Chương 136: Mỹ Nữ Và Dã Thú


Đi ra khỏi cánh rừng trúc này, Lý Cáp lập tức cẩm thấy
trở nên thoáng đãng, một cái đầm tuyệt đẹp cứ thế lẳng lặng thăm thẳm
bày ra trước mắt hắn. Bờ đầm có cỏ xanh um tùm, trăm hoa đua nở, mùi
hoa, mùi cỏ thoang thoảng khiến người ta phấn chấn hẳn lên.

Lý Cáp ngẩn ngơ ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, đột nhiên cảm thấy lòng
mình rộng mở, vô biên vô hạn, như mặt đất, như bầu trời, như biển cả.

Một con thất thải hồ điệp rất đẹp đang đậu trên bả vai hắn, chỉ nghe một hương hoa mãnh liệt tỏa ra, lập tức liền có vài chục đến một trăm con
hồ điệp từ bốn phương tám hướng bay đến, bay múa bên cạnh hắn.

Lý Cáp giang hai tay ra, con thất thải hồ điệp kia lập tức bay tới đậu trên lòng bàn tay của hắn.

- Không ngờ, đến một con hồ điệp cũng có linh tính.

Lý Cáp nhìn con thất thải hồ điệp cười nói, loại động vật xinh đẹp như
thế, hắn thật sự rất khó tưởng tượng chúng chính là do những con sâu
lông lá biến thành.

Ánh mắt của Lý Cáp bỗng nhiên híp lại, vừa quay đầu lại, đấm một quyền
về phía sau, nhưng đánh được một nửa, nắm tay liền khựng lại trên không
trung, bởi vì trước mặt hắn, là một cô thiếu nữ đang chớp chớp đôi mắt
to tròn.

Hắn ngẩn ngơ nhìn cô bé đó, cô bé cũng im lặng nhìn hắn.

Lý Cáp không khỏi đứng hình mà buông nắm tay trước mũi cô bé xuống, nghi hoặc mà quan sát cô bé nhỏ nhắn đáng yêu xinh xắn này. Nàng có dáng vẻ
tầm mười lăm mười sáu tuổi, dáng người gầy yếu, chỉ có chiều cao không
đến một thước rưỡi, thoạt nhìn làm cho người ta thấy có một cảm giác
nhanh nhẹn khéo léo, nhu mì đáng yêu.

Ánh mắt của nàng rất thuần khiết, thật là trong suốt giống như nước chảy trong khe suối, nhìn không thấy một chút tạp chất, tựa như trẻ con mới
sinh ra, chưa bị nhiễm một chút bụi bẩn nơi trần thế.

Nàng có một mái tóc thật dài, như một thác nước màu đen, rũ thẳng xuống đến bàn chân.

Trên đầu nàng đội vòng hoa tuyệt đẹp, trên người nàng thì mặc một chiếc
váy lụa mỏng manh, Lý Cáp thậm chí có thể thấy được hai chấm đỏ hồng
trắng nõn và cái nơi sâu thẳm giữa hai chân nàng.

Đôi chân nhỏ của nàng trắng nõn như tuyết trên đỉnh Thiên Sơn, đầu ngón
tay của nàng xinh xắn như ngọc, đôi môi nàng như quả anh đào chín mọng
thật mê người, mùi hương trên người nàng có thể còn làm người ta say đắm hơn cả hương hoa xung quanh.

- Chào cô, cô sống ở đây sao?

Lý Cáp hỏi, cố gắng dùng ngữ khí thân thiện nhất, có gắng làm ra vẻ thân thiết hòa nhã, một cô cô bé xinh như ngọc đẽo, như phù dung giữa dòng
nước trong, ai có thể không thích cơ chứ.

Cô bé đó nghe được lời nói của Lý Cáp, khẽ cúi đầu, sợ hãi bặm môi, dùng ngón trỏ chỉ vào con thất thải hồ điệp trên bả vai hắn, dáng vẻ kia
thật là đáng yếu vô cùng.

Lý Cáp nhìn sang con thất thải hồ điệp kia, chỉ thấy vỗ đôi cánh, bay
đến đậu trên mái tóc của cô bé. Cô bé dùng ngón tay mảnh khảnh thanh tú
nhẹ nhàng vuốt ve trên thân hồ điệp, mặt lộ ra một nụ cười ngọt như mật, hai má lúm đồng tiền đáng yêu kia, thấy Lý Cáp, cũng chịu không nổi mà
nở nụ cười.

- Đây là nơi nào? Còn có ai khác ở đây không? Cô tên là gì?

