A Ngưu


Thần bí cô độc, trầm mặc ít nói, có vẻ hơi thê lương, đây là đánh giá của
Vương Thần đối với người lái đò.

Mỗi một hồn phách đều trải qua Minh Hà, mỗi một hồn phách đều ngồi trên thuyền
của người lái đò. Dòng Minh Hà u ám, không nhìn thấy bến bờ, phảng phất chứa
đầy vô tận đau đớn như từ từ theo sóng trôi đi....

"Đến rồi." Người lái đò khẽ chống gậy trúc về phía bờ, sau đó thuyền quay đầu
lại.

Vương Thần nhìn về phía trước, chợt thấy mấy âm binh khuôn mặt vô cảm đang
đứng trên bến tàu. Đám âm binh này trầm trong hắc ám, lộ vẻ hung thần mà nhìn
trừng trừng vào họ, cầm cái xiên ngăn đường của họ.

"Người phương nào?"

"Người ở Hoa Quả Sơn." Mặt ngựa lộ ra nét cười khó coi, nhìn âm binh. Còn đầu
trâu vẫn là bộ dáng lạnh lùng y như mất hết cha mẹ.

"Ừ." Âm binh liếc nhìn Vương Thần một cái, sau đó gật gật đầu, rồi buông cái
xiên ra.

Địa ngục xem ra vô cùng áp bách, ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy bầu trời tối
tăm mờ mịt, thậm chí không thể thấy được một tia nắng mặt trời.

"Chỗ này của các ngươi nghiêm thật đấy." Vương Thần nhìn âm binh kia, nói với
đầu trâu.

"Nói lời vô dụng làm gì, đi theo ta!" Đầu trâu kéo Câu Hồn Tác một cái thật
mạnh, lập tức cả sợi dây quấn vào sâu trong hồn phách của Vương Thần, kéo hắn
đi tới phía trước.

Vương Thần nhún vai, cũng không cảm thấy có gì khó chịu. Hắn không giống đám
hồn phách không muốn xuống địa phủ bị quỷ sai ép đến khóc sướt mướt, cũng
không giống đám linh hồn phảng phất như được giải thoát mà đi từng bước một
lên phía trước. Hắn tựa như một người lữ khách, thường thường nhìn đồ vật ở
chung quanh mình, thường lộ ra vài nụ cười tán thưởng.

Mặt ngựa càng ngày càng lộ vẻ lo lắng. Không biết vì sao, càng tiếp cận chỗ
sâu trong địa phủ, hắn lại càng cảm giác có cái gì đó rất bất thường.

Chẳng lẽ linh hồn này chính là nguyên nhân sao?

Được rồi, đi tới địa phủ, thấy Diêm La rồi nghĩ sau.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

"Phía trước là người phương nào!"

"Người ở Hoa Quả SƠn."

"Họ tên?"

"Vương Thần."

Diêm La nhìn Vương Thần, Vương Thần cũng nhìn Diêm La. Bất đồng chính là một
bên biểu lộ ngưng trọng, còn bên kia lại vô cùng lạnh nhat.

Diêm La mở Sổ Tinh Tử hồi lâu, lại không thể tìm được người tên Vương Thần ở
Hoa Quả Sơn. Thậm chí ngay cả một con khỉ tên Vương Thần cũng không có.

Không thể tưởng tượng, tự nhiên xuất hiện?

Không có tên tuổi, cũng không biết rốt cuộc là hắn đã làm chuyện tốt chuyện
xấu gì. Cho nên pháp quan chậm chạp không thể hạ bút ghi tên Vương Thần.

"Sao vậy? Muốn phán ta cái gì?" Vương Thần ngáp một cái, sau đó lắc lắc người.
Bài trí của địa phủ thời đại này không có gì khác với nha môn. Điểm khác biệt
duy nhất là sai dịch của địa phủ đều là âm binh có hình thù kỳ quái.

