận đến mức không
thể không đánh một cái, vung tay lên nện xuống đầu con quái thú.

Con quái thú này bị một đập, lại tưởng là mệnh lệnh của Lý Cáp, khiến nó xông lên, bật người há mồm gầm lên, phun ra một ngọn lửa, nháy mắt đã
nung chảy phần lớn băng tuyết trước mặt, rồi sau đó rống to một tiếng
mang theo hai người chạy đi.

Lý Cáp hoảng sợ, một tay nắm chặt trên cổ quái thú, một tay ôm chặt Linh Nhi, cúi người bảo vệ nàng, để cho tuyết tan rơi xuống lưng mình.

Quái thú chở Lý Cáp cùng Linh Nhi chạy ra khỏi sơn động, Thiên Sơn lập
tức lại xảy ra tuyết lở, âm thanh ầm ầm vang lên không ngừng, nhưng con
quái thú trông có vẻ thân hình cục mịch vô cùng, lại có thể đạp tuyết
như bay, thoải mái mà tránh né những đợt tuyết lở đang lăn xuống.

Hơi phả vào mặt và nhiệt độ hạ thấp đã làm cho Linh Nhi không khỏi phát
run, cả cái đầu đều chui vào trong hắc bào, áp chặt cơ thể vào người Lý
Cáp.

Lý Cáp cảm thấy thân thể mềm mại lạnh như băng của nàng trong lòng mình, suy nghĩ trong nháy mắt, đã nhanh chóng để cho Bách Biến khép phần vạt
áo và tay áo lại, không để cho gió lạnh lùa vào. Nhưng dù sao Bách Biến
cũng chỉ là một chiếc áo choàng kín gió mà thôi, vẫn không phải là một
chiếc áo bông, khả năng chống lạnh có hạn. Lý Cáp chỉ có thể dựa vào
nhiệt độ của cơ thể mình mà sưởi ấm Linh Nhi.

Quái thú không hổ là quái thú, chạy nhanh như gió, hơn nữa lại bị Lý Cáp nện một cú vào đầu nên chạy vừa nhanh vừa êm, thật là một vật cưỡi
tuyệt hảo.

Chỉ trong chốc lát, quái thú đã chạy xuống Thiên Sơn. Làn sóng tuyết ầm
ầm rơi xuống phía sau bọn họ, phát ra tiếng vang như sấm.

Nếu như nói, Thiên Sơn như mặt đất mênh mông mà lần đầu tiên Lý Cáp nhìn thấy cũng không thuần khiết như lời Đại Miu Miu nói, Thiên Sơn hiện
tại, sau mỗi tầng sóng tuyết lăn xuống, sau mỗi lần tuyết lở, liền giống như một đống phân mới ra lò…

Lý Cáp điều khiến quái thú chạy băng băng về hướng đại thảo nguyên, tốc
độ hiện tại đã làm hào khí trong lòng hắn tăng lên gấp bội, quả thật
tưởng chừng như đang bay trên máy bay trực thăng vậy.

Nhưng có điều chưa được hoàn hảo là, trong lòng Lý Cáp dường như hơi
sốt. Tuy nàng cũng là đã luyện qua võ, nhưng vừa mới xông ra khỏi Thiên
Sơn, trong lúc nhất thời sự chênh lệch nhiệt độ giữa hai nơi quá lớn,
làm nàng bị cảm nhiễm phong hàn.

Thất Thải Hồ Điệp bay ra từ trong hắc bào, đậu ở trên đầu quái thú, lại
không chịu ảnh hưởng chút gì khi con quái thú chạy băng băng.

Linh Nhi khép hờ đôi mắt nằm trong lồng ngực Lý Cáp, toàn thân mềm mại
vẫn rúc vào trong hắc bào, dường như không quá thích ứng với không khí
và hoàn cảnh bên ngoài.

Lý Cáp không ngừng hôn lên mái tóc của nàng, nói khẽ với nàng, cũng
không quan tâm nàng có thể nghe hiểu không, cứ nói rồi lại nói, lại còn
hát lên một bài, nhẹ nhàng hát bài “Mãi Mãi Một Tình Yêu” của kiếp
trước.

Trên thảo nguyên mờ mịt, hoang dã vô biên, cưỡi trên quái thú hòa mình
cùng gió, ôm lấy cơ thể xinh đẹp nhỏ nhắn mềm mại, hát lên khúc ca quê
hương, Lý Cáp không khỏi có chút ngẩn ngơ.