Lý Cáp lại hỏi.

Cô bé vẫn sợ hãi nhìn Lý Cáp, không nói gì.

Con thất thải hồ điệp kia từ trên tóc cô bé lại bay đến đậu trên bả vai
Lý Cáp, lại từ bờ vai của hắn bay đến tóc nàng, cứ bay qua bay lại,
giống như đang chơi trò chơi gì đó rất vui.

Có lẽ nào là một người câm? Thật là đáng tiếc, người con gái đáng yêu
xinh đẹp lại thuần khiết không vướng bận như thế. Trong lòng Lý Cáp
nghĩ, thử đưa tay chạm lên bả vai trắng nõn nhẵn mịn của cô bé.

Thân thể mềm mại của cô bé khẽ run lên, nhưng cũng không tránh né, nàng nhìn vào ánh mắt của Lý Cáp, từ từ bình tĩnh lại.

Tay của Lý Cáp đặt trên hai má của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác trắng mịn kia làm hắn thích đến nỗi không ngơi tay.

Cô bé bỗng nhiên nắm chặt lấy tay Lý Cáp, lôi hắn chạy về hướng rừng rậm bên kia.

Cô bé nhẹ nhàng chạy băng lên phía trước, Lý Cáp cứ để cho nàng dắt đi,
áo giáp trên người cọ xát vào nhau phát ra tiếng loảng xoảng.

Nhìn thấy dáng người thướt tha của cô bé, ngửi thấy mùi hương nương theo gió bay đến, cảm thụ được lòng bàn tay ấm áp của nàng, sự yêu thích
trong lòng Lý Cáp đối với nàng càng sâu đậm. Bất tri bất giác, dục vọng to lớn trong lòng hắn đã khiến hắn đưa ra quyết định bất cứ giá nào
cũng phải mang người con gái này theo bên mình.

Cô bé lôi Lý Cáp vào trong rừng, đây là một khu rừng cây ăn quả, cây
trong rừng đều cao mấy mươi thước, xuyên thẳng lên trời, trên cây kết
đầy hoa quả màu vỏ quýt, mỗi quả đều lớn như đầu người vậy.

Cô bé buông tay Lý Cáp ra, tìm đến một thân cây, bỗng nhiên vọt lên
không trung, mượn lực đạp lên cây một chút, nhẹ nhàng bay lên đến mười
mấy thước, chiếc váy lụa của nàng tung tăng trên không, cơ thể mềm mại
trắng nõn của nàng gần như hoàn toàn trần trụi. Lý Cáp từ phía dưới
ngẩng đầu nhìn lên, vừa thấy một chút tinh quang, trong lòng lâng lâng,
hạ thân không tự chủ được liền có phản ứng.

- Bịch!

Bỗng nhiện một vật gì đó rơi xuống trước mặt, Lý Cáp lúc này mới phục
hồi tinh thần từ trong mơ màng, tập trung nhìn lại, một trái màu quả
quýt đang lăn lông lốc trên đất.

Cô bé lúc này đã ôm hai quả trái cây khác từ trên cao đáp xuống đất, đem một quả trong tay đưa cho Lý Cáp, mở to hai mắt.

Lý Cáp mỉm cười, cầm lấy quả trái cây, mấy ngày nay hắn dọc đường đi
toàn là ăn lương khô, lúc này cũng có hơi đói bụng, nhưng nhìn vào quả
trái cây trên tay lại không biết ăn thế nào, vậy thì dứt khoát cắn vào
một cái, không ngờ rằng nước trong trái cây lại đắng muốn chết, làm hắn
phải thè cả lưỡi ra.

- Ha ha ha ha…

Cô bé đứng bên kia thấy thế liền cười phá lên, chân mày cong cong, lúm
đồng tiền tròn tròn, âm thanh dễ nghe như tiếng chuông bạc.

Cô bé vỗ vỗ vào tay của Lý Cáp, ý bảo hắn xem mình làm, rồi sau đó lật
quả trái cây kia, từ cuống mà bắt đầu lột bỏ vỏ, một lát sau liền lột ra thịt quả trắng như tuyết. Chẳng qua vỏ quả lại dày gần ba bốn phân, khó trách Lý Cáp cắn không qua khỏi vỏ.

Cô bé đem thịt quả trắng toát đã được khui ra đưa cho Lý Cáp, rồi cắn
một cái, bỗng nhiên thấy nước bọt ùn ùn tiết ra, đến ruột của sôi lên,
đây quả thật là mỹ vị của thế gian! Thịt quả không chỉ giòn ngon, mà còn có nhiều nước ngọt như mật, có thể giải khát lại có thể ăn đỡ đói.

