Liên tiếp bảy ngày mưa to, "hoạt động săn bắn" của Hổ
doanh chịu ảnh hưởng lớn, nhưng bọn hắn không tìm chỗ trú mưa mà liên
tục di chuyển, dù sao cũng đang đánh du kích mà, ở lại càng lâu càng
nguy hiểm.
Sau khi mưa tạnh, bọn lính đều cởi mũ giáp xuống, tính cả ngựa của mình, một nghìn năm trăm chiến mã của Ưng kị và ngựa chiếm được dọc đường
“săn bắt” bây giờ mỗi người lính có thừa chiến mã để thay đổi.
Sau cơn mưa không khí thảo nguyên trong lành mát mẻ, gió mang theo mùi
hương hoa cỏ làm tâm hồn người ta thoải mái, ba nghìn kị binh lùa dàn dê bò đi thong thả trên thảo nguyên, hiện tại bọn họ muốn tìm hiểu rõ tình hình phân bố các bộ lạc trên thảo nguyên và hướng Vương đình người Hồ
rồi chờ thời cơ thích hợp tiến công Vương đình.
Giết sạch người Hồ là chuyện không thể, chỉ có thể ép bọn hắn nhượng bộ, làm bọn hắn kinh sợ mà thôi, không gì bằng tấn công Vương đình cả.
Con đường dài xanh mơn man màu cỏ non bỗng xuất hiện một dải màu bạc vắt ngang, ánh mát đám binh lính đều sáng lên.
Nhưng mà bên cạnh con sông có một đám điểm đen, Lý Cáp nhận ra đó là một đám người ngựa, mơ hồ còn nghe được tiếng ca trong trẻo của Hồ nữ.
Mấy người kia cũng nhìn thấy đám người Lý Cáp, dĩ nhiên, đại quân hành
quân chậm rãi vậy không thấy mới lạ, một người lên ngựa chạy lại gần do
thám, mới chạy được một đoạn đã vội quay ngựa trở lại hò hét, mấy người
kia nhốn nháo hẳn lên lộ rõ vẻ lo sợ.
Không đợi Lý Cáp ra lệnh, Dương Cận đã dẫn hơn trăm kị binh xông lên, đám người Hồ kia cũng vội vàng lên ngựa bỏ chạy.
Lý Cáp ghìm ngựa đứng lại, híp mắt nhìn phương hướng đám người Hồ bỏ
chạy, quay sang nhìn Dương Cận, hắn hiểu ý dẫn trăm kị binh đuổi theo
hướng khác.
Mấy người Hồ bị truy đuổi cuối cùng bị ép chạy về phía Lý Cáp đang đứng.
Tới gần, Lý Cáp mới phát hiện mấy người Hồ kia tất cả đều là con gái.
Lý Cáp nhìn qua là nhận ra ở giữa có một cô gái khác biệt hẳn, nàng
khoác áo bào da dê màu xám trắng, đội mũ lông xù màu trắng, có hai dải
lông như đuôi con gì rũ xuống hai bên má, mặc dù không nhìn thấy rõ dung mạo nhưng màu da trắng nõn nổi bật giữa đám người da trâu chẳng khác
nào hạc giữa bầy gà.
Lý Cáp thúc ngựa, hắn như một mũi tên xuyên thẳng vào đám hồ nữ, Đại Phi cũng gào thét chạy theo.
Mấy người kia thấy hắn một mình một ngựa vọt tới thì sửng sốt, vôi vung đao ra cản.
Trong chớp mắt, một cái màu roi ngựa màu đen bỗng nhiên xuất hiện trên
tay Lý Cáp, chỉ thấy hắn tùy tiện quăng hai cái, đã quật ba thiếu nữ rời ngựa. Kế tiếp hắn đối diện thiếu nữ kia, lúc này hắn mới nhìn rõ, nàng
có hàng mi tinh tê, đôi mắt to tròn, mũi cao môi mỏng, làn da trắng nõn
gương mặt thanh tú nhưng vẫn đậm nét quật cường ngay thẳng của Hồ tộc.
Cái miệng nhỏ nhắn của thiếu nữ gầm lên, bổ đao về phía Lý Cáp, hắn
không né, cũng không dùng roi ngựa kéo ngã nàng mà để yên cho nàng chém
lên vai mình, khi lưỡi dao cham vai hắn bông nhiên run lên, lực tiêu tán đi không ít, giống như nhẹ nhàng xẹt qua, hắn biết cô gái này nhất định là người không thể động đao thương.
Lý Cáp khi hai người chạy qua dang tay ôm lấy éo nàng kéo vào lòng mình mặc tiếng kinh hô.
Ngoài ra những cô gái khác cũng bị Dương Cận và Cổ Khang bắt hết.
Thiếu nữ người Hồ liều mạng giãy dụa, càu cấu lồng ngực và lưng hắn,
thậm chí dùng miệng cắn hắn, đôi mắt xinh đẹp to tròn trợn trừng đầy
giận dũ xen lẫn một tia hoảng sợ, chiếc mũ của nàng khi giãy dụa đã rơi
xuống, mái tóc tết đuôi sam theo nhịp vùng vẫy mà đong đưa.
