Dịch Thiên Hóa Long


Người đăng: codocnhan

Một hơi chấm dứt năm bài thơ, Dịch Thiên nhẹ quay đầu nhìn chúng thư sinh, mỉm
cười, nói:"chư vị thấy thế nào".

Dịch Thiên cảm thấy lúc này mình ngưu bức vô cùng, đặc biệt một đám người nhìn
mình với ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi, ân, còn có chán ghét....con em ngươi chán
ghét, bộ dáng ta đẹp đến không có bằng hữu, tính cách lại ưa làm việc thiện
giúp đời, ngươi mắt mù hay sao chán ghét, ta phỉ nhổ ngươi.

Phi Phi Phi!

"Mỗi một bài thơ đều quá mức kinh điển"

"Chữ chữ như ngọc, thiên cổ kỳ văn a"

"Cổ hiền năm xưa cũng không gì sánh bằng những bài thơ trước mắt nha"

Đủ loại bàn tán kêu lên, một bước lùi một bài thơ, năm bước lùi năm bài thơ.

Trong thời gian ngắn ngủi bằng cách nào hắn có thể sáng tác ra nhanh như thế,
đã vậy, mỗi một bài thơ đều có một ý cảnh không giống nhau, quan trọng hơn, nó
quá hay rồi.

"Ta không tin, có thể ngươi lấy thơ của người khác thế nào"

"Đúng, người thường không có khả năng một hơi ra nhiều bài thơ cùng lúc"

"Ta cần một cái công đạo"

Đã có thư sinh nghi vấn, dẫn đến thư sinh thứ hai nghi vấn, hình thành loạt
sóng nghi vấn, trường giang sóng sau đè sóng trước, tiếng nghi vấn sau ác liệt
hơn tiếng nghi vấn trước.

Vương Phi phu nhân, mặt không rõ nàng tâm tình như thế nào, bình tĩnh trấn an
chúng thư sinh:" chư vị im lặng rồi, những bài thơ vừa rồi của Dịch công tử,
ta chưa từng gặp trong bất kỳ kinh văn thư điển nào".

Tiên Nhi công chúa rất bảo vệ Dịch Thiên, sẵng giọng :"các ngươi chớ vu oan
Dịch công tử, ta tin tưởng nhân phẩm Dịch công tử sẽ không làm ra chuyện tình
như vậy".

Minh Nhân công tử che trán, thở dài:"nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu
thiên, Minh Nhân ta cứ nghĩ một bước một bài thơ đã đủ ngạo thị thiên hạ, nào
ngờ, còn có người, một bước lùi một bài thơ, bước bước lùi về sau thành thơ,
khiến ta mở to mắt a".

Chu Dịch một bên tâm tình chập chùng, vô cùng đồng ý phát biểu của Minh Nhân
công tử, gật đầu như gà bới đất.

Dịch huynh~ ta quyết định rồi, ngươi, người huynh đệ này ta nhận, ta quyết
định sẽ theo ngươi học đạo, một thân thành tài thì thôi! Liễu Thiên ánh mắt
như sao sáng, nhìn một bên Dịch Thiên phong độ cái thế, thầm nuốt nước miếng.

Bảo đảm nếu Dịch Thiên có nghe được tiếng lòng của Liễu Phong, hắn sẽ, lắc
đầu, đạo mạo nói một câu:"Liễu Phong huynh, chúng ta một thân thư sinh, tuổi
đời còn trẻ khả năng nào dạy dỗ lẫn nhau, đường chúng ta đi còn dài lắm".

Đối với việc chúng thư sinh nghi vấn, thủ phạm gây rối Dịch Thiên chỉ cười
nhạt, việc này hoàn toàn trong dự tính của hắn, hắn không hối hận, ta thích
thì ta lấy thơ văn người khác đấy, ngươi đánh ta à.

"Dịch Thiên ta đặt cược nhân phẩm không hề láy thơ văn người khác" Dịch Thiên
mặt không đỏ, tim không đập nhanh, nói.

Ta chỉ mượn dùng đỡ thôi nha!

Dịch Thiên âm thầm bồi thêm một câu.

"Ta tin Dịch công tử" Tiên Nhi công chúa nghe Dịch Thiên nói gì đều tin, ai
bảo trong lúc không đề phòng, nàng lỡ sa vào cạm bẫy tình yêu của hắn rồi đây.

Anh em thiên hạ nếu ngươi còn độc thân thì đừng lo, người ta nói, hữu tâm
trồng hoa, hoa không nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh, các ngươi cứ việc là
chính mình, làm việc mình mong muốn, một ngày nào đó một nửa còn lại của các
ngươi sẽ tìm đến.