Cô bé thấy Lý Cap ăn làm nước trái cây vung vãi khắp nơi, lại nở nụ cười, còn nhón chân dùng bàn tay nhỏ nhắn giúp hắn lau chùi.

Lý Cáp nhìn thấy đôi môi đỏ mọng mịn màng của cô bé, bỗng nhiên lấy tay ôm, hôn thật lâu.

Đôi mắt xinh đẹp mở to, thân thể nhỏ nhắn mềm mại vì kinh sợ mà run lên, hai bàn tay nhỏ bé theo bản năng theo bản năng quàng lên trển cổ của Lý Cáp.

Lý Cáp thuần thục mút vào đôi môi mềm mại của cô bé, đầu lưỡi đặt lên
hàm răng của nàng nhẹ nhàng liếm láp, rồi sấn vào trong miệng, cùng
chiếc lưỡi trắng mịn kia vờn nhau. Bàn tay to thì chỉ cách lưng nàng
bằng một tấm lụa mỏng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng, rồi vỗ nhẹ xuống mông.

Cô bé cũng do vừa mới bắt đầu nên sợ hãi, dần dần đã thích ứng, chớp chớp mắt hôn lên môi hắn.

Hồi lâu sau, Lý Cáp mới rời khỏi đôi môi thơm ngát của cô bé. Người con
gái đáng yêu ngả trong lòng, cơ thể mềm mại yếu đuối sớm đã trở nên vô
lực, hai má trắng hồng giống như quả táo chín, đôi môi nhếch lên, thở
nhẹ một hơi, nhưng ánh mắt trông vẫn thanh thoát vô cùng.

Lý Cáp nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, bỗng nở nụ cười,
cô bé cũng đã khôi phục khí lực, nhẹ nhàng xoay người lại, thoát ra từ
trong lồng ngực của hắn, nhón chân dùng cái miệng nhỏ xinh của mình đụng vào bờ môi của hắn một cái, giống như trở lại cảm giác tuyệt vời khi
nãy.

Lý Cáp vừa mới chuẩn bị ôm nàng, hôn thêm lần nữa, thì nàng lại cười khanh khách nhảy ra.

Nhìn thấy cô bé bay múa như hồ điệp. Nghe giọng cười như tiếng sơn ca
của nàng, Lý Cáp không khỏi cảm thấy kỳ lạ, tiếng cười của nàng thật
không giống một người câm, vì sao lại không nói chuyện với mình vậy kìa?

Cô bé bay múa trong rừng cây, không ngừng ngoắc ngoắc Lý Cáp, ý bảo hắn đuổi theo mình. Lý Cáp cười cười, dùng sức của chân, chạy đến như bay.
Tuy hắn không biết khinh công, nhưng sức mạnh của chân đủ mạnh, tốc độ
đủ nhanh, lại cũng không thể so với cô bé kia được. Nhưng hắn cũng không vội bắt lấy cô bé, mà đến lúc sắp bắt được thì nàng chạy thoát trong
tiếng cười duyên dáng.

Hai người cứ như vậy mà vui chơi trong rừng, bất tri bất giác, trời đã dần tối.

Lý Cáp ngẩng đầu nhìn trời, giật mình phát hiện, trên bầu trời đầy ngôi sao còn có một ánh trăng sáng rõ.

Có mặt trời, mặt trăng còn có ngôi sao, đây thật sự là ở trong sơn động của Thiên Sơn hay sao?

Đây có phải là huyễn cảnh không? Lý Cáp không khỏi nắm chặt lấy tay nàng, sợ nàng cũng là hư ảo.

Cô bé thấy trời đã tối, liền kéo Lý Cáp theo con đường nhỏ quen thuộc
trong rừng chạy đi, con thất thải hồ điệp kia từ đầu đến cuối đều bay
múa quanh bọn họ, theo sát không rời. Làm cho người ta thấy kỳ lạ là,
con bướm này, thoạt nhìn không khác gì bướm bình thường, nhưng nếu phải
bay nhanh, nó lại có thể bay vọt theo Lý Cáp.

Cô bé kéo Lý Cáp tới một bãi đá, chạy đến trên một tảng đá vỗ mấy cái,
những tiếng răng rắc vang lên, trong bãi đá liền xuất hiện một cái cửa
động đen thăm thẳm, trong động mơ hồ có chút ánh sáng chiếu ra, một cầu
thang thẳng tắp thông vào bên trong.

Ánh mắt Lý Cáp liền sáng lên, đây chính là chỗ cô bé ở, không biết còn những người khác hay không?