- Thật là một tiểu mẫu ngưu không an phận a.
Lý Cáp cười híp mắt nhìn thiếu nữ, vào thảo nguyên đã lâu hắn mới thấy
một người con gái hợp mắt, tuy rằng không xinh đẹp như Hương Hương nhưng có cá tính riêng.
- Cuộc sống cấm dục bao lâu, chấm dứt được rồi.
Lý Cáp thoả mãn vuốt ve cơ thể nàng, tiếng nàng chửi mắng hắn như nghe
hát, nàng cào cấu cắn hắn chỉ thấy như mát xa thoải mái hơn thôi.
- Đến phía trước đóng quân nghỉ ngơi.
Lý Cáp ra lệnh, bọn họ cướp được rất nhiều lều trại của người Hồ, đủ để che mưa chắn nắng nghỉ ngơi.
Rất nhanh, bọn lính bắt đầu đáp dựng trướng, các tướng sĩ ôm phụ nữ vào lều mình, dĩ nhiên là cả Lý Cáp rồi.
Tiếng quần áo bị xé rách, tiếng kêu la, chửi bới rồi tiếng thịt dồn
thịt, tiếng rên rỉ vang lên, không cần nói cũng biết chuyện gì đã xảy
ra.
Làm Lý Cáp thở hổn hển phóng xuất tinh hoa vào người thiếu nữ thì nàng
đã hôn mê, hai mắt còn vương nước, hàm răng cắn chặt bờ môi mỏng.
Lý Cáp cúi đầu nhìn xuống thấy quần áo thiếu nữ có chút vể máu, mới nhớ
thiếu nữ này là lần đầu, mình lại nín nhịn mấy tháng nên không chú ý,
hắn ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng âu yếm.
Khi cô gái tỉnh lại, Lý Cáp nhìn nàng, mỉm cười,nói:
- Nàng đã tỉnh?
Sau đó mặc kệ gương mặt thanh tú đầy cừu hận nhìn mình, cũng không kể thiếu nữ có hiểu lời mình nói hay không hắn chậm rãi nói:
- Nàng là cô gái ta tìm thấy trên thảo nguyên, sau này gọi nàng là Tịnh Cơ đi.
Thiếu nữ Hồ hay bây giờ là Tịnh Cơ, vẫn trừng mắt nhìn Lý Cáp, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy áo mình.
※※※※※※※※※※※※※※
Người trên đại thảo nguyên gọi chung là Hồ tộc, nhưng trong đó lại chia
ra rất nhiều bộ lạc, bình thường thì sinh sống tự do, chỉ khi Vương đình có lệnh mới tập trung lại.
Lúc này, Vương đình Hồ tộc đang tụ tập hơn mười thủ lĩnh các bộ lạc trên thảo nguyên.
Nhiều lão đầu chạy đến Vương đình như vậy không ngoài chuyện đám binh lính lang sói người Hạ tấn công thảo nguyên.
Chi quân đội này mới vào thảo nguyên hơn tháng đã cướp sạch giết sạch hơn mười bộ lạc, người Hồ chết vô kể.
Ác hổ quân xuất quỷ nhập thần, lại có Hổ Ma thống lĩnh, vừa đánh bại
người Hồ đã khiến bọn họ khủng hoảng và lo lắng, sợ hãi ngày nào đó đám
ác hổ kia và Hổ Ma đột nhiên giết tới bộ tộc mình. Nghe nói Hổ Ma kia
tàn nhẫn, đến cả dũng sĩ mạnh nhất Hồ tộc Tường Toản cũng phải chạy
trốn, tuy rằng giữ được mạng chạy về đến Vương đình nhưng cũng đã gần
hấp hối, như phế nhân.
Bất quá, đám lão đầu và Sầm Ngu đại hãn vẫn đến thăm hỏi Tường Toản để nắm rõ tình hình đối thủ.
Trên giường Tường Toản sắc mặt tái nhợt, đầu tóc rối bời, thỉnh thoảng
ho khan kịch liệt vài tiếng, miệng mũi trào máu tươi, A Bố Tha ở bên
cạnh chăm sóc cho hắn.
Tường Toản híp nửa mắt, ánh mắt không hề tức giận. A Bố Tha biết, tay
hắn nắm chặt ngân liên đưa từ Hạ quốc về cho Thiên Tú công chúa. Tay hắn nắm chặt như vậy làm người ta khó tưởng tượng hắn đã bảy ngày chưa ăn
cơm.
A Bố Tha cho rằng, Tường Toản sẽ sớm lìa đời, hắn sở dĩ không chịu tắt
thở, chỉ là vì chờ một người, chính là tiên nữ Hồ tộc. Nhưng người đó đã đi Thiên Sơn, nhanh cũng phải mười ngày nữa, hắn chờ nổi sao?
Tường Toản thật sự thất bại, đúng vậy, hắn thất bại, ba mươi vạn dũng sĩ Hồ tộc chỉ trở về có mấy vạn tàn binh, ngay cả hắn cũng chỉ còn nửa
mạng. Những Hồ tộc không tham gia trận chiến Hoa Bình Dã đều nhạo báng
hắn, nói hắn là tự đại cuồng vọng lại vô năng, cái gì Hồ tộc tứ đại
chiến tướng chỉ là phường nhu nhược sợ chết.