Dần dần, Linh Nhi trong lòng hắn cũng nhẹ nhàng kêu vài tiếng, tuy rằng
phát âm còn rất không chuẩn, nhưng âm thanh của nàng thật sự là quá ngọt ngào, bất luận là phát ra âm gì, đều đẹp đẽ như vậy, dễ nghe như vậy.

Càng đi xa về hướng nam, thời tiết càng ấm áp, không khí cũng không lạnh lẽo giống như Thiên Sơn kia, cơn sốt của Linh Nhi không cần thuốc cũng
dần dần bị đẩy lùi.

Nhưng thân thể của Linh Nhi vẫn có chút không thoải mái. Trên nước da
trắng như tuyết nổi lên từng nốt đỏ kỳ lạ, dường như từ trong thế ngoại
đào viên đi ra, vẫn chưa kịp thích ứng với không khí bên ngoài khiến Lý
Cáp rất đau lòng. Cũng may Thiên Sơn Tuyết Liên kia hình như thật có
hiệu quả kỳ diệu, nơi đặt Tuyết Liên, những nốt hồng ban rất nhanh đã
biến mất.

Ngồi lâu, Lý Cáp dứt khoát đổi từ ngồi dạng hai chân sang ngồi xếp bằng
trên mình con quái thú, dù sao thì nó cũng chạy càng lúc càng êm. Mà
thân thể mềm mại của Linh Nhi vẫn ngoan ngoãn như một con mèo con rúc
vào trong lồng ngực của hắn, chỉ lộ một cái đầu ra ngoài, nghe hắn nói,
nghe hắn ca hát.

Có thể thấy, tuy Linh Nhi bây giờ vẫn không hiểu lời nói của hắn, nhưng
lại rất thích nghe Lý Cáp hát, cũng thích nghe hắn nói, đôi mắt to xinh
đẹp luôn chớp chớp, đáng yêu cực kỳ.

Lý Cáp cúi đầu áp vào khuôn mặt đang ngửa lên của nàng, mũi đối mũi, môi đối môi, chỉ chỉ cho nàng, từng chữ từng chữ nói:

- Linh Nhi.

Cô bé liền đọc theo:

- Linh Nhi.

Tuy phát âm không quá chuẩn, nhưng lại có một phong vị đặc biệt.

Lý Cáp lại chỉ vào mình, nói:

- Ca ca.

Linh Nhi liền nói theo:

- Ca ca.

Lý Cáp lại chỉ chỉ Thất Thải Hồ Điệp trên đầu quái thú, nói:

- Điệp nhi.

Linh Nhi cũng nói theo:

- Điệp nhi.

Thất Thải Hồ Điệp dường như nghe hiểu, lập tức bay lên đậu trên mái tóc của nàng.

Lý Cáp tiếp tục vỗ vỗ đầu quái thú, nói:

- Nhị Phi.

Đối với con quái thú này, hắn cũng lười đặt tên gì dễ nghe cho nó, liền
trực tiếp lấy thứ bậc của Đại Phi mà đếm xuống, gọi là “Nhị Phi”, đơn
giản lại mộc mạc, dễ kêu lại dễ nhớ.

- Nhị Phi.

Linh Nhi nói theo.

Lý Cáp lại hung hăng đập một phát lên đầu con quái thú:

- Gọi ngươi đấy, sao không kêu lên một tiếng hả?

- Grào~

Quái thú Nhị Phi uất ức kêu lên một tiếng, Linh Nhi lập tức nở nụ cười khanh khách.

Vốn dĩ khoái mã đi nhanh cũng cần năm ngày đường, ở trên con quái thú chạy như bay, chỉ cần đúng một ngày một đêm.

Doanh địa quân Hạ.

Trong doanh từng đám binh sỹ đều đang chuẩn bị về nhà, tất cả mọi người
đều nói nói cười cười, đàm luận sau khi về nước Hạ sẽ đi đâu để uống
rượu.

Bỗng nhiên, từ xa xa mơ hồ truyền đến một âm thanh trầm thấp kỳ dị như
sấm rền, âm thanh kia vang vọng cả đại thảo nguyên, không chỉ doanh địa
của quân Hạ nghe thấy, doanh địa quân Hồ cách đó không xa cũng nghe
thấy.

Ngựa và gia súc cũng xao động bất an, kéo cũng kéo không được.