Cô bé trở lại mở to mắt nhìn hắn, nở một nụ cười duyên, liền đi trước vào trong động.

Theo cô bé đi vào hang động kia, bốn phía lập tức phát sáng lên. Đây là
một gian băng thất thật lớn, ước chừng có thể chứa được mấy trăm người.
Bốn vách tường đều là mặt băng bóng loáng, còn có mười mấy cái đài băng, trên mỗi đài băng đều có một quả cầu ánh sáng to cỡ bàn tay, tỏa ra ánh sáng trắng nhu hòa, soi rọi những thứ bên trong. Nhưng kỳ quái chính
là, nhiệt độ trong băng thất lại không phải là quá thấp, cảm giác vừa đủ thoải mái.

Bên trong băng thất có vẻ vô cùng vắng vẻ, ngoại trừ mấy cái đài băng
kia và năm chiếc giường làm bằng băng thì không còn vật gì khác. Trên
bốn chiếc giường băng đều trống, chỉ có một người con gái đang nằm trên
một chiếc giường còn lại.

Lý Cáp nhìn thấy hình dáng của người con gái đó, không khỏi có chút kinh ngạc, nàng không mặc một mảnh quần áo nào, nhẵn nhụi nằm ở đó.

Cô bé trực tiếp lôi hắn ngồi xuống một chiếc giường băng, bi ba bi bô ý bảo hắn nằm ở đây ngủ.

Lý Cáp nhìn thấy người con gái đang ngủ trần trụi bên kia, do dự một hồi, liền cất giọng hỏi:

- Chào cô nương, tại hạ là Lý Cáp, xin hỏi cô là…?

Cô gái bên kia không phản ứng, còn cô bé thì chớp mắt nhìn hắn một cách kỳ quái.

- Cô nương, xin hỏi đây là nơi nào?

Lý Cáp lại cất giọng hỏi mấy lần, cô bé nằm trên giường băng kia vẫn
không chút phản ứng. Trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc, chắng lẽ cô bé kia là kẻ điếc? Nếu là nói như vậy, trái lại có thể giải thích vì sao
cô bé này không điếc không câm nhưng lại không biết nói chuyện.

Lý Cáp chỉ vào cô gái bên kia, nói với cô cô bé:

- Nàng ta là ai?

Vừa nói, hắn vừa làm động tác, biểu đạt nghi vấn của mình.

Cô bé thấy hắn, làm tư thế ngủ với hắn.

Lý Cáp biết là mình nói không rõ ràng, dứt khoát đi đến bên cạnh chiếc giường bên kia, lại gần quan sát nàng.

Cô gái kia thoạt nhìn giống như chỉ mới hơn hai mươi tuổi, làn da trắng
nõn bóng loáng, diện mạo xinh đẹp thanh tú, dáng người có lồi có lõm.
Nhưng không thấy đến một nếp nhăn trên mặt, trong lòng không biết thế
nào, lại cảm giác được nàng giống như đã bốn, năm mươi tuổi, thậm chí
bảy tám mươi tuổi rồi.

Màu da của nàng có chút tái nhợt, trên chiếc giường băng nàng đang nằm
dường như có viết mấy chữ, mấy chữ viết màu đỏ nằm bên cạnh ngón trỏ của nàng, có vẻ là nàng dùng máu để viết.

Lý Cáp đọc mấy chữ này, lặng lẽ đọc lên:

- Thiên Sơn chi mạch… Chí tôn Thánh nữ…

Rất nhiều chữ cũng đã bị mờ đi, hắn không thể không đoán chừng mà đọc:

- Bị người khác hãm hại…hức…

Lại là một mảng chữ viết không nhìn rõ, chỉ có thể bỏ qua:

- Độc…trăm năm…miệng không thể nói… Tai không thể nghe… Vẫn còn chưa có tuyệt lộ…có lưu lại…một nữ…Linh Nhi…

Lại một dòng chữ không nhìn rõ, Lý Cáp chỉ có thể đem ý của mấy chữ mà hiểu được đại ý.

Thánh nữ? (Maria Ozawa ) Giống như đã nghe qua ở đâu rồi? Lý Cáp gãi gãi đầu suy nghĩ, nhìn thấy cô gái sắc mặt bình thản kia, trong lòng chợt động, đưa tay qua thăm dò hơi thở của nàng, quả nhiên không có đến một chút hơi thở. Lại tiếp
túc sờ lên cơ thể của nàng, da thịt lại vẫn đàn hồi, nhưng lạnh lẽo
không một hơi ấm.

