Ngươi Vô Sỉ


Người đăng: codocnhan

"Khục khục... trước khi đọc câu hỏi thứ hai ta mời vị huynh đệ này lên đây trả
lời đi" Dịch Thiên nhìn toàn trường chúng thư sinh sau đó tay chỉ một tên thư
sinh khá bắt mắt trong đó.

"Ta" tên thư sinh được Dịch Thiên chỉ mặt còn ngơ ngác.

"Huynh đệ là ngươi rồi" Dịch Thiên mìm cười, thầm nghĩ, trong đám thư sinh ta
để ý thấy ngươi xung nhất đám, để coi ta có chơi chết ngươi không.

Dịch Thiên hắn là một người nhỏ mọn không nói nhỏ mọn, quân tử cũng không nói
quân tử, người nào tốt với hắn hắn sẽ tốt lại, còn kẻ hại hắn, hắn sẽ hại lại
gấp mười, gấp trăm lần, Dịch Thiên đặc biệt thù dai.

Tên thư sinh kia không khỏi nhút nhát, nói gì vậy, hắn mặc dù mạnh miệng,
chuyên cổ động người khác làm việc xấu nhưng lá gan hắn lại rất nhỏ nha, hắn
đứng chôn chân tại chỗ, trong nháy mắt biến thành pho tượng điêu khắc đã tồn
tại ngàn vạn năm.

"Huynh đệ bước lên cho tên vô liêm sỉ kia một bài học, chúng ta ủng hô ngươi".

"Chúng ta cùng giúp ngươi giải đề, gần kề một ngàn người một đề mục sao có thể
gây khó".

"Cố lên huynh đệ"

Chúng thư sinh còn lại lên tiếng cổ vũ lấy sĩ khí cho tên thư sinh nhút nhát
kia.

Thư sinh nhút nhát mặt lúc này cố gặng lấy nụ cười, mặt khó coi hơn khóc, mếu
máo nói:"ta lên".

Mặc dù hắn đánh chết hắn cũng không muốn lên nhưng hết cách rồi, đi cũng không
được, lui cũng không xong, lên thì kiểu gì cũng bị tên đó đùa giỡn, ở lại thì
bị chúng thư sinh sỉ nhục mất hết mặt mũi, đành thôi, bị tên đó đùa giỡn còn
đỡ hơn bị toàn trường thư sinh sỉ nhục, sau này ra đường, ai gặp hắn cũng sẽ
bảo, con rùa rút đầu, hèn nhát....

Thư sinh nhút nhát dứt khoát đâm đầu tìm đường chết, bỏ lại một bóng lưng cô
đơn hùng vĩ cho chốn thư sinh.

Lúc này, trời cao như cảm động tấm lòng tìm đường chết của tên thư sinh nhút
nhát.

Biển rộng sông dài có chi ta phải sợ
Đất trời bao la khó khăn cũng vượt qua
Nơi nào bất công ta tìm đến.

Biển rộng sông dài có anh em chẳng ngại
Nghĩa tình keo sơn mãi mãi chẳng nhạt phai
Những vui buồn thái nhân tình
Sẽ như mây trôi
Chỉ còn nghĩa nhân thư sinh ta để lại~.

"Huynh đệ, ta khâm phục ngươi, nếu hôm nay ngươi chết ta sẽ lập mộ cho ngươi"
chúng thư sinh cảm động tấm lòng tìm đường chết cao cả của thư sinh nhút nhát,
nhìn chằm chằm từng bước đi của hắn, đó là bước đi của nghĩa nhân, bước đi của
một vĩ nhân tìm đường chết vĩ đại.

"Huynh đệ ta đọc câu hỏi" Dịch Thiên trong tay nhiều hơn một quyển sách.

Tên thư sinh nhút nhát kia nhìn quyển sách trong tay Dịch Thiên trợn tròn mắt,
"Tuyển Tập Những Cách Chơi Chết Người Khác", con mẹ nó, đó là cái gì a, hắn
thấy Dịch Thiên chăm chú nhìn nội dung quyển sách, đáy lòng đau như đao cắt,
huynh đệ, dưới miệng xin lưu người.

"Trên lông dưới lông, tối đến là sáp vào nhau, hỏi là cái gì" Dịch Thiên đọc
câu hỏi.

Đệch!

Ta đệch!

Toàn trường nghe xong câu hỏi lúc đầu kinh ngạc, sau đó dồn dập chửi lên, câu
hỏi này không phải quá khó mà nó quá xấu hổ~đặc biệt Vương Phi phu nhân, Tiên
Nhi công chúa còn đó, tên nào dám trả lời.

Vương Phi phu nhân nhíu mày, nàng không nghĩ Dịch Thiên sẽ cho ra câu hỏi tục
tĩu như thế, nàng yên lặng chờ xem diễn biến tiếp theo.

Tiên Nhi công chúa mặt nổi lên hai ráng mây hồng, xấu hổ dậm chân, Dịch công
tử ngươi thật đáng xấu hổ.

Dịch Thiên nhìn toàn chúng thư sinh, khóe miệng nham hiểm nhấp nháy, ta cho
các ngươi khinh thường ta, ta cho các ngươi tỏ ra ngưu bức với ta, ta cho các
ngươi có kim thiếp mà ta không có, ta cho các ngươi...trong đầu Dịch Thiên
xuất hiện hàng ngàn hàng vạn lý do để khép tội chúng thư sinh.

"Người đông như thế mà một câu hỏi cũng không ra hay sao" Dịch Thiên míu môi,
tay chỉ từng tên thư sinh:"ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, một lũ ngốc bức, ta
cảm thấy xấu hổ nếu là các ngươi, là các ngươi ta đã đâm đầu vào phân chó chết
mất".

Có người nổi giận mắng:"Lẽ nào có lí đó, ngươi người này quả thực có không có
lễ độ, nói chuyện càng thô tục như vậy, quả thực không xứng làm người đọc
sách!".

"Ngươi càng không để vào mắt Vương Phi phu nhân bên cạnh".

"Ngươi có hay không tính tình của người đọc sách".

"Dịch công tử" Vương Phi phu nhân nhắc nhở, nàng một thân lễ độ quy củ rõ
ràng, không thích nghe lời nói thô tục bèn nhắc nhở Dịch Thiên.

"A" Dịch Thiên chắp tay cười xấu hổ.

"Huynh đệ, ngươi giải được không" Dịch Thiên ép người nhìn tên thư sinh nhút
nhát.

"Ta ta..."tên thư sinh nhút nhát không biết trả lời ra sao cho phải, nói biết
thì hắn biết, mà lại không dám buộc ra khỏi miệng nha, quá mất mặt.

"Lão thiên, ngươi nói sao đây, đã một chữ đẹp ám ảnh cuộc đời ta bấy lâu nay,
thế mà...ngươi lại nói xem, ta ngoài đẹp ra, thông minh xuất chúng thế này sao
có thể kiếm đối thủ" Dịch Thiên tung thần kỹ 45 độ nhìn trời, thở dài.

"Ta nói" tên thư sinh nhút nhát kia không nín được nữa, tức giận nhìn Dịch
Thiên.

"Ngươi nói a" Dịch Thiên ngạc nhiên, nhưng trong lòng lại nghĩ, ngu ngốc, dính
bẫy rồi.

"Là giao hợp" tên thư sinh nhút nhát khẳng định nói.

"Ngươi, ngươi vô sĩ~"Dịch Thiên con ngươi co rút lại, mặt trắng bệch đồng thời
lui ra sau, tay run run chỉ tên thư sinh nhút nhát quát lớn.

Toàn trường thư sinh một mặt mộng bức, đây là tình huống gì a, không phải câu
hỏi đó là ngươi cho chúng ta sao.

"Ngươi nói bậy, câu hỏi đó chính xác là ngươi ra" tên thư sinh nhút nhát chỉ
Dịch Thiên quát, lúc này hắn đã điên cuồng.

Dịch Thiên lúc này thật sự ngạc nhiên nhìn tên thư sinh nhút nhát, đạo lý nói
không sai, không nên ép một người vào đường cùng nếu không hắn sẽ không quan
tâm gì nữa, điên cuồng phản đòn.

"Đó là con mắt ngươi nha" Dịch Thiên lắc đầu, chỉ tiếc một rèn sắt không thành
thép nhìn chúng thư sinh.

....

Chúng thư sinh hóa đá, con mẹ nó, câu hỏi thật âm độc, suýt chút nữa là bị
dính bẫy.

Con mẹ nó, quá thâm độc rồi!

Ta đệch con mẹ ngươi, Dịch Thiên!

Một số trong đám thư sinh thở phào may mắn, may mắn hắn không kêu mình trả
lời, đáng thương huynh đệ bên trên.

Liễu Phong cả người đều choáng váng, nhìn thấy Dịch Thiên, hắn mấy câu nói
liền đem một đám thư sinh trêu chọc, nhất thời liền cảm thấy Dịch huynh rất
bẫy người nha.

Ban đầu hắn cảm thấy Dịch Thiên tính tình dám nghĩ dám làm lại thêm tài học
cao, xông ba đề mục đều đơn giản vô cùng, liền muốn theo hắn học hỏi, nhưng
bây giờ hắn hoàn toàn nghĩ lại, hắn còn trẻ hắn không muốn bị người đánh chết,
Dịch huynh, mong ngươi an toàn, ta sẽ luôn cầu nguyện cho ngươi, bằng hữu một
ngày, à không, một giờ, Liễu Phong thẩn cầu.


Hóa Thân Vạn Vật - Chương #10