Đại Phi đang ngủ lơ mơ bỗng nhiên từ trên mặt đất đứng dậy, hai mắt phát sáng nhìn về phía bắc.

“À hú!~~~~~”

Âm thanh đó lại vang lên lần nữa, nhưng lần này lại gần hơn nhiều. Lần
này tất cả mọi người đều nghe rõ, đây không phải là tiếng sấm gì, mà là
tiếng rống của một con quái thú. Nhưng tiếng rống trầm thấp hùng hồn này lại có thể truyền được xa như thế, là một dã thú có xuất thân như thế
nào đây?

Trên cả vùng đất thảo nguyên, bất luận là tướng sỹ quân Hạ, tướng sỹ
quân Hồ hay là dân du mục tộc Hồ, đều ngừng làm việc, nhìn về tiếng
rống. Mà những con ngựa dê bò, đều trở nên bất an, muốn thoát khỏi dây
cương mà không được.

- Chuyện gì vậy?

Lê Bố vừa mới cưỡi ngựa đi một vòng trở về, vừa vào doanh, còn chưa kịp
xuống, ngựa yêu của mình bỗng nhiên không thể khống chế như vậy, ghìm
dây cương thế nào cũng không được, cuối cùng vẫn nhờ vào sự hỗ trợ của
binh sỹ bên cạnh mới ngăn lại được.

Đám người Lâm Thiên Văn, Tiêu Hàn và Trương Tề từ trong quân trướng của
mình đi ra, đều tò mò nhìn về chỗ tiếng rống từ phương bắc phát ra.

“Grào!~~~~”

Lại là một âm thanh gào rú, rất nhiều ngựa đã chịu không nổi mà run lên.

Xa xa mơ hồ có thể được một cái chấm đen đang chạy như bây về bên này, dù là con chiến mã tốt nhất cũng không bì kịp.

Điểm đen kia càng lúc càng gần, đôi mắt của mọi người đều mở to, muốn
nhìn kỹ xem vật từ phương bắc đến là cái thứ gì, lại có thể sánh với uy
thế của trăm vạn con tuấn mã.

- Phong Di, đó là cái gì vậy?

Ở ngoài quân trướng của Lý Cáp, công chúa Thiên Tú nhíu mày nhìn về điểm đen càng lúc càng lớn từ phương bắc chạy tới.

Phong Di bịt kín mặt bên cạnh nàng cũng cau mày nói:

- Hình như là một con dã thú khổng lồ. Vừa không giống ngựa, cũng không giống hổ sư, cũng không phải tê ngưu…

Tịnh Cơ lúc này cũng vén màn trướng đi ra, kinh ngạc nhìn về phía bắc,
trong lòng không biết vì sao, bỗng cảm thấy tim đập thình thịch, y theo
bản năng cảm nhận được, điểm đen đang chạy tới kia, có quan hệ gì đó với Lý Cáp.

Mấy mươi vạn ánh mắt đều nhìn về phía bắc, mấy mươi vạn ánh mắt cùng
nhìn một lúc, đều nhìn về một mục tiêu. Mấy mươi vạn trái tim, đều khẩn
trương chú ý vào một cái điểm đen.

Rốt cục, mọi người đã nhìn rõ điểm đen đang chạy tới đó, nhìn thấy rõ
ràng là một con quái thú khổng lồ đang chạy tới! Trên lưng con quái thú
đó, còn cõng theo một người toàn thân khoác áo bào màu đen.

“Uuu…”

Người Hồ trong doanh Hồ toàn bộ quỳ xuống đất, dập trán xuống mặt đất, một tư thế của tín đồ thành kính.

“Uuu…”

Đám người Hồ hành lễ giống như đang cầu xin thiên thần ban phúc.

“Uuu…”

Mười mấy vạn người đồng thời cùng hướng về một phía hô to, cảnh tượng này cũng có thể coi như là hoành tráng.

Người trong quân Hạ bên kia đều khẩn trương nhìn về con cự thú đang chạy như bay đến doanh địa của mình, nhìn không chớp mắt.

- Mau! Ngăn con quái vật kia lại! Nó đang xông đến quân doanh của chúng ta đấy!

Vẫn là Lê Bố phá vỡ sự trầm lặng trong quân doanh quân Hạ trước tiên,
nhưng chiến mã lại đều sống chết không chịu đi về hướng bắc một bước,
mặc cho các binh sỹ kéo dây cương, hay quất roi vào mông ngựa đến chảy
máu, vẫn không chịu đi, giống như đang xem con quái vật từ đằng xa chạy
đến là một cái gì đó rất đáng sợ.

