Không Biết Làm Sao


Thời hoang cổ, đại địa mênh mông nơi nơi đều có oan hồn vong mạng vì chiến
loạn.

Thời hoang cổ, đại năng ở khắp nơi, tiên nhân không bằng chó, vậy những linh
hồn thấp kém hơn tiên nhân thì sao?

Loài người có thánh nhân che chở, vậy sau khi con người chết đi thì sao?

Bọn họ không có chỗ để đi, không có người che chở, lại phi thường nhỏ yếu,
thường bị tu sĩ hùng mạnh tế luyện thành pháp khí linh khí. Đường ra duy nhất
chỉ là chuyển thành quỷ tu. Nhưng cho dù tu tới đỉnh, cũng chỉ có thể thành
một phương quỷ vương mà thôi. Cuối cùng vẫn bị kẻ khác sử dụng, chỉ là sớm hay
muộn mà thôi...

"Cái thế giới này mà mờ mịt rồi, cho dù Dương Giới nhìn như quang minh, nhưng
cũng là sóng mờ lưu động... " Vương Thần chắp hai tay sau lưng, ngồi trên ghế
trong Diêm La điện, tỏ vẻ cảm khái.

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì." Đôi mắt Diêm La hiện lên tinh quang li ti,
sau đó khôi phục lại tĩnh mịch.

"Loài người thường cho là mình quá yếu ớt, nhưng lại không biết bản thân mình
chính là tồn tại hùng mạnh nhất trong tam giới. Bọn họ không cần khổ sở vì
kiếp nạn, cũng không cần hỗn loạn vì tam giới, lại càng không cần hiểu Thiên
Đạo biết Âm Dương. Mục đích của bọn họ rất đơn giản, chỉ là sống, hỉ nộ ái ố
mà sống. Nhưng các ngươi lại khác." Vương Thần có thâm ý mà nhìn Diêm La.

"Chúng ta có gì bất đồng?" Diêm La híp mắt.

"Trên các ngươi có đất, trên đất có trời, trên trời có quy tắc, mà trên quy
tắc lại có đạo."

"Ngươi muốn nói cái gì?" Diêm La híp mắt, nhìm chằm chằm vào Vương Thần.

"Ngươi nói, nếu có người đảo loạn âm dương, chọc thủng trời, thì sẽ xảy ra
chuyện gì?"

"Quy tắc sẽ loạn." Diêm La nhắm mắt.

"Sau đó thì sao?"

"Ta không biết." Diêm La lắc đầu.

"Là đạo, đại đạo sẽ thay đổi, chữa trị vòng xoay quy tắc, sau đó sinh ra quy
tắc mới."

"Vậy có quan hệ gì với ta?" Diêm La trợn mắt, trong mắt mang theo mấy phần sát
ý.

"Đại Đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn chín, nhân độn kỳ nhất." Vương Thần cười,
trong nét cười thâm ý càng sâu.

"Ta chỉ là Diêm La, chỉ quản việc tiếp thu linh hồn. Về thứ ngươi nói, ta
không hiểu." Diêm La vẫn lắc đầu.

"Có lẽ ngươi không dám hiểu, suy cho cùng... các ngươi quá yếu." Vương Thần
nhìn Diêm La.

"Thời cơ đến rồi, ngươi đi đi thôi!" Diêm La đứng lên, quay lưng về phía Vương
Thần, hạ lệnh trục khách.

"Ha ha, nếu như nghĩ thông suốt, có thể tới Hoa Quả Sơn tìm ta. Ta trung với
đạo, nhưng lại không thuộc về đạo." Vương Thần đứng lên "Có lẽ, ta nên đi gặp
Mạnh bà." Diêm La đã hạ lệnh trục khách, Vương Thần cũng không có lý do ở lại
trong diện. Hắn cười khẽ, rồi duỗi duỗi eo, lười biếng ra khỏi Diêm La điện.

Đợi hắn đi xa, bên cạnh Diêm La đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi kỳ
quái.

"Hắn có thể xem hiểu ngươi."

"Ừ, nhưng hắn không thể hiểu, cũng không thể hiểu toàn bộ."

"Chúng ta đang đợi."

"Đúng vậy, chúng ta đều đang đợi. Bất quá... Ài... " Diêm La thở dài.

"Mọi thứ đều có hi vọng."

"Ta rất hâm mộ ngươi."

"Bởi vì ta là con người?"

"Không, vì ngươi đã từng là con người."

... ... ... ... ... ... ... ...

Thời gian dài dằng dặc, không biết đã bao lâu.

Một ngày một ngày, một năm một năm, nước trong Minh Hà không hề rung động.

Mạnh bà là cô tịch đấy. Mọi người biết Mạnh Bà, cũng biết canh Mạnh Bà, nhưng
lại không biết rốt cuộc Mạnh bà đến từ đâu, đến từ lúc nào...

Trời của Minh Giới vĩnh viễn là tối tăm mờ mịt, ngẩng đầu lên hoàn toàn không
thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Đó là một loại nhìn không thấy hi vọng, phảng
phất chốn tối tăm vô tận vĩnh hằng....

Vương Thần đi tới cầu Nại Hà, không ai ngăn cản hắn.

Nhưng khi sắp bước lên cầu, đột nhiên có một âm thanh truyền tới bên tai Vương
Thần.

"Ngươi là người tới từ Dương Gian ư?"

Vương Thần kỳ quái mà nhìn bốn phía, lại hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ
con quỷ hồn nào đang nói chuyện với hắn.

"Không cần nhìn, ngươi bây giờ đang giẫm trên người ta. Ta là cầu, là cầu Nại
Hà dưới chân ngươi!" Âm thanh kia dí dỏm mà truyền lên lỗ tai Vương Thần.

"Cầu Nại Hà?" Vương Thần kinh ngạc. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc cây cầu kia
cũng biết nói chuyện.

Bất quá, hắn cũng không nghĩ nhiều Thế giới này nhiều yêu ma quỷ quái như vậy,
có một cái cầu biết nói chuyện dường như cũng không phải chuyện gì ghê gớm.

"Ta rất nguyện ý ngươi gọi ta là Nại Hà." Âm thanh của cây cầu là một giọng
nữ, và còn rất êm tai, hoàn toàn bất đồng với bầu trời tối tăm mờ mịt của Minh
Giới.

"Ồ? Một cây cầu tên là Nại Hà?" Vương Thần có chút tò mò.

(Nại Hà: không biết làm sao)

"Ừ, tên của ta là Nại Hà. Đó là một cái tên rất xa xăm, xa xăm."

"Xa lắm à?"

"Ừ, ta sinh ra ở thời Trụ Vương đấy."

"Hử... một cây cầu mà cũng sinh ra?" Vương Thần càng thêm kỳ quái rồi. Chẳng
lẽ cái thế giới này có thứ gì đó có thể sinh ra cầu hay sao?

"Ta không phải là cầu, ta vốn là một nhân loại, nhưng bây giờ ta biến thành
cầu á."

"Ta vẫn là lần đầu nghe được cái này."

"Ta đã từng thề, ta nguyện ý đưa tất cả linh hồn vào luân hồi, cho nên ta mới
biến thành cầu á."

"Hình như trong này có một cái cố sự rất động lòng người."

"Ngươi muốn nghe không?" Âm thanh của cầu Nại Hà dường như mang theo mấy phần
chờ mong.

"Ta không muốn nghe... " Vương Thần lắc đầu.

"Ừm, thật đáng tiếc. Nhưng dù ngươi không nghe chuyện xưa của ta, ta vẫn muốn
nhờ ngươi giúp ta một việc."

"Giúp cái gì?" Vương Thần kỳ quái hỏi, một cây cầu có thể nhờ mình giúp cái
gì? Chẳng lẽ giúp xây một cái cầu khác sao?

"Ta chờ đợi một người từ lâu rồi. Nhưng người kia vẫn không xuất hiện. Cho nên
ta phải một mực chờ đợi. Nếu như ngươi gặp được người kia, ngươi có thể nói
với hắn một tiếng, là ta đang một mực chờ đợi hắn không?"

"Người kia là ai?"

"Ta không nhớ được."

"Ta phải giúp thế nào?"

"Ta cũng không biết."

"... " Nghe vậy, Vương Thần thoáng tức cười. Ngươi nhờ ta nói với người kia,
nhưng ngươi lại không nói cho ta biết người kia là ai...

Chuyện này thật quá khó làm chứ?

Sau khi nói xong, cầu Nại Hà an lặng, dường như đã thực sự hóa thành một cây
cầu hoàn toàn không có sinh mệnh, không có thanh âm...

"Nàng là một đứa nhỏ đáng thương." Đằng xa, một bà lão chống quải trượng, từng
bước một đi tới từ trên cầu.

"Ồ? Lão bà bà, ngươi biết nàng sao?"

"Ta biết."

"Nàng đang đợi ai?"

"Ta cũng không biết nàng đang đợi ai." Bà lão lắc đầu "Uống chén canh này đi,
có thể quên đi chuyện kiếp này, sau đó yên tâm ra đi."

"Ta không muốn yên tâm ra đi."

"Ừ?"

"Ta một mực không hiểu được, cái luân hồi cảnh này tồn tại vì ý nghĩa gì, có
phải quỷ hồn chỉ cần xông vào trong cảnh, là có thể đạt được tân sinh hay
không?"

"Phải."

"Vậy mặt sau của tấm gương là cái gì?"

"Là hồng trần cuồn cuộn."

"Vậy sao?" Vương Thần nắm lấy thành cầu, nhìn Minh Hà vô biên vô hạn xa xan,
trong lòng trào lên muôn vàn suy nghĩ.

"Phải."

"Ta có một nghi hoặc, không biết có thể nói hay không?"

"Trong lòng đã có nghi hoặc, thì có gì không thể nói ra hay sao?"

"Quên mất chuyện kiếp trước, hóa thành luân hồi, thừa nhận vô tận cô tịch là
cảm giác thế nào?"

"Ta không biết." Mạnh bà lắc đầu.

"Chẳng lẽ không phải ngươi?"

"Ta không biết người kia là ai."

"À, có lẽ ta nhận nhầm người." Vương Thần nhìn chằm chằm vào Mạnh bà một hồi,
sau đó lắc đầu, "Có lẽ không phải ngươi. Có lẽ, người kia giống cây cầu, nhìn
qua thế giới này trong vô hình."

"Ha ha, uống chén canh này đi."

"Ta đi đây." Nhìn Mạnh bà bưng canh trên cầu Nại Hà, hắn quay người đi xuống
cầu.

Sau khi hắn rời đi một lúc, thân thể Mạnh Bà còng xuống, thở dài.

"Ài... "


Hoa Quả Sơn Đi Ra Kiếm Khách - Chương #14