"Ta không phán được." Diêm La nhìn chằm chằm vào Vương Thần một lát, rồi lắc
đầu nhìn sang phán quan đầu bạc ở bên cạnh "Phán quan, ngươi định phán thế
nào?"

"Từ khi địa phủ thành lập tới giờ, chưa bao giờ đụng phải chuyện lạ như vậy.
Trừ phi người này đã nhảy ra khỏi tam giới, không thuộc ngũ hành. Nhưng những
dị loại này không phải thượng cổ đại năng, thì cũng là thông thiên đại
thánh... " Phán quan cân nhắc hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải lắc đầu.

"Vậy phán hắn vào luân hồi được không?" Diêm La nhìn phán quan.

"Chuyện này không hợp quy củ." Phán quan vẫn lắc đầu.

Vương Thần nhìn hai người bên trên vẫn đang nghị luận làm sao phán mình, rồi
thở dài.

"Làm càn, Vua trên đang suy tính kiếp trước kiếp này của ngươi. Ngươi lại thở
dài. Ngươi muốn hồn phi phách tán hả?" Đầu trâu thấy biểu lộ quái dị của Vương
Thần, lập tức đi tới bên cạnh, nắm chặt Câu Hồn Tác, hung ác mà nhìn trừng
trừng vào hắn.

Ở bên cạnh, vẻ bất an của mặt ngựa càng lúc càng ngưng trọng...

Chẳng lẽ, người này... không thể nào đâu?

"Vô dụng." Vương Thần lắc đầu, nhìn Câu Hồn Tác đâm vào thân thể của mình. Sau
đó dùng tay vuốt nhẹ nó dưới ánh mắt hoảng sợ của đầu trâu mặt ngựa, Diêm La,
phán quan.

Câu Hồn Tác liền hóa thành từng hạt bụi nhỏ kỳ dị, dần dần tan biến gần như
không còn...

"Cái gì!" Đầu trâu lui ra phía sau một bước, trợn to mắt.

"Chỗ này quá mệt rồi, cứ đứng nói như vậy thật không tốt." Vương Thần lắc lắc
thân thể, sau đó đi từng bước một lên phía trước.

"Diêm La điện, ai cho ngươi làm càn như vậy!" Khi Vương Thần bước lên ba bước,
đột nhiên một âm binh giơ Dạ Xoa lao đến. (cái xiên)

Âm binh nọ thân người đầu hổ, bắp thịt cường tráng, một màn dạ xoa vọt tới như
Hoang Cổ Cự Thủ...

"Ha ha." Vương Thần cười ha hả, duỗi tay ra, không ngoảnh đầu lại.

"Răng rắc!"

Dạ Xoa đụng vào tay Vương Thần, liền bị chôn vùi ngay lập tức. Cùng lúc đó, âm
binh kia lại bị một luồng lực lượng kỳ dị đánh úp vào thân, lao thẳng vào cột
đá!

"Ngăn hắn lại cho ta, linh hồn này muốn tạo phản!" Đầu trâu lập tức quát lớn.
Trong khoảnh khắc, liền có mấy chục âm binh vây quanh Vương Thần.

"Tạo phản? Các ngươi kéo ta tới đây, sao lại thành tạo phản rồi?" Vương Thần
nhìn mười mấy âm binh nọ, lại lộ nét tươi cười.

Nụ cười của hắn rất quỷ dị, thậm chí có phần không có hảo ý.

"Dừng lại!"

Diêm La ở trên khoát tay áo, sau đó nhìn chằm chằm vào Vương Thần trong lúc âm
binh lui ra.

"Ngươi là người phương nào?"

"Vương Thần Hoa Quả Sơn!"

"Hoa Quả Sơn không có tên của ngươi."

"Chỉ là không có tên trên Sổ Sinh Tử của các ngươi mà thôi."

"Ngươi có mục đích gì."

"Ta xuống địa phủ chỉ để ngắm nhìn mà thôi."

"Ngắm gì? Nhìn cái gì?"

"Mạnh bà và Địa Tàng, cả ngươi nữa."

"Ta?" Diêm La kinh nhạc.

... ... ... ... ... ... ... ... ...

"A Ngưu, thấy không? Mấy cái này là hoa, là bông hoa đẹp." Hương Nhi chạy
nhanh trên thảo nguyên rộng lớn, nhìn thấy biển hoa xinh đẹp trước mắt, nàng
cười.

Nàng cười lộ ra hai cái núm đồng tiền nhỏ, phối hợp với biển hoa khắp đồng,
tựa như một con chim hỉ thước xinh đẹp mê người.

chim hỉ thước (người xưa cho rằng chim khách báo tin vui)

"Đúng vậy, rất đẹp, ha ha, rất đẹp." A Ngưu mũi to run lên, cố gắng kiềm nén
cảm giác muốn hắt xì.

"Nếu ta có thể một mực sống ở nơi này thì thật là tốt." Nụ cười trên mặt Hương
Nhi càng thêm sáng lạn rồi.

"Có thể, chỉ cần ngươi nguyện ý. Ta sẽ ở chỗ này cùng ngươi, vĩnh viễn không
xa rời." A Ngưu cũng lộ ra dáng tươi cười ngu ngơ. Hắn không hiểu được chuyện
phức tạp, hắn chỉ biết nơi nào có Hương Nhi, thì đó chính là thiên đường.

"Ha ha, ngươi đúng là bạn tốt của ta!"

"Ừ."

"Hương Nhi, ta, có thể nói với ngươi một chuyện sao?"

"Cái gì?"

"Ta... Ta..."

"Ngươi nói đi, do do dự dự như thế chẳng giống ngươi chút nào!"

"Ta... " A Ngưu nghẹn tới mức hồng cả mặt, cuối cùng cái gì cũng không nói nên
lời.

Mấy từ đó phảng phất khó nói như nặng cả ngàn cân...

"Chẳng lẽ có gì quấy nhiễu ngươi hay sao?" Hương Nhi quay đầu lại tò mò nhìn A
Ngưu "Nếu như ngươi có việc thì quay về một mình cũng được. Ta biết đường trở
về đấy."

"Ta không phải ý này, ta là, ta là... "

"Cái gì?" Hương Nhi mê hoặc hỏi.

"Ta... yêu thích... ngươi."

Phảng phất, trái tim không chịu khống chế mà run rẩy. Phảng phất, trong đại
não đã trống rỗng cả rồi.

Cái cảm giác này, rất khó chịu....

A Ngưu cố gắng nặn ra dáng tươi cười...

"Cái gì?" Hương Nhi kỳ quái mà nhìn A Ngưu.

"Ta cũng thích ngươi mà."

"Ta nói yêu thích không phải là loại yêu thích kia. Yêu thích của ta chính là
muốn ở cùng ngươi... "A Ngưu cắn răng nói ra.

"Không phải chúng ta một mực đều ở cùng nhau sao? Ngươi, ta, cả La Sát Nữ nữa,
chúng ta không phải vẫn là bạn tốt sao?" Hương Nhi không hiểu...

"Ta muốn ở cùng ngươi, không liên quan tới La Sát Nữ!"

"Cái gì?" Hương Nhi ngẩn người, nhìn A Ngưu đang thở hổn hển...

Ở trong bụi cỏ cách đó vài mét, La Sát Nữ nghe xong câu này, đột nhiên trái
tim run lên. Sau đó, tuyệt vọng mà nhìn A Ngưu và Hương Nhi qua khe hở...

Dù nhìn thế nào, bọn họ đều là xứng như vậy...

Vậy còn ta?

Phải đi à?

Quấy rầy tới bọn họ rồi sao?


Hoa Quả Sơn Đi Ra Kiếm Khách - Chương #13