- Là… Đó là… Đó là…

Ánh mắt của Phong Di bỗng nhiên trừng lớn, âm thanh cũng trở nên run rẩy.

Thiên Tú quay đầu lại cẩm tay bà, hỏi:

- Phong Di, người có biết đó là gì không?

- Đó… Không thể nào… Không thể nào… Đó rốt cuộc là ai? Là ai?...

Phong Di bây giờ cả cơ thể đều phát run lện.

- Là hắn…

Tịnh Cơ ở bên cạnh bỗng dùng Hồ ngữ nói.

- Là ai?

Thiên Tú kinh ngạc quay đầu lại:

- Công chúa có biết người mặc áo bào màu đen đang cưỡi trên con quái thú đó là ai không?

- Là hắn…

Tịnh Cơ vẫn đang thì thào nói, dường như không có nghe lời nói của Thiên Tú.

Công chúa Hồ tộc nhìn Tịnh Cơ và Phong Di, còn có mấy người Hạ bên kia
khẩn trương nhìn, một đám người Hồ ở đằng xa quỳ lạy, trong lòng bỗng
cảm thấy có chút quái dị, giống như tất cả chuyện này không liên quan gì đến mình, bọn họ cái gì cũng không biết, giống như chỉ biết có mình
vậy.

Quái thú chở Lý Cáp trực tiếp chạy vào doanh địa quân Hạ mới dừng lại,
tướng sỹ quân Hạ đều mang vẻ mặt sợ hãi, không ai dám tiến lên ngăn cản.

Mà quái thú vừa vào doanh quân Hạ, chiến mã và súc vật trong doanh quân
Hạ toàn bộ đều run rẩy quỳ rạp xuống đất, chỉ có Đại Phi là vui vẻ chạy
về phía nó.

Binh sỹ quân Hạ lúc này trong lòng đều run sợ, nhìn thấy con quái thú
cao đến hơn ba mét, không khỏi nhớ đến tướng quân uy vũ của bọn họ, nếu
ngài đang ở đây, nhất định sẽ không để cho tên khốn kiếp này tác oai tác quái như thế này.

Ở đằng xa, Phong Di toàn thân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, thất thanh nói:

- Thật là… là… là Hỏa Kỳ Lân!!!

Thiên Tú vội vã đỡ lấy bả vai của cô ta, kéo lên, hỏi:

- Con quái vật kia chính là thần thú Hỏa Kỳ Lân của phái Thiên Sơn ư?

- Làm sao có thể… thật sự… thật sự xuất hiện rồi…

Trong lòng Phong Di lúc này kinh hãi quá độ, nói năng có chút lộn xộn.

So với doanh trướng của Lý Cáp nằm trong Hổ đang của quân Hạ, chỗ của
Thiên Tú các nàng đang đứng có địa thế hơi cao hơn, có thể từ xa nhìn
thấy con Kỳ Lân cự thú trong quân doanh.

- Thì ra Hỏa Kỳ Lân trong truyền thuyết là thật sự tồn tại ư? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

Thiên Tú lẩm bẩm nói.

- Chẳng… chẳng lẽ là người… người Hồ dùng câu thần chú gì để triệu hồi yêu vật?!

Lâm Thiên Văn ngoài soái trướng khó khăn lắm mới nuốt được một ngụm nước bọt nói với Tiêu Hàn.

Tiêu Hàn lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn về con Kỳ Lân cự thú ở đằng xa, nói:

- Không biết… người mặc áo đen kìa là thần thánh phương nào… chỉ tiếc là Lý Cáp tướng quân đi vắng, bằng không… nói không chừng…

Bởi vì chiến mã sống chết cũng không đứng lên, Lê Bố đành phải cầm Liêm Câu Thương, chạy về phía con Hỏa Kỳ Lân kia.

- Này! Tên tiểu tặc không biết từ nơi nào tới, lại dám xông vào quân doanh của Đại Hạ!

Lê Bố đứng trước Hỏa Kỳ Lân, vung Liêm Câu Thương lên quát với người mặc áo đen trên lưng con quái vật, nhưng ngữ khí có vẻ cũng hơi hồi hộp.

Hỏa Kỳ Lân căn bản vẫn mặc kệ y, híp mắt đứng tại chỗ, đợi chỉ thị của Lý Cáp trên lưng.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #137