Chương 130: Thiếu Nữ Tịnh Cơ


Các đại đầu lĩnh của các bộ tộc đều tự trở về bộ tộc của
mình, chuẩn bị tập hợp nhân mã cùng vệ binh Vương đình bao vây tiêu diệt đạo ác hổ quân của nước Hạ.

Đan Khắc trở về bộ lạc của mình thì nghe được một tin tức làm hắn xém
ngất xỉu, nữ nhi bảo bối của hắn cùng vài thiếu nữ trong tộc cưỡi ngựa
đi ra ngoài gần mười ngày chưa trở về!

Người trong tộc đã ra ngoài tìm nhiều lần, nói là ở bên sông Phong Lý
đã phát hiện vũ khí của các nàng, mà ở bên cạnh còn có dấu vết của rất
nhiều người ngựa để lại, cho nên nghi ngờ là các nàng đã bị đám ác hổ
quân bắt đi.

Đan Khắc có bốn con trai và một con gái, cho nên người con gái này là
hắn yêu thương nhất. Nay con gái lại rơi vào tay của người nước Hạ, rơi
vào tay Hổ Ma cùng ác hổ quân của hắn, kết cục khó tượng tượng nổi!

- Biết đám ác hổ quân đang ở đâu không?

Đan Khắc nén đau thương hỏi, hắn tin chắc rằng khả năng sống sót của con gái rất thấp, rơi vào tay đám ác ma thì có thể chết thoải mái là rất
khó. Lúc này trong đầu hắn chỉ còn suy nghĩ tìm được đám ác hổ quân kia, tìm ra Hổ Ma, hắn muốn lấy đầu của Hổ Ma để tế vong linh con gái mình.

Con cả Đạt Đa của Đạt Khắc nói:

- Chúng ta tìm không thấy chúng, chúng tuy rằng dọc đường để lại không
ít dấu vết nhưng tốc độ thật sự quá nhanh, nhiều lúc chúng ta cũng không rõ dấu vết này là thật hay giả, có phải là bọn chúng cố tình để lại lừa chúng ta hay không.

Con thứ hai Ba Đa liền nói:

- Phụ thân, người lần này không phải đến Vương Đình vì việc của ác hổ
quân sao? Vậy Đại Hãn có đồng ý việc xuất binh tiêu diệt ác hổ quân
không?

Đạt Khắc liền nói:

- Đại Hãn đồng ý, ít ngày nữa đại quân tập trung rồi sẽ dựa vào phạm vi
ác hổ quân xuất hiện để tìm kiếm, coi như chúng có cánh cũng khó thoát! Ở trong đại thảo nguyên mà muốn đấu với người thảo nguyên, bọn chúng đúng là không biết tự lượng sức mình! Nhưng chỉ đáng thương cho con gái ta…
Ôi con gái!

Bầu trời thảo nguyên chim ưng bay lượn, phía dưới là cảnh tượng đại quân được điều động ở khắp nơi.

Mà lúc này đám Lý Cáp đã đi vòng qua chỗ mà người Hồ cho rằng họ đang ở.

Lúc này, các tướng sĩ Hổ doanh đang ở bên một bờ sông nhỏ nghỉ ngơi
chỉnh đốn lại, bọn họ vừa mới đại chiến cùng với một đội Hồ quân hơn
nghìn người, tất nhiên là Hổ doanh toàn thắng, hơn nữa là toàn diệt, bởi vì lần này Lý Cáp đích thân tham chiến!

Lý Cáp lúc này cởi trần nửa thân trên, ngồi bên bờ sông tỉ mỉ chùi sạch
vết máu dính trên áo giáp, mỹ nữ người Hồ Tịnh Cơ bắt được mười ngày
trước đang ngồi đối diện hắn, trên hai má và quần áo dính rất nhiều vết
máu bẩn, nhưng nàng không rửa sạch mà chỉ cắn chặt môi trừng trừng nhìn
Lý Cáp, lửa giận trong mắt như đốt cháy được cả thảo nguyên.

Lúc rồi gặp đám kỵ binh người Hồ, Lý Cáp ôm Tịnh Cơ trong lòng mà thúc ngựa lao lên chém giết!

Kết quả có thể đoán, trong chiến trường đầy máu, bộ phận thân thể vung
vãi, Tịnh Cơ lại bị một nam nhân xa lạ ôm trong lòng, trơ mắt nhìn hắn
chém giết tộc nhân của mình, chứng kiến trường hủ màu đen trong tay hắn
chém vào tộc nhân, máu tươi văng tung tóe, nàng la hét chói tai, cầu
xin, liều mạng ngăn cản, nhưng tất cả điều đó đều không chút tác dụng.
Tất cả… Tất cả tộc nhân của nàng đều chết sạch, không còn một ai!

Bây giờ, ác ma giết người lại đang ngồi đối diện với nàng, bình thường
thoải mái như chưa có việc gì, nàng quả thực điên mất rồi, nàng rất
hận…Cực kỳ căm hận!

Qua hơn mười ngày, mặc dù mỗi ngày đều bị tên ác ma này trêu chọc, đùa
bỡn mặc dù độc tác của hắn rất nhẹ nhàng nhưng thù hận trong nàng càng
ngày lại càng nhiều, càng ngày lại càng sâu! Nàng đã thử qua nhiều cách
để giết hắn, cắn, cào, dùng đá đập, thậm chí nàng còn dùng thanh đoản
đao mà hắn đưa trả, tất cả cách gì có thể đều đã dùng nhưng tất cả đều
vô vọng. Hắn thật sự là ma quỷ, là ác ma, một ác ma giết không chết!
Lúc này nàng mới tin tưởng lời nói của những chiến sĩ người Hồ khi trở
về nói lại, nước Hạ có một Hổ Ma bất tử, một sát nhân điên cuồng bách
chiến bách thắng, hơn ba mươi vạn quân Hồ đều thua dưới một tay của hắn, ngay cả Tường Toản cũng bị hắn đuổi đến chạy trối chết!

Lúc này, hổ ma đã tới thảo nguyên, cả nàng cũng bị hắn bắt!

Giết hắn! Nhất định phải giết hắn! Chính tín niệm này giúp nàng chịu
đựng được tên ác ma lăng nhục, nhưng khi phát hiện ra bản thân không thể giết được hắn, lúc nàng thật sự tuyệt vọng, nàng nghĩ đến cái chết!
Nhưng… Nàng còn muốn gặp phụ thân, gặp các ca ca của mình, thế gian này
còn rất nhiều thứ để nàng lưu luyến, nàng yêu thảo nguyên này, nàng thật sự không muốn chết đi như vậy!

Mà khi ác ma kia cầm trường phủ chỉ về phía mấy tỉ muội trong tộc, mặc
dù không hiểu lời hắn nói nhưng nàng vẫn hiểu ý của hắn. Nếu như nàng
không nghe lời, tự tìm cái chết thì những tỉ muội kia sẽ bị băm thành
thịt vụn.

Vì vậy mà nàng không dám tìm đến cái chết nữa, ác ma này không giết nàng vì hắn muốn thân thể nàng. Nàng cũng không thể chết được, nàng còn cần
phải tìm biện pháp ngăn cản tên ác ma này giết hại tộc nhân của mình,
nàng còn phải tìm cách cứu các tỉ muội thoát khỏi đám quân đội tà ác
này!

Nàng còn sống không phải chỉ vì bản thân mình!

Nhưng mà, ngày hôm nay bị tên ác ma ôm vào lòng, nhìn hắn thoải mái chém giết tộc nhân của mình, nàng mới phát hiện lực lượng của mình nhỏ bé
như thế nào, ở trước mặt ác ma, nàng chẳng khác gì con dê béo đợi làm
thịt vậy, không hề có năng lực phản kháng.

Nàng mê man nhìn tên ác ma đang chăm chú chùi rửa áo giáp, chợt nàng
nhận ra tên ác ma mới chỉ tầm mười sáu, mười bảy tuổi, so với mình còn
nhỏ hơn, nhưng trên khuôn mặt hắn thì thành thục hơn với tuổi nhiều,
nghĩ thử đi một kẻ mới mười sáu, mười bảy tuổi đã giết người như ngóe,
thậm chí một mình xâm nhập vào đại thảo nguyên giết người, làm sao có
thể là một thiếu niên bình thường chứ?

