Chương 135: Động Thiên Biệt Hữu


Năm ngày trên thảo nguyên, Lý Cáp cô đơn không chịu nổi.
Dọc đường đi không ai cùng hắn nói chuyện, một người hai ngựa chạy. Càng đi, người càng thưa thớt, thậm chí cả dê bò cũng không.

Khi tới nơi, hắn sững sờ nhìn Tuyết Sơn giữa trời đất.

Lý Cáp đem nỗi cô đơn trên đường theo tiếng rống tống ra hết.

Lý Cáp hít sâu một hơi, quất mông ngựa chạy đi.

Lý Cáp tìm chỗ cột hai con ngựa.

Sửa lại áo giáp, Lý Cáp liền bắt đầu chuẩn bị lên núi. Từ chân núi đi lên, cả Thiên Sơn bao trùm bởi tuyết trắng.

Lý Cáp bước tới từng bước, dẵm lên trên tuyết, nhắm thẳng đỉnh núi chạy đi. Không may, đi một hồi thì tuyết đã ngập tới ngực.

Bách Biến trong tay lập tức hóa thành cái xẻng, nhanh chóng hất hết tuyết hai bên ra, sau đó tiếp tục chạy tới đỉnh núi.

Lý Cáp bây giờ mới thấy tác dụng của khinh công. Nếu hắn có khinh công, có thể dễ dàng đi trên tuyết.

Càng lên cao, tuyết càng dày, không khí càng loãng. Nếu là người thường thì đừng hòng lên tới đỉnh núi.

Không khí trên đỉnh núi cực kì loãng, ngay cả Lý Cáp cũng thấy khó thở,
hơn nữa lại lạnh thấu da thấu thịt. Có điều với sự trâu bò của hắn thì
không thành vấn đề.

Nhưng không ngờ ở ngay giữa nơi cực lạnh thế lại có suối nước nóng. Hơi
nóng bốc lên thành sương mù làm Lý Cáp không khỏi cảm thấy quái dị. Nóng lạnh chỉ cách nhau gang tấc

Lý Cáp cởi hết quần áo trên người rồi nhảy xuống nước. Nước chỉ ngập đến eo.

Tắm xong, Lý Cáp chợt phát hiện da bắt đầu tróc ra, từ mặt lan dần ra cả người, sau đó lại bị hoà tan trong nước. Da hắn không ngờ chuyển dần
sang màu trắng, thậm chí màu sáng như màu đồng.

Lý Cáp cả kinh, ngoại trừ người ngứa thì cũng không có gì bất thường.

Đột nhiên Lý Cáp sờ lên đầu, con mẹ nó! Trọc lóc rồi?

Hắn sợ hãi, thế này thì sẽ bị người ta cười thối mũi? Trong khi hắn đang lo lắng thì đầu bỗng ngứa ngáy, nháy mắt tóc đã mọc lại chừng nửa đốt
tay rồi mọc dài ra như cũ.

Lý Cáp cảm giác như được tái sinh, rất sảng khoái.

Lý Cáp nhảy ra khỏi nước, thế là nước trên người hắn kết tinh thành lớp băng mỏng.

Hắn vận kình phá vỡ lớp băng rồi mặc lại chiến giáp.

Nhớ tới mục đích đến thiên sơn, Lý Cáp đi nhanh lên đỉnh núi.

Lý Cáp leo lên đến đỉnh núi, nhìn hồi lâu, nhìn sang bên vách đá dựng
đứng. Trên vách đá dựng đứng, đúng là có năm sáu đóa hoa tuyết trắng
thật lớn, có lẽ chính là Thiên Sơn Tuyết Liên trong truyền thuyết.

Trong lòng Lý Cáp vui vẻ, ngón tay bấu vào vách núi từ từ leo xuống.

Lý Cáp đến đóa hoa có tác dụng giữ dung nhan cho nữ tử, lại nghĩ đến
mình có rất nhiều nữ tử xung quanh, hắn một tay hai cho bằng hết.

Trở lại đỉnh núi, hắn đem sáu đóa Thiên Sơn Tuyết Liên bỏ vào túi bách biến vác trên lưng.

Nghĩ đến hai con ngựa của mình còn ở dưới chân núi, Lý Cáp quyết định
mang Tuyết Liên đi xuống núi trong đêm. Vừa đi hai bước, Thiên Sơn bỗng
rung động.

Lý Cáp dừng lại nghe ngóng, không có động tĩnh gì. Lại đi hai bước, dưới chân lại chấn động. Ngay sau đó dưới chân núi vang lên tiếng động rất
lớn, hiển nhiên là đã xảy ra lở tuyết.

- Con mẹ nó, hái của ngươi sáu đóa hoa mà ngươi giận dữ đến như vậy sao.

Lý Cáp hào kêu một tiếng, bắt đầu bộ dạng xun xoe chạy ra.

Từ xa nhìn lại, từng đợt sóng tuyết cuồn cuộn ập xuống.

Lý Cáp hoảng sợ, vội vàng bỏ chạy, vừa chạy vừa rống lên thật to.

Hắn lại vội vàng nhảy lên. Khi hắn tiếp đất, tuyết trắng phủ trên mặt
đất bỗng nhiên bị lõm xuống. Vì quá bất ngờ, Lý Cáp không kịp tránh. Hắn kêu thảm một tiếng, rơi tọt vào trong đó. Ngay đó, tuyết lở nhanh chóng đem chỗ trũng che lại. Từng đợt tuyết chảy nối tiếp nhau che vào. Lần
chấn động Thiên Sơn này, kéo dài gần nửa canh giờ.

Hắn rơi bên trong, tựa như trượt vào ống nước, rơi thẳng xuống. Cũng
không biết qua bao lâu, thân thể bỗng hẫng một cái rồi đập xuống đất.

Lý Cáp mở mắt ra, bốn phía tối đen.

Đây là hang giữa lòng núi nhưng đã bị tuyết che phủ.

Hắn thấy phía trước có tia sáng mờ mờ, bèn đi thẳng về phía trước.

Bên tai nghe được tiếng gầm của dã thú, Lý Cáp vội bước nhanh hơn.

"Ngao!!" Tiếng hô đã rất gần, ngay sau đó là gió thổi ập tới.

Lý Cáp bất chấp phía trước là gì, cứ vắt chân lên cổ chạy như điên.

Không phải Lý Cáp nhát gan, mà vì bất kỳ ai ở hoàn cảnh đó cũng khó tránh khỏi sợ hãi.

Lý Cáp không biết mình đã chạy bao lâu, tiếng gầm rống của con thú kia
đã biến mất, ánh sáng trước mắt càng lúc càng rõ, có thể đó là cửa hang.

Ra khỏi hang, từng cơn gió mát ập vào mặt, còn có cả mùi hoa; tiếng chim hót nghe thật êm tai, hình như có cả tiếng suối róc rách. Cảnh vật
trước mắt đúng là như chốn thần tiên.

Lý Cáp sửng sốt, đáng lẽ bây giờ phải là đêm khuya chứ, không thể nào
sáng nhanh như vậy được. Hơn nữa, mặt trời đã lên đỉnh đầu, giữa trưa
rồi.

Chẳng lẽ mặt trời là giả? Lý Cáp ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời, cảm
thụ được nhiệt độ, bất kể thế nào cũng khó mà tin được đây không phải là mặt trời thật sự.

Lý Cáp đi đến rừng trúc xanh tươi phía trước.

Lý Cáp sờ lên mặt trúc, đây rõ ràng là không phải nhân tạo.

Bước chậm trong rừng, Lý Cáp nghĩ tới việc đưa chúng nữ tới đây sống thì đúng là quá tuyệt vời.

Hắn không hề hay biết rằng trong rừng đang có cặp mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #135