Cô Nàng Xui Xẻo Vẫn Là Cô Nàng Xui Xẻo


Người đăng: sakuraimikie

Tu… tu…
Chiếc tàu Maria kéo lên những hồi còi cuối cùng.
Tôi vội mở cửa xe, rồi lao như bay về phía con tàu.
Chết! Tàu sắp khởi hành rồi.
“Đợi với.” Tôi cố gào lên thật to.
“Thái Linh.”
Trên tàu thấp thoáng có hai bóng hình của hai nữ sinh đang vẫy tay với tôi.
Có lẽ đó là Thượng Hội và Ngọc Dĩnh, hai cô bạn thân của Thái Linh.
Cuối cùng tôi cũng đuổi kịp, hai cô bạn của Thái Linh thả thang dây xuống cho
tôi.
Tôi đang định chèo lên, thì cổ áo bị giữ chặt lại, vừa quay mặt lại thì tôi đã
nhìn thấy bộ mặt tối sầm của chú tài xế lúc nãy.
“Tiền xe.”
Sao tôi lại quên mất đoạn này nhỉ?
Tôi vội lục soát khắp trên người để tìm chiếc ví, cuối cùng cũng thấy.
“Cháu quên mất, xin lỗi chú.” Tôi toét miệng, ngại ngùng rút tiền.
“Thái Linh, lề mề quá!” Một trong hai cô bạn của Thái Linh gắt gỏng.
Bụp.
Chiếc ví không biết bằng cách nào rời khỏi tay tôi rồi rơi tõm xuống biển.
Mặt tôi xanh như tàu lá chuối.
Có đoạn này nữa hả trời?! đúng là số Thái Linh đen thật, nhưng giờ biết làm
sao đây, tôi đọc đến mỗi đoạn Thái Linh bị chú lái xe đòi tiền.
“Đúng là Miss xui xẻo nhà ta, quả là danh bất hư truyền.” Giọng hai cô bạn của
Thái Linh vọng từ trên tàu xuống.
Xui xẻo ư?!
Còn lâu nhé.
Không biết lấy dũng khí từ đâu tôi lao mình xuống biển vớt lấy ví tiền.
“Tiền của chú đây.”
Tôi đặt mấy đồng ướt nhách lên tay chú tài xế rồi ngạo nghễ quay lưng bước đi.
Khi lên trên thuyền, hai cô bạn của Thái Linh cứ há hốc mồm ra nhìn tôi.
“Thái Linh, cậu không biết bơi cơ mà.” Cô bạn có đôi mắt tròn xoe nhìn tôi
chớp chớp mắt.
“Tớ mới học.” Tôi đắc ý trả lời.
“Mới học, nhưng không phải trước đây cậu thử học những mấy tháng trời mà cũng
không biết bơi sao.” Cô gái tóc xoăn hồ nghi hỏi tôi.
“Thế hả? Tớ không nhớ là có chuyện đó.” Tôi dửng dưng.
“Cậu hôm nay lạ lắm đó.”
“Đương nhiên.” Tôi có phải là Thái Linh đâu.
Vù… vù…
Lạnh quá!
Quần áo tôi đã ướt xũng hết cả, mà lại đi tàu biển thế này.
“Cậu vẫn là Miss xui xẻo thôi.” Cô bạn tóc xoăn lắc đầu chán nản “đi thay quần
áo đi, tớ có mang theo bộ đồng phục khác này.”
Tôi nhìn cô bạn tóc xoăn đầy cảm kích.
Bộ đồ hơi rộng chút xíu nhưng có còn hơn không.
“Cám ơn cậu, Ngọc Dĩnh.” Tôi cười toe toét.
“Cậu bị nước chàn vào não rồi à? Tớ là Thượng Hội mà.” Thượng Hội đập bốp vào
đầu tôi.
“Tớ… nói lộn.” Tôi xoa xoa cục u trên đầu.
Thế cô bạn có đôi mắt tròn xoe kia chắc là Ngọc Dĩnh.
Nói gì thì nói ít nhất cũng có quần áo khô để mặc thì không thể nói là xui xẻo
được, mà phải nói là trong cái rủi lại có cái may.
Ào…
Đang tự mãn thì có một chậu nước lạnh dội thẳng vào người tôi, theo nghĩa đen
đấy.
Không biết cô bạn ở đâu đang bê chậu nước tự dưng lại trượt chân ngã, thế là
đổ hết cả nước vào người tôi.
“Thái Linh ơi! đúng là dù tớ có giúp thì cậu vẫn là người bị chúa bỏ quên
thôi.” Thưởng Hội khoanh tay nói.
Thế là suốt cả buổi khai giảng tôi phải mặc trên người bộ quần áo ướt nhách và
kết quả là ốm liệt giường.


Hoán đổi - Chương #3