Đã chết rồi? Lý Cáp ngạc nhiên, lại nhìn về phía cô cô bé cũng đi về phía cạnh giường, thầm nghĩ:

- Xem ra cô gái này là bị kẻ thù đầu độc, biến thành người vừa mù vừa
câm, sau đó trốn đến nơi này, sinh ra cô bé này, tên là Linh Nhi. Hiện
giờ xem ra, nàng đã chết khá lâu. Chỉ có điều là vì băng thất này có
công năng đặc thù, mới bảo tồn được thân thể của nàng không bị thối rữa.

- Linh Nhi, thì ra cô tên là Linh Nhi.

Lý Cáp nhìn cô bé kia cười nói.

Linh Nhi vẫn nhìn hắn một cách nghi hoặc, ánh mắt trong suốt như nước,
sự ngây thơ kia, sự thuần khiết kia, làm trong lòng hắn nổi lên suy nghĩ thương xót, Nhìn thấy cô bé thân thể xinh xắn lồi lõm lúc ẩn lúc hiện
cũng không nổi thú tính, mà chỉ có sự say mê vô tận.

Lý Cáp kéo bàn tay mềm mại của cô bé, chạy ra khỏi băng thất, đi vào
trong khu rừng đầy trái cây màu vỏ quýt, lấy mấy cây mây, làm thành một
cái xích đu đơn giản, cột vào giữa hai cây đại thụ.

Lý Cáp bế Linh Nhi đặt lên xích đu, để hai tay nàng nắm hai bên dây
treo, lấy tay đẩy xích đu trong tiếng la thất thanh của nàng.

Nhưng rất nhanh, tiếng la thất thanh liền biến thành tràng cười khanh
khách, nụ cười vui tươi thích thú hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của
cô bé.

Sau khi chơi xích đu một hồi, Lý Cáp lại bế nàng đến bờ bên kia của thủy đàm, hai người trút sạch quần áo nhảy vào trong đầm vui chơi ầm ĩ.

Tuy rằng Lý Cáp và Linh Nhi đều không mảnh vải che thân, lại liên tiếp
đụng chạm nhau trong nước, ôm ấp, hôn môi không ngừng, nhưng cho đến khi hai người lên bờ, Lý Cáp vẫn chưa chiếm đoạt trinh tiết của nàng. Hiện
tại trong lòng hắn, Linh Nhi vẫn còn là một bé gái cần được bảo vệ, hắn
thích sự hồn nhiên của nàng, hắn muốn để nàng vui vẻ, hắn sẽ biến nàng
thành nữ nhân của mình, nhưng bây giờ chưa phải là lúc.

Ngày hôm sau, Lý Cáp mang theo Linh Nhi vui chơi khắp nơi một hồi lâu,
phát hiện chỗ này bốn phía đều là tường băng bóng loáng, cao không thấy
đỉnh. Bây giờ tình hình của nơi này làm hắn không khỏi nhớ đến một thứ
đồ điện của kiếp trước – tủ lạnh.

Nhưng bên trong lại giống như mùa xuân, không có một chút lạnh giá của Thiên Sơn ngoài kia.

Lý Cáp dò xét tình hình của thế giới yên tĩnh, cuối cùng quyết định mang theo Linh Nhi rời khỏi nơi này.

Lý Cáp cầm một viên minh châu trong băng thất làm vật chiếu sáng, mang
theo Linh Nhi quay trở về sơn động lúc trước. Sau khi vào trong sơn
động, có minh châu trong tay, tình hình trong động lập tức trở nên rõ
ràng.

Lúc mới đến là một mảng tối om không thấy gì cả, nên Lý Cáp sẽ bị tiếng
rống kìa thình lình dọa cho chạy mất, bây giờ đã thấy rõ mọi thứ, hắn
lại chờ mong không biết tên quái vật nào lại xuất hiện, sẽ giáo huấn cho hắn một trận ra trò.

Linh Nhi nắm tay hắn, theo sát bên cạnh hắn, con thất thải hồ điệp kia cũng theo tiến vào trong động.

Lý Cáp mang theo Linh Nhi đi một mạch hơn một canh giờ, sơ đôi bàn chân
nhỏ bé mềm mại của nàng bị những mảnh đá lởm chởm làm bị thương, liền
cõng nàng lên trên lưng, sải bước về phía trước.

Đường đi trong động càng lúc càng rộng, trần động càng lúc càng cao,
nhiệt độ cũng càng lúc càng thấp, Linh Nhi tựa trên vai Lý Cáp không
khỏi cảm thấy lạnh lẽo, theo bản năng đem thân thể mềm mại tỳ sát vào
lưng hắn.