"Là" Minh Nhân khoáng kêu một tiếng, không nói rõ lời, nhưng mọi người đều
hiểu hắn theo phe Tiên Nhi công chúa.

"Là"

"Là"

"Là"

"Là"

Cảm thấy từ này từ miệng Minh Nhân công tử khá ngưu bức, một đám người bắt
chước làm theo, Liễu Phong, Chu Dịch, thư sinh nhất, thư sinh nhị, thư sinh
tam, thư sinh tứ, thư sinh ngũ, thư sinh lục, thư sinh thất....thư sinh n+1.

Dịch Thiên quan sát toàn cảnh, lắc đầu, ngưu bức cũng không có sáng tạo, ta
quá thất vọng về các ngươi, xem ta tiếp tục ngưu bức đi, bọn phàm nhân ngu
xuẩn.

Dịch Thiên ngửa đầu lên trời, 45 độ cảm thán:"cá trong ao, một ngày không chịu
phàm, mong vượt long môn, hóa rồng mà đi".

Nói xong, hắn vận linh lực, từ giữa thiên địa, buông xuống xung quanh hắn một
luồng ánh sáng thánh khiết, vô cùng mỹ lệ.

Phía trên Dịch Thiên còn xuất hiện hư ảnh một cánh cửa to lớn, hùng vĩ cổ xưa,
trên cửa, đồ họa hình ảnh hai con rồng, giận dữ mà hiền lành, bao dung vạn
vật, nhìn vào nó, bao quát tất cả mọi người đều không thoát khỏi mà bị hấp
dẫn, trong lòng sinh ra cảm giác cúng bái, tự khắc muốn quỳ xuống.

"Long môn, đó là long môn"

"Trong truyền thuyết đi sang nó sẽ hóa long"

"Không thể nào, long môn lại có thật, tận mắt ta nhìn thấy"

Sợ hãi nhìn cánh cửa to lớn, có tên nhận thức sâu rộng, bật thốt lên.

Vương Phi phu nhân thông tuệ điểm, nàng nhấn trọng điểm vấn đề:"Dịch công tử
ngươi sẽ đi qua nó sao".

Minh Nhân công tử còn lại không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Long Môn, dò xét hư
thật, nhưng bất kể hắn dò xét như thế nào đều không tìm ra được kết quả, đối
với việc này, Dịch Thiên tu vi đều cao hơn hắn tam phẩm, hắn cho dù có dùng cả
sức bú sữa mẹ đều không thể.

Dịch Thiên, phong phạm cao thủ tịch mịch mười phần, nói:"cá trong ao không
chịu một ngày phàm, mong mỏi hóa long bay về trời, Vương Phi phu nhân đến lúc
cáo từ rồi, chư vị, tạm biệt".

Trong ánh mắt cảm xúc lẫn lộn của mọi người, Dịch Thiên quay người, tay khẽ
đẩy Long Môn, trong nháy mắt Long Môn hoàn toàn mở ra.

Ngaooo~ một con ngũ trảo kim long xuất hiện trong tầm mắt, ngũ trảo kim long
uy vũ vô cùng, trong long tộc, ngũ trảo kim long đều là hoàng giả, tự thân đều
mang một thân hoàng khí uy nghiêm.

Bạo! Bạo! Bạo!

Ngũ trảo kim long lực trùng kích quả thật quá mức mạnh mẽ rồi, nhân tâm hàng
ngàn người sụp đổ không một dấu hiệu báo trước.

Ngũ trảo kim long ánh mắt như có nhân tính, liếc mắt toàn trường, thoáng dừng
lại ở Vương Phi phu nhân, yêu tinh, bổn kim long, phải thực hiện ngưu bức nhân
sinh, ngươi đừng buồn.

Rầm~ rầm

Ngũ trảo kim long thân hình vùng vẫy xông lên trời cao, bởi vì do lực lượng
mạnh mẽ, hư không nó không ngừng nứt toát, vài chỗ còn muốn hiện ra không gian
chi môn, thực lực không đủ, nếu bị kéo vào không gian chi môn chỉ có đường
chết, hoàn toàn là tử địa.

Để lại một đám người mặt ngơ ngác, ngủ trão kim long đã biến mất tận phía chân
trời, bọn họ mới tỉnh lại, nhìn nhau, một người hóa long bay về phía trời,
kinh khủng.


Hóa Thân Vạn Vật - Chương #18