Quyết Tâm Đánh Bại Số Phận


Người đăng: sakuraimikie

“Thái Linh, dậy ăn cháo đi con.” Mẹ của Thái Linh nhìn tôi với ánh mắt dịu
dàng, trên tay bà là bát cháo thịt nóng hổi.
“Con tự ăn được.” Tôi đưa tay đón lấy bát cháo, không muốn phiền bà.
Từ hôm khai giảng đến giờ tôi bị ốm không ra khỏi nhà nửa bước, mẹ Thái Linh
đã hết lòng chăm sóc tôi, có lẽ do bố Thái Linh mất sớm nên bà hết lòng thương
yêu cô.
“Mẹ ra ngoài có chút việc, con cố ăn hết bát cháo nhé.” Mẹ Thái Linh ân cần
nói với tôi.
“Dạ.” Tôi lễ phép.
Sập.
Mẹ Thái Linh đi rồi, bậy giờ chỉ còn mình tôi trong căn nhà nhỏ này, rõ ràng
gia đình Thái Linh không khá giả gì.
Tôi đã ở thế giới này cũng được gần một tuần rồi, mọi thứ trở nên xa lạ hết
mức, đối với mọi người ở đây tôi giống như người bị mất trí nhớ, không còn bất
kì kí ức nào.
Haizz…
Cuộc sống mới ở đây chắc hẳn không dễ tí nào, hơn nữa tôi còn sắm vai cô nàng
xui xẻo thì chắc chắn con đường phía trước sẽ có rất nhiều thứ khiến tôi phải
quay cuồng.
Con đường mà bà lão áo tím bảo tôi phải đi chắc là con đường này.
Con đường này có thực sự mang đến hạnh phúc cho tôi?
Qua mấy ngày ở đây tôi thực sự nghi ngờ điều đó, nhưng cũng có thể một ngày
không xa tôi sẽ gặp được hoàng tử của mình, tôi đang là nhân vật nữ chính mà.
Tôi đến bên bàn học của Thái Linh thấy những tập vở thời cấp II, nhìn chúng
thật thảm hại.
Cô nàng Thái Linh thực sự là bà chúa xui xẻo sao?
Bộp.
Một cuốn sổ từ trong trồng vở đột nhiên rơi ra.
Cuốn sổ này khác hẳn với những cuốn khác, có vẻ được trang trí rất cẩn thận
mặc dù nhìn trông cũng không khả quan là mấy, còn có khóa nữa này, có lẽ đây
là nhật kí của Thái Linh.
Đây có lẽ là thứ tốt nhất giúp tôi biết về quá khứ của Thái Linh.

Sau khoảng một tiếng đồng hồ, tôi đọc lướt hết cuốn nhật kí mà thấy đầu mình
choáng váng.
Trời!
Không thể tin trên đời này lại có người xui xẻo đến mức này.
Mỗi ngày Thái Linh gặp ít nhất mười bảy lần xui xẻo, ăn cơm sặc cơm, uống nước
còn bị dắt răng, đi đường không tụt hố thì cũng trượt vỏ chuối, qua cầu cầu
sập.
Sắm vai cô nàng xui xẻo nhất quả đất này e rằng không sớm thì muộn tôi cũng đi
gặp ông bà ông vải sớm.
Không…
Cuộc đời là do tôi quyết định, chẳng phải từ trước đến nay tôi vẫn ngạo nghễ
tin vào khả năng của mình sao. Đúng vậy tôi sẽ biến Thái Linh, người xui xẻo
nhất thế giới thành người may mắn nhất.
Quyết định thế đi.
... ... . ..
Một năm đã trôi qua, tôi đã gồng mình trống chọi lại ông thần xui luôn đeo
bám. Mặc dù, nhiều lần suýt hy sinh nhưng ít nhất bây giờ tôi vẫn còn nguyên
vẹn bước vào năm học lớp 11. Không cần biết sẽ gặp phải những gì tiếp theo,
tôi vẫn quyết chiến đấu đến cùng.
Rầm.
Vừa nâng được tí ý chí mà đã bị ông thần xui ghé thăm rồi, tôi vừa mới bước
được một bậc cầu thang thì đã trượt chân ngã lăn xuống chân cầu thang rồi.
Gâu… gâu…
Lại là con chó tên Black, tôi mắc nợ với nó chắc, lần nào thấy tôi là cũng
muốn phi đến cắn tôi.
“Lêu… lêu…” Tôi lè lưỡi trêu Black khi thấy nó bị xích vào cửa nhà.
Grừ… xoạt…
Chắng biết lấy sức mạnh ở đâu, con Black ưỡn người ra một cái là sợi xích đứt
phựt lấy một cái, thế là nó nhe nanh lao về phía tôi.
Hả?!
Sao đang nhiên sợi xích lại đứt vậy?
Tôi nhanh chóng phi thật nhanh trước khi bị con Black ngoặm mất một miếng
thịt.
Phù…
Cuối cùng cũng trốn thoát.
Sau một hồi dùng đủ mọi tuyệt chiêu trốn thoát mà tôi tích lũy được trong một
năm đối mặt với ông thần xui tôi đã trốn thoát khỏi con Black quỷ quái.
Brừm…
Ông thần xui vẫn không chịu tha cho tôi.
Chiếc xe buýt cuối cùng đến trường tôi đã đóng cửa và khởi hành.
Tôi cố sống cố chết đuổi theo.
Đến lúc tôi sắp chạm tay vào xe thì nó đột nhiên tăng tốc, thế là tôi bị bỏ
lại cùng làn khói đen ngòm của xe.
Còn ba mươi phút nữa là vào học, phải làm sao đây?
Chỉ còn một cách…
Thế là tôi đành chạy bộ đến trường, chỉ cần cố gắng hết sức chắc là kịp.


Hoán đổi - Chương #4