Bỗng nhiên một tiếng gào thét trầm thấp truyền đến, Lý Cáp trong lòng
trở nên căng thẳng, dừng bước, bình tĩnh dùng tai lắng nghe động tĩnh
bốn phía.

- Grào!~~

Một thân ảnh khổng lồ trờ tới, Lý Cáp liền lui bước về sau, lui ra khỏi
bảy tám thước, để viên minh châu ra trước mặt, soi sáng phía trước.

Chỉ thấy phía trước hiện lên một một con quái thú có cặp mắt to tướng
như chuông đồng, đang nhe mấy chiếc răng dài cứng, con quái thú kia thật lớn, cao gần ba thước, thân dài năm sáu thước, trên người nó phủ một
tầng lân giáp, thoạt nhìn uy vũ đáng sợ vô cùng.

Linh Nhi nhìn thấy quái thú kia, sợ đến mức la thất thanh, vùi đầu vào sau lưng Lý Cáp, không dám nhìn nữa.

Đây là cái giống gì đây… Lý Cáp nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng có
thấp thỏm lo âu, quái thú khổng lồ như thế, hắn chỉ có thể thấy trong
phim ảnh ở kiếp trước.

- Grào!

Con quái thú kia lại lắc lắc cái cổ, rống to một tiếng, uy phong lẫm lẫm, giống như đang thị uy vậy.

Lý Cáp bị nó rống cho tâm phiền ý loạn, quát mắng:

- Kêu la cái gì! Kêu con mẹ ngươi chứ kêu! Kêu nữa lão tử vặn mõm ngươi!

Con quái thú kia không ngờ lại có người dám quát mắng lại nó, nhất thời
đứng hình, nhưng lập tức phản ứng trở lại, lại gào rú gầm thét, hơi cuối người, dường như chuẩn bị đánh sang đây.

Lý Cáp cũng nổi giận, ngươi là quái thú thì hay lắm sao? Ngày xưa có Võ
Tòng đả hổ, hôm nay lão tử sẽ làm Lý Cáp đả quái thú! Nghĩ vậy liền đặt
Linh Nhi xuống đất, dúi viên minh châu vào trong tay nàng, lại mang cái
túi đeo đựng Thiên Sơn Tuyết Liên đeo lên cổ nàng, hôn lên má nàng một
cái.

Trong lòng Linh Nhi sợ hãi, đôi mắt nhìn vào ánh sáng tỏa ra của viên
minh châu, mắt ngấn lệ, càng khiến cho người ta yêu thương, nàng nắm
chặt lấy tay của Lý Cáp, lắc đầu, dường như muốn kéo hắn trở về.

Lý Cáp đang nghĩ ngợi nên làm gì để Linh Nhi yên tâm một lúc, cô bé bỗng nhiên kêu lên một tiếng, hai mắt sợ hãi nhìn về phía sau lưng hắn.

Cảm thấy kình phong đánh tới sau lưng, Lý Cap xoay người, hét lớn một
tiếng, xông thẳng lên, dùng bả vai đánh vào cằm quái thú, trực tiếp đánh nó bay ra ngoài, đập vào trên vách động, phát ra một âm thanh thật lớn.

Lý Cáp lại vững vàng tiếp đất, thừa dịp quái thú kia còn choáng váng,
xông vào cưỡi lên đầu nó, vung đại quyền nện một trận, đánh thẳng vào
yết hầu được lân giáp bảo vệ.

Quái thú kia chính là linh thú do hấp thụ linh khí của trời đất mà
thành, không hề tầm thường, còn chưa bao giờ gặp được thiên địch. Lại bị Lý Cáp tẩn một trận như hôm nay, đến lân giáp cũng chống đỡ không nổi,
đau đớn vô cùng, không nhịn được mà nổi giận, đứng lên quơ quào tứ phía, muốn liều mạng mà đánh.

Lý Cáp vừa thấy quái thú kia phóng về phía Linh Nhi, vội nắm lấy phần da thịt trên trán không có lân giáp bảo vệ hung hăng cấu véo, làm nó đau
đến mức quay cuồng tại chỗ.

Lý Cáp lúc này thật sự nổi giận, con quái thú đáng chết này đột nhiên
xông ra cản đường còn chưa nói, còn muốn tổn thương Linh Nhi của hắn,
không đánh tên khốn này nhừ tử thì hắn không mang họ Lý.

- Wa, ngươi là tên heo không ra heo, bò không ra bò, không có cha sinh, không có mẹ dạy, chẳng ra ngô ra khoai gì!