Nghĩ đi nghĩ lại, nhìn chằm chằm một lát, đột nhiên nàng cảm thấy bộ
dáng của tên ác ma thật dễ nhìn mà, ý nghĩ này vừa xuất hiện, làm nàng
hoảng sợ, vội vàng lắc mạnh đầu, trong lòng liên tục tự nhắc nhở mình:
“Hắn là ác ma, hắn là tên cuồng giết người, hắn là kẻ thù của người Hồ,
hắn là ác nhân vấy bẩn sự trong sạch của mình! Mình hận hắn! Hận hắn!”

Đúng vậy, nàng hận hắn, cực kỳ căm hận! Nàng hận không thể lập tức băm
hắn thành vạn đoạn! Nhưng tại sao,trong đáy lòng ngoài thù hận lại có
một tia ái mộ tên ác ma này!

Trong tim hắn đang nghĩ gì nhỉ? Vì sao mà lúc hắn thô bạo lúc lại nhẹ
nhàng nhỉ? Vì sao khi nhìn mấy lá thư kia lại suy nghĩ xuất thần chứ? Vì sao mà hắn yêu quý bộ giáp trụ đó thậm chí còn hơn chính bản thân mình? Vì cái gì mà buổi chiều hôm ấy hắn lại nói như thế?

Trong lòng cô gái Hồ có rất nhiều câu hỏi, thù hận đi cùng tò mò, đây là loại tâm trạng như thế nào a!

Lý Cáp chùi rửa kỹ càng áo giáp, vuốt ve mấy vết đao lưu lại phía trên
mà đau lòng. Vừa rồi vì bảo vệ Tịnh Cơ mà hắn dùng thân thể cản mấy đao, thân thể hắn tất nhiên không sao, áo giáp cũng không bị hư hỏng, tay
nghề của Nguyệt Nhi không phải thấp, nhưng vẫn bị lưu lại vài vết đao
phía trên!

Lý Cáp treo áo giáp lên ngựa rồi quay lại bờ sông, kéo Tịnh Cơ đang còn
ngẩn người nhìn mặt nước vào trong lòng, vúc lên một vụm nước lau khuôn
mặt và cánh tay dính máu của nàng.

Tịnh Cơ cố gắng giãy giụa, né mặt sang một bên không cho hắn lau.

Lý Cáp liền chụp lấy cái cằm của nàng xoay về phía mình, nói:

- Ngươi không biết tự lau mặt, ta đã giúp ngươi rồi mà còn không để im sao?

Nói xong, chỉ về hướng mấy cô gái Hồ tộc đang bị trói bên cạnh ngựa,
ngón tay khẽ vạch nhẹ trên cái cổ xinh đẹp của nàng ‘Xoat” một tiếng,
làm cho cô sợ đến mức thân thể mềm mại liên tục run rẩy.

Nàng không hiểu hắn nói gì, nhưng vẫn hiểu động tác của hắn muốn
chỉ điều gì. Cho nên nàng không tiếp tục phản kháng từ chối bàn tay đang lau gương mặt mình nữa, nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn cừu hận và phẫn nộ
nhìn hắn chằm chằm.

Lý Cáp không thèm để ý, hắn không nghĩ sẽ khiến cô gái Hồ tộc này yêu
mình say đắm, hắn biết điều này là không thể. Lúc này hắn đang đóng vai
kẻ xấu, hắn đến đây để giết anh chị em của nàng, cường bạo nàng, bọn họ
có thù không đội trời chung, như vậy thì làm sao nàng có thể yêu hắn
chứ?

Hắn định đem Tịnh Cơ làm nữ nô, để cho hắn phát tiết và luyện công là
được. Nhưng chỉ vài ngày sau hắn lại phát hiện bản thân càng lúc càng bị hấp dẫn bởi nàng. Nhan sắc của nàng, thân thể mềm mại của nàng cùng với âm thanh thanh thúy mặc dù hắn không hiểu ngôn ngữ của người Hồ, cũng
vẫn khiến hắn yêu thích. Nhưng tất cả đều không quan trọng, thật sự hấp
dẫn hắn chính là tính cách quật cường của nàng, thậm chí mỗi khi nàng
nhìn hắn, ánh mắt giống như ngọn lửa cháy bỏng cừu hận và phẫn nộ!

Tại sao? Chính Lý Cáp cũng không rõ. Nhưng hắn biết, bây giờ Tịnh Cơ là
nữ nhân của hắn, tương lai cũng chỉ có thể là nữ nhân của hắn, hắn sẽ
không từ bỏ nàng, hắn sẽ mang theo nàng trở về nước Hạ, là nữ nô hay thê tử hắn cũng không bận tâm.