Mãi đến khi tàn binh từ Hoa Bình Dã trốn về kể ra tình hình đáng sợ, mãi đến khi bóng đen như gió lốc cuốn về thảo nguyên người Hồ mới biết mình đối mặt với điều đáng sự gì.
- Tường Toản, ngươi cho rằng Hổ Ma kia là hạng người gì?
Sầm Ngu đại hãn hỏi. Mạc dù người Hồ đã điều tra rõ thân phận Lý Cáp
nhưng người Hồ vẫn quen gọi hắn là "Hổ Ma" hoặc là "Ác ma bất tử ".
Tường Toản vừa há mồm ra đã ho khan.
A Bố Tha vỗ lưng giúp hắn, rồi nói:
- Đại hãn, về Hổ Ma kia, Ba Tắc Cát tướng quân hiểu rất rõ, tướng lĩnh trở về đều biết, sao ngài không hỏi bọn họ?
Sầm Ngu đại hãn nói:
- Chúng ta đã hỏi bọn hắn, Tường Toản, ta muốn nghe cái nhìn của ngươi về hắn, và cách đối phó.
Tường Toản suy nghĩ, mãi mới suy yếu nói:
- Hổ... Hổ Ma kia... , gia... Gia thế phi thường... Ly gián... Không
thể... , võ công của hắn tốt lắm... Ám sát vô dụng... Chúng ta... Chúng
ta đối với hắn vô... Vô kế khả thi... , nếu có thể... Có thể... Có
thể...
Sầm Ngu đại hãn cùng đầu lĩnh bộ tộc khác đều tiến lên hỏi:
- Nếu có thể cái gì?
- Nếu có thể cùng hắn... Cùng hắn hòa đàm...
Tường Toản cuối cùng cố nói ra được mấy chữ này.
- Hòa đàm?
Sầm Ngu đại hãnlông mày nhíu lại:
- Muốn chúng ta cầu hòa với Hổ Ma kia? Tường Toản, ngươi hồ đồ rồi à?
Mấy đầu lĩnh khác cũng sôi nổi thì thầm với nhau, đều là nói Tường Toản bị người Hạ đánh cho vỡ mật rồi
Một thủ lĩnh bộ lạc năm chặt tay nói:
- Các bộ lạc chúng ta đoàn kết lại, có thiên thần che chở, chắc chắn có thể xử lí mấy nghìn kị binh và Hổ Ma kia.
Mấy đầu lĩnh lập tức phụ hoạ, thỉnh Sầm Ngu đại hãn lập tức phái binh bao vây tiễu trừ.
Sầm Ngu đại hãn nhìn Tường Toản hồi lâu, ánh mắt híp lại một nữa vẫn u
ám như cũ, mặt ửng đỏ, nhìn qua thì suy yếu hơn lúc nãy nhiều.
- Truyền mệnh lệnh của ta, quân đội các bộ tộc tính cả vệ quân Vương
đình ba ngày sau xuất phát, theo như tình báo tiễu trừ quân Hổ ma!
Sầm Ngu đại hãn cuối cùng cũng theo ý của các thủ lĩnh bộ lạc, tuy bọn
hắn không tin Hổ Ma có thể một địch trăm, nhưng hắn như khúc xương cá
mắc ngang họng, không gỡ ra không được.
Sầm Ngu đại hãn khoát tay áo, ý bảo mọi người đi trước. Đợi các thủ lĩnh rời đi, hắn mới trường thở dài nói:
- Ngươi còn có lời gì muốn nói với ta sao?
A Bố Tha nhìn đại hãn rồi cũng cúi thấp đi đầu đi ra ngoài.
Tường Toản chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt vẫn đục lại sáng ngời, hắn ngơ
ngơ ngẩn ngẩn nhìn Sầm Ngu đại hãn, gian nan giơ tay trái lên, một đạo
ngân quang chảy từ lòng bàn tay hắn ra, một cái ngân liên xuất hiện
trước mắt Sầm Ngu đại hãn.
- Tú... Tú... Tú...
Thanh âm Tường Toản yếu ớt lại rõ ràng.
Sầm Ngu đại hãn ánh mắt phức tạp nhìn hắn, sau một hồi mới nói:
- Thiên Tú đi Thiên Sơn gặp mẫu thân của nàng, chỉ sợ... Sợ không kịp về gặp ngươi lần cuối.
Tường Toản ánh mắt nhạt đi trong chớp mắt, tay nặng nề mà rơi xuống trên giường, cái ngân liên kia chảy xuống mặt đất, không phát ra một tiếng
vang.
Sầm Ngu đại hãn lắc đầu lại thở dài, đi ra khỏi lều.
Sau nửa canh giờ, trong trướng vang lên tiếng A Bố Tha bi thương la khóc:
- Tường Toản tướng quân! ...
Một đời đại tướng Hồ tộc, bị chết uất ức không cam lòng như thế