Lý Cáp vừa mắng chửi vừa xông vào con quái thú tay đấm chân đá, đánh cho nó kêu gào, liều mạng chạy trốn vào trong động.

Lý Cáp nhảy lên, níu lấy phần da thịt trên trán nó lôi nó đập vào tường:

- Ngươi ngạo mạn nữa đi! Ngươi rống nữa đi! Uy phong nữa đi!

- Ầm! Ầm! Ầm!

Cái đầu to của quái thú cứ như vậy mà bị Lý Cáp nắm đập vào vách động, cả một chút năng lực phản kháng còn không có.

Nó vốn là quái thú có thần lực vô song, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, ác thú ắt có ác nhân khống chế. Chỉ có thể trách nó lần này
gặp phải Lý Cáp, khí lực còn mạnh hơn một tên Thiên địa linh thú như nó.

Lý Cáp bây giờ dùng song chưởng hung bạo lao lên, nổi gân xanh gân đỏ,
khí lực trong cơ thể dâng lên như Đại Giang không dứt, càng đánh càng
hăng.

Mà Linh Nhi đứng ở một bên cũng không còn sợ hãi như lúc đầu, giờ đã trở nên cực kỳ hưng phấn, đôi mắt xinh đẹp cứ chớp chớp liên hồi, trông có
vẻ rất thích thú.

Con quái thú kia bị Lý Cáp nện cho đầu óc choáng váng, tứ chi đau nhức,
cuối cùng rống lên một tiếng, dùng hết sức giãy khỏi bàn tay của Lý Cáp, mặc cho hắn bóc ra một khối thịt trên trán nó, gào rú dùng hai móng
đánh về phía hắn.

Lý Cáp nhất thời khinh địch, bị quái thú đánh ngã xuống đất. Nhưng con
quái thú còn chưa kịp cao hứng, người vừa bị nó đánh ngã nhẹ nhàng nhấc
bổng nó lên.

Lý Cáp vừa đứng lên, liền xông về phía con quái thú đang bị hắn nhấc
chổng bốn vó lên trời, đá một cước vào miệng vết thương trên trán, đá nó văng ra xa đến bốn năm thước.

- Grào~~~~~

Con quái thú kia lập tức đứng lên, há to miệng xông về phía Lý Cáp.
Nhưng vừa mở miệng ra, mới kêu lên được một nửa, thì liền dừng lại, rốt
cuộc lại bị Lý Cáp đạp văng ra ngoài.

Cứ như vậy, nó bị đá rồi lại bò dậy bốn năm lần liên tiếp, quái thú mới
mở được miệng, nhằm thẳng vào Lý Cáp xông lên mở to miệng, phát ra một
âm thanh như sấm rền.

Theo tiếng hét như sấm kia, một ngọn lửa đỏ thẫm phun ra từ trong miệng
con quái thú, vừa hay phun trúng trên người Lý Cáp đang đến trước mặt.

- A! ——

Linh Nhi sợ đến mức la hoảng lên, minh châu trong tay cũng rơi xuống
đất, ánh sáng màu trắng rung rinh vài cái, rơi vào trước mặt quái thú.

Ngọn lửa đã tắt, quái thú này như một tên ngốc, miệng mở vẫn mở rất to,
nhưng lại không nhúc nhích chút nào, ngơ ngẩn ngẩn ngơ nhìn Lý Cáp trước mặt.

Chỉ thấy hắn cả người không còn một mảnh vải, đến cả áo giáp cũng đều bị thiêu đốt không còn chút gì, chỉ còn một ít tro bụi đen trên người hắn. Nhưng da thịt, đầu tóc của hắn lại không bị mảy may suy suyển gì.

- Con ~ mẹ ~ nó ~ chứ! ~ Cái tên tạp chúng đột biến ngươi!!

Lý Cáp nổi giận, thân thể lõa lồ bỗng nhảy lên cao mấy thước, nện lên
trên đầu con quái thú con đang ngẩn ngơ, đập cho nó nằm sát đất, hét
thảm một tiếng.

Lý Cáp trực tiếp giạng chân kẹp lên đầu quái thú, đánh đập tơi bời, đánh cho đến khi con quái thú kìa kêu “Gừ gừ” biến thành “Ư ư”.

Lúc này nó không dám phản kháng một chút nào, đây cũng là kẻ cắp gặp bà
già, thiệt là xui xẻo quá đi mà! Chỉ có thể ngậm chân trước của mình,
nằm úp trên mặt đất mặc cho Lý Cáp đánh đập.