Vì vậy mà khi lần đầu gặp mặt hắn không cho thủ hạ giết các cô gái Hồ
tộc, mà đem các nàng theo. Làm như vậy là để lấy tính mạng các nàng để
uy hiếp Tịnh Cơ, khiến nàng đi theo hắn.

Mấy ngày qua, Tịnh Cơ luôn luôn ngồi chung với Lý Cáp, ngồi trong lòng
hắn. Mỗi khi mặt trời lặn, tất cả dừng lại ăn cơm và nghỉ ngơi, Lý Cáp
đều đem theo nàng trên ngựa, thong thả đi lên chỗ cao, sau đó quay mặt
về phía mặt trời lặn, nói với nàng rất nhiều! Rất nhiều! Hắn nói về kiếp trước, kiếp này, nói về những buồn vui, nói về nổi nhớ thương của mình
với chúng nữ, nói về cảm giác của mình khi giết người!

Lý Cáp biết nàng nghe không hiểu, chính vì nàng nghe không hiểu nên hắn
mới nói với nàng. Trong cuộc sống chinh chiến xa quê hương này, hắn cảm
thấy thật cô độc… Quá cô độc. Trong lời nói của hắn có rất nhiều điều mà hắn không thể nói cùng bọn Dương Cận và Cổ Khang. Vì vậy, Tịnh Cơ mới
trở thành đối tượng tốt nhất để tâm sự.

Tịnh Cơ cũng rất khó hiểu, nàng không biết tại sao mà ác ma này mỗi khi
mặt trời lặn, lại nói chuyện với nàng rất nhiều. Nàng không hiểu hắn
đang nói gì, nhìn biểu hiện lúc buồn lúc vui của hắn khi nói chuyện, lần đầu tiên nàng bị ham muốn biết được ngôn ngữ của nước Hạ thôi thúc.

Tịnh Cơ đôi lúc cũng nói, nhưng giọng điệu của nàng một là chất vấn hai
là mắng chửi có khi lại là thì thào tự hỏi bản thân, mỗi lần như vậy Lý
Cáp đều dừng lại, để nàng nói xong, sau đó mới tiếp tục nói, thoạt nhìn
cứ như hai người đang nói chuyện bình thường, nhưng thực tế thì cả hai
đều không hiểu lời nói của đối phương, thậm chí lời nói của cả hai cũng
chẳng hề liên quan gì với nhau!

Gót sắt vẫn in dấu trên thảo nguyên, đao thương vẫn lấp lóe hàn quang, trận chiến này vẫn còn lâu mới chấm dứt!

Lý Cáp liên tục cho Hổ doanh thay đổi phương hướng, thậm chí hắn còn
phái ra mười mấy tiểu đội cướp bóc dê bò rồi chạy khắp nơi, khiến cho
đại quân Vương Đình Hồ tộc cùng với các bộ lạc không rõ được phương
hướng hành quân của hắn.

Thực tế thì từ khi bắt được đám Tịnh Cơ, bọn Lý Cáp đã không tiếp tục
tấn công các bộ tộc Hồ tộc, bởi vì trinh thám phái đi đã báo lại, các bộ tộc người Hồ đều đang tập trung quân đội, chuẩn bị chiến tranh. Lý Cáp
liền rõ, chắc chắn là Vương đình của người Hồ đã phản ứng, lập tức quyết định để vài trăm người phân làm vài tiểu đội, mang theo rất nhiều dê,
bò và ngựa là nghi binh, còn những người khác thì theo hắn đi đường
vòng, chuẩn bị tấn công Vương Đình.

Dọc đường đi đám Lý Cáp không gặp được đại quân chủ lực của người Hồ,
chỉ gặp một ít quân đội của các bộ lạc nhỏ, tất cả đều bị bọn hắn tiêu
diệt. Mà mỗi lần ra tay, Tịnh Cơ đều ở trong lồng ngực hắn, nhìn tộc
nhân mình bị chém giết, ban đầu nàng la hét, giãy dụa, cầu xin, la thét
chói tai, nhưng dần dần nàng hiểu rằng ác ma nãy sẽ không dừng tay, hai
bên nhất định phải quyết chiến với nhau cho đến khi một bên bị chết thì
mới dừng. Khi đó nàng chỉ ngồi lặng im trong lồng ngực Lý Cáp, mặc cho
máu tươi bắn lên mặt mình, rồi nước mắt lặng lẽ rơi.

Phía trước là một mảng lớn người Hồ sinh sống, đây là nơi người Hồ sinh
sống lớn nhất mà bọn Lý Cáp gặp được từ khi tiến vào thảo nguyên. Theo
đại kỳ thật lớn tung bay phía trước, Lý Cáp biết, trước mặt chính là
Vương đình của người Hồ.

Tịnh Cơ tất nhiên cũng nhìn thấy Vương đình, nàng hoảng sợ quay đầu
nhìn Lý Cáp, đã thấy mặt hắn không hề thay đổi nhìn chằm chằm phía
trước.

Lần này xuôi nam người Hồ đã tổn thất cực lớn, vàng bạc mà mỹ nữ cướp
được còn lâu mới có thể bù lại được, đặc biệt là một lượng lớn đàn ông
người Hồ chết trên chiến trường đã khiến cho binh lực của người Hồ bây
giờ rất yếu. Vì vậy mà để bao vây tiểu diệt một đám ác hổ quân, đại hãn
Sầm Ngu cắn răng điều động một phần lớn vệ quân Vương đình.

Nhưng hắn không hề ngờ đến, đám ác hổ quân này lại có thể bất ngờ xuất
hiện gần bên cạnh mình, bất ngờ xuất hiện, như hổ rình mồi nhìn về phía
Vương đình.

Đại hãn Sầm Ngu khi nhìn thấy một đám quân giáp đen đầy sắt khí, cùng
với lá cờ thêu một chữ “Hổ” thật lớn, thiếu chút nữa tưởng rằng mình
đang gặp ác mộng, nhưng khi tiếng vó ngựa của Hổ doanh tiến công, đã
giúp hắn xác nhận đây không phải là mơ, đám Hổ quân cùng với Hổ Ma khiến cho cả thảo nguyên chấn động, khiến ba mươi vạn quân Hồ thảm bại, đang ở ngay trước mặt mình.

- Tại sao? Tại sao bọn chúng đến ngay trước mặt mà không hề có chút tin
tức báo về? Cuối cùng chúng là người thảo nguyên hay chúng ta là người
thảo nguyên đây?

Sầm Ngu thở hổn hển quát mắng đám tướng lĩnh bên dưới.

Rất nhiều tướng lĩnh quân Hồ không tham dự cuộc chiến xuôi nam sôi nổi
xin được lấy công chuộc tội, nghĩ rằng chỉ mấy ngàn quân không thể làm
gì được Vương đình. Cho rằng mặc dù đại bộ phận vệ quân Vương đình đã
rời đi, nhưng chỉ cần bọn hắn là đủ tiêu diệt hoàn toàn đạo quân này!

Chỉ có Ba Tắc Cát vẻ mặt lo lắng nhìn Sầm Ngu nói:

- Đại hãn, ngài mau chóng rời khỏi vương Đình đi, Hổ Ma nhất định sẽ tấn công đến đó. Đến lúc đó, tuyệt đối không ai có thể ngăn cản hắn được
đâu!

Lập tức một tướng Hồ quát to:

- Đại hãn sao lại phải né tránh một tướng lãnh nước Hạ? Ba Tắc Cát,
ngươi giống với Tường Toàn rồi, thật sự bị người nước Hạ dọa vỡ mật sao?

Ba Tắc Cát vẫn mặc kệ hắn, chỉ cố gắng khuyên nhủ Sầm Ngu:

- Đại hãn, ngài hãy mau rời đi đi, thuộc hạ cùng với vệ quân Vương đình
sẽ chặn đứng Hổ Ma, ngài mau đi tìm đầu lĩnh của bộ tộc khác, ngày sau
sẽ quyết chiến với Hổ Ma!

Sầm Ngu do dự một lúc, cuối cùng nói:

- Ta là đại hãn của người Hồ, làm sao lại phải sợ một kẻ Hạ quốc chứ?
Hãy để cho thiên thần quyết định đi, ai mới là vua chân chính của đại
thảo nguyên!

Hoàn Khố Đệ Tử - Chương #130