Người đăng: codocnhan
"Ý cảnh bài thơ quá tuyệt vời"
"Hay a"
"Ba bước một bài thơ, quá mạnh mẽ"
Toàn trường thư sinh dồn dập kinh ngạc, sau đó sợ hãi than.
Chu Dịch cười ngượng:"chư vị khách sáo, ta chỉ làm hết khả năng có thể".
"Chu công tử khiêm tốn, bài thơ thật sự như thần, chúng ta không cách nào kìm
chế cảm xúc được rồi".
Một hồi khen qua khen lại.
"E hèm" Minh Nhân công tử khẽ ho nhẹ, thu hút sự chú ý của mọi người về phía
mình.
Chu Dịch nắm nắm tay, hắn lại cướp đi sự chú ý của mình, đáng giận, nếu không
phải đánh không lại hắn, ta đã xông lên.
Đáng giận! quá mức đáng giận rồi!
Minh Nhân công tử phong độ phiên thiên, lại thêm một thân khí chất của người
tu luyện, nhất thời tiêu điểm toàn trường không thể nào là ai khác ngoài hắn,
hắn bước một bước, ánh mắt mê ly, nói:
Hoàng hà viễn hướng bạch vân gian
Nhất phiến cô thành vạn nhận san
Khương địch hà tu oán dương liểu?
Xuân phong bất độ ngọc môn quan~
*phần dịch thơ:
Hoàng hà chảy mãi vào mây trắng
Một mảng thành trơ ngất đỉnh ngàn
Sáo mọi há nên hờn oán liễu
Gió xuân không đến ngọc môn quan~
"Chí khí, ta cảm nhận được trong bài thơ này, một chí khí vô cùng to lớn"
"Dòng máu ta cũng sục sôi theo mất rồi"
"Hay cho một câu giõ xuân không đến ngọc môn quan"
Chúng thư sinh một hồi sợ hãi than, mặt nồng đậm khiếp sợ, một bước một bài
thơ, so với Chu Dịch công tử, lại càng mạnh bạo hơn, đây lẽ nào là sức chiến
đấu của đẳng cấp tứ đại công tử.
Chu Dịch sục sôi chiến khí, khốn nạn, hắn lại làm mọi người bỏ quên ta.
Dịch Thiên tên này lúc này không nói gì, nhìn bộ dáng hắn rõ ràng lúc này
chình là đang tìm cách chơi nổi hơn người khác, hắn mân mê môi, ánh mắt chớp
chớp, thầm nghĩ, bọn hắn, một tên ba bước thành thơ, một tên lại càng mạnh
bạo, một bước thành thơ, quá ngầu rồi, nếu bọn hắn đã bước lên, thì ta bước
xuống, Dịch Thiên nghĩ tới đây, phá lên cười, ha ha, ta còn thật thông minh
đây.
Chu Dịch đang căm hận Minh Nhân công tử, ngán ngẩm nhìn xung quanh, chợt thấy
Dịch Thiên cử động lạ thường, không khỏi ngạc nhiên, hô lên:"Dịch huynh".
Có Chu Dịch hô lên, chúng thư sinh dồn dập ánh mắt đổ bộ sang người Dịch
Thiên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Bọn hắn thấy Dịch Thiên lúc này một chân đưa lên cao, không khỏi nghĩ tới,
chẳng lẽ Dịch Thiên cũng vài bước thành thơ, nhưng sau đó bọn hắn lại thấy một
màn khác người, Dịch Thiên bỏ chân xuống, từng bước từng bước đi lùi.
Lùi về sau một bước, Dịch Thiên hô:"tuyệt kỹ bước bước lùi về sau thành thơ,
bài thơ thứ nhất".
Tuyệt kỹ bước bước lùi về sau thành thơ là cái gì a! bọn thư sinh ngơ ngác
không hiểu.
Tích nhân dĩ thừa hoàng hạc khứ
Thử địa không dư hoàng hạc lâu
Hoàng hạc nhất khứ bất phục phản
Bạch vân thiên tải không du du
Tình xuyên lịch lịch hán dương thụ
Phương thảo thê thê oanh vũ châu
Nhật ngộ hương quan hà xứ thị
Yên ba giang thượng sử nhân sầu
*phần dịch thơ:
Người xưa cởi hạc đến nơi đâu
Hoàng hạc còn đây một mái lầu
Hạc đã một đi không trở lại
Mênh mang mây trắng xóa ngàn thâu
Hán Dương sông tạnh, cây in sắc
Anh vũ bờ thơm, cỏ biếc màu
Chiều tối trông vời đâu cố quân ?
Trên sông khói sóng giục ai sầu~
Chúng thư sinh còn không hiểu ý nghĩa bài thơ thứ nhất là gì, não đần độn suy
nghĩ, không lẽ hắn lại tiếp tục ngâm thơ, chấm dứt bài thơ thứ nhất, Dịch
Thiên lại bước lùi bước thứ hai.
Nguyệt lạc, ô đề sương mãn thiên
Giang phong, ngư hỏa đối sầu miên
Cô Tô thành ngoại Hàn San tự
Dạ bán chung thanh đáo khách thuyền
*phần dịch thơ:
Trăng tà, tiếng quạ kêu sương
Lửa chài, cây bến, sầu vương giấc hồ
Thuyền ai đậu bến Cô Tô
Nửa đêm nghe tiếng chuông chùa Hàn San~
Dịch Thiên lùi liên tục, bước ba, bước bốn, bước năm.
Kim nhật hoa tiềm ẩm
Cam tâm túy sổ bôi
Đảm sầu hoa hữu ngữ
“ Bất vị lão nhân khai “
*phần dịch thơ:
Hôm nay uống rượu trước hoa
Say sưa mấy chén gọi là mà thôi
Hoa kia mà biết hé môi
Sẽ rằng đâu nỡ vì người già nua
...
Khứ niên kim nhật thử môn trung
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Nhân diện bất tri hà xứ khứ ?
Đào hoa y cựu tiếu đông phong
*phần dịch thơ:
Cửa này, năm ngoái, hôn nay
Hoa đào phản chiếu mặt ai ửng đào
Mặt người giờ ở nơi nao
Hoa đào vẫn đó cười, chào gió đông
....
Khuyến quân mạc tích kim lũ y
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì
Hoa khai kham chiết trực thu chiết
Mạc đãi vô hoa không chiết chi
*phần dịch thơ:
Áo đẹp khuyên ai đừng luyến tiếc
Khuyên ai hãy tiếc thuỡ thanh xuân
Bẻ cành hãy bẻ mùa hoa nở
Đừng đợi tàn hoa mới bẻ cành
Năm bước lùi về sau, một bước lùi một bài thơ.
Tuyệt kỹ bước bước lùi về sau thành thơ, chính thức được người đời chiêm
ngưỡng, danh chấn thiên hạ.