Sau một lúc lâu, quái thú không còn kêu thảm thiết nữa, Lý Cáp cũng đánh chán rồi. Nhìn thấy Linh Nhi bên kia đứng mỏi nhừ đã ngồi xuống đất,
một tay cầm viên minh châu giúp hắn chiếu sáng, một tay chống cằm nhìn,
bộ dạng giống như đang ngủ, liền ngừng tay, xoay người nhảy xuống khỏi
quái thú.

Sau khi đứng xuống đất Lý Cáp mới phát hiện, con quái thú kia đang nằm
sắp cắn lấy chân trước của mình uất nghẹn kêu rên, hai mắt to tướng đang đẫm lệ tuôn trào. Thoạt nhìn trông có chút tội nghiệp, không còn chút
bộ dạng uy phong lẫm lẫm, hung thần ác sát như trước.

- Wa, không phải chứ, đánh đấm như vậy, tay ta cũng mỏi nhừ rồi mà vẫn
chưa chết? Rốt cuộc còn có một dạng đáng thương này nữa!? Thật là Thiên
Sơn rộng lớn có nhiều thứ kỳ lạ à!

Lý Cáp không khỏi cảm thấy buồn cười, đang chuẩn bị mang Linh Nhi đi
tiếp, chợt nhớ tới ngày hôm qua minh bị biến thành Thiên Sơn đại tuyết
băng, chiến mã ở dưới núi tám phần là lành ít dữ nhiều, nghĩ vậy liền
quay đầu quan sát con quái thú kia.

Con quái thú kia vốn thấy Lý Cap xoay người chuẩn bị bỏ đi, trong lòng
thở phào nhẹ nhõm, đang chuẩn bị đứng dậy, đã thấy ác ma kia quay đầu
lại, sợ đến mức nhanh chóng gục xuống lần nữa, sợ nhìn thấy hắn.

Lý Cáp nhìn thấy vậy, ánh mắt bỗng lóe lên, trực tiếp đi đến bên cạnh
quái thú, vỗ vỗ lưng nó, lại đá đá cái mông của nó, trong miệng thì thào tự hỏi.

Quái thú quỳ rạp trên mặt đất định lui thẳng vào trong động, bị Lý Cáp
nhìn trúng không khỏi cảm thấy sợ hãi, lại bị hắn sờ soạng khắp nơi, cả người không chịu nổi mà run lên.

- Ừm, cơ thể này cũng không tồi, tên phế vật này miễn cưỡng cũng có thể xài được.

Lý Cáp sờ lên cằm tự nhủ, tiến lên đá một cước vào mông nó, mắng:

- Đừng giả chết nữa, đứng lên cho ta!

- Ư ư!

Con quái thú kêu lên một tiếng, trông rất tội, lồm cồm bò dậy.

Lý Cáp vẫy tay với Linh Nhi, gọi nàng đến bế lên, lại đá một cước vào mông con quái thú kia:

- Đứng cao như vậy làm cái gì, quỳ xuống!

Quái thú khóc không ra nước mắt, lại giận không dám nói gì, đành phải ủy khuất mà gục xuống, mặc cho Lý Cáp bế Linh Nhi ngồi lên trên.

- Hơi cứng một chút, không thoải mái lắm, miễn cưỡng cũng được.

Lý Cáp sờ sờ bóp bóp lên sống lưng con quái thú, rồi sau đó quát tó:

- Ngây người ra làm con mẹ gì? Đi đi!

Cũng may là ngộ tính của con quái thú cũng không thấp, biết ý Lý Cáp bảo nó mau đi, vội vàng đứng lên, chạy băng băng trong hang động.

- Rầm!

Kết quả là chạy được vài bước, đầu lại bị đập một cái, âm thanh của Lý Cáp vang lên:

- Ngươi chạy đàng con mẹ nó hoàng một chút không được à!

Con quái thú kia tưởng là mình chạy quá nhanh, vội vàng chạy chậm lại, kết quả lại bị quất một phát vào đầu:

- Chậm quá chậm quá, nhanh lên nhanh lên!

Đành phải tiếp tục gia tăng tốc độ, nhưng vừa chạy nhanh, thân thể tự
nhiên vì vậy mà trở nên xốc nảy, vừa lắc lư, thì sau đầu lại bị đánh một cái.

Cứ như thế mà chạy một hồi trong động, con quái thú đáng thương đã bị Lý Cáp đánh không dưới mấy chục cú, nhưng bây giờ thì dù chưa đánh, nó vẫn chạy vừa nhanh vừa ổn.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #136