Đầu Trâu Mặt Ngựa.


Hầu Vương đi rồi, Lục Nhĩ cũng đi rồi.

Hoa Quả Sơn trở về yên lặng như xưa, đàn khỉ ngẫu nhiên sẽ nhớ tới đại vương
của bọn họ, nhưng cũng sẽ lập tức bị chôn vùi dưới nô đùa sung sướng.

Hoa Quả Sơn là tiên cảnh có linh khí dồi dào. Quả đào rớt xuống vài ngày là
nảy mầm, lá cây khô héo rơi xuống, cành cũ sẽ đâm chồi nảy nộc non mới.

Trong thế giới này, tử vong là một chuyện rất khó tưởng tượng. Tử vong không
có nghĩa là kết thúc, lại có chút ý tứ tân sinh.

Vương Thần đi vào thế giới này được gần một trăm năm mươi năm rồi, vào một
buổi sớm, cửa động của hắn xuất hiện mấy vị khách không mời.

"Lão Ngưu, ngươi nói tên nhân loại đó ở chỗ này?"

"Đúng vậy, tên nhân loại này đã sống 150 năm. Diêm Vương sai chúng ta tới đưa
hồn hắn về địa phủ."

"Nhưng sao trong Sổ Sinh Tử không có người này?"

"Trước kia không có, nhưng bây giờ có. Hơn nữa, nhân loại bình thường không
thể sống tới 150 tuổi được." Đầu trâu đứng trước cửa sơn động một lát, sau đó
cầm Câu Hồn Tác từ từ đi vào." (dây câu hồn)

"Có thể là vị đại năng nào đó ẩn cư ở chỗ này?" Mặt ngựa vẫn có chút lo lắng.

"Đại năng, làm sao có thể, người lợi hại đều đã thành tiên rồi, tu sĩ không có
tiên tịch thì cũng có động phủ của mình. Người này không có... " Khi đầu trâu
đi vào trong cửa động, hắn liền cảm nhận được một loại yên tĩnh kỳ lạ.

Hôm nay, bọn họ muốn câu một người rất đặc thù. Không có ghi chép trong Sinh
Tử Bộ, không có ngày sinh, thậm chí ngay cả tên họ của người này cũng không
có... "

Theo lý thuyết, ngoại trừ đại năng đắc đạo thì tất cả sinh vật trên thế giới
này đều có ghi chép trên Sổ Sinh Tử của địa phủ. Nhân loại này thật sự làm cho
bọn họ không thể tưởng tượng nổi... "

"Lên đường thôi, bằng hữu." Đi vào trong sơn động, mặt ngựa nhìn thấy một cái
giường đá, trên giường là một người trẻ tuổi đang ngủ rất say sưa. Người này
bề ngoài vô cùng bình thường, thậm chí trên người không có một chút khí tức
xuất trần nào...

Chẳng lẽ Sổ Sinh Tử của địa phủ thực sự xảy ra sai lầm, bỏ sót người này?

Đầu trâu buộc Câu Hồn Tác lên thân thể của người trẻ tuổi, kéo mạnh một cát.
Hồn phách của người nọ liền thoát ly thân thể, trôi theo sợi dây trói hồn....

"Lên đường? Đi đâu?" Vương Thần nhìn chính mình đang nằm trên giường đá ngáy
o...o..., sau đó lại nhìn qua đầu trâu mặt ngựa ở trước mắt. Hắn dụi dụi con
ngươi, sâu trong mắt lộ vẻ bất mãn.

Hắn còn chưa tỉnh ngủ đây.

"Địa phủ." Đầu trâu lạnh lùng nhìn linh hồn chưa hiểu rõ tình hình kia. Câu
Hồn Tác của hắn buộc cực kỳ chặt chẽ, thậm chí còn có thể cảm nhận được sợi
dây đã đâm vào sâu trong trái tim của linh hồn này...

Cảm giác giống hệt với phàm nhân bình thường.

"A, địa phủ, chẳng lẽ ta chết rồi à?" Vương Thần lại nhìn thân thể nằm trên
mặt đất, ngáp một cái.

"Ừ, ngươi chết rồi, 150 tuổi, tuổi thọ đã hết, chết trong lúc ngủ... " Đầu
trâu mặt lạnh, gật gật đầu.

"Vậy thì quá bi kịch rồi. Ta có di ngôn, có thể nói với đàn khỉ ở Hoa Quả Sơn
hay không?" Vương Thần nhìn đầu trâu.

"Ngươi chết rồi, người chết không thể nói chuyện." Đầu trâu có chút mất kiên
nhẫn.

"Ồ, vậy chúng ta đi thôi." Vương Thần nghe đầu trâu nói vậy bèn gật gật đầu.

"Ừ?" Lúc này lại đến lượt đầu trâu sửng sốt. Linh hồn bình hường gặp tình
huống này nhất định là rống to đại náo không muốn xuống địa phủ đấy. Thậm chí
có một ít linh hồn trực tiếp hóa thành lệ quỷ trong tiếng náo loạn...

Nhưng biểu hiện của linh hồn trước mắt lại quá mức bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức đáng sợ.

"Khi nào thì đi?" Vương Thần thấy kỳ quái vì thấy đầu trâu sửng sốt.

"Bây giờ." Đầu trâu phản ứng lại, vội vã kéo Câu Hồn Tác, huých huých vào mặt
ngựa đang ngẩn người: "Nghĩ cái gì thế, lên đường!"

"Ách, nha... nha... " Mặc dù ngoài miệng mặt ngựa đang trả lời, nhưng ánh mắt
lại nhìn chằm chằm vào Vương Thần.

"Ngươi làm sao thế?" Đầu trâu lấy làm lạ.

"Hình như ta từng nhìn thấy kẻ này."

"Là sao?"

"Còn nhớ cái lần kéo đi linh hồn muốn thành tiên kia không?"

"Là linh hồn bị lôi kiếp đánh cho suýt nữa thì tiêu tan hả?" Đối với chuyện có
ấn tượng sâu đậm, đương nhiên là đầu trâu sẽ không quên đấy.

"Là hắn, là hắn, chính là hắn khiến linh hồn bình thường kia trở thành không
bình thường đấy!" Mặt ngựa lộ vẻ cực kì kiêng kị và ngưng trọng, thậm chí còn
lui lại vài bước, "Kẻ này, hắn không phải người thường!"

"Không phải các ngươi muốn đưa ta đi địa phủ sao? Ta vừa vặn muốn qua đó ngắm
nhìn, sao đám đầu trâu mặt ngựa các ngươi lải nhải dong dài quá vậy!" Vương
Thần nhìn biểu lộ của mặt ngựa, sau đó có chút không kiên nhẫn...

"Hừ, đừng có nói bật! Đi!" Đầu trâu hừ một cái, sau đó nhìn chằm chằm vào mặt
ngựa. Dưới ánh mắt soi mói của đầu trâu, cuối cùng mặt ngựa vẫn phải đưa tay
lên...

Trong khoảnh khắc, phiến hư không này liền xuất hiện một cửa động màu đen.

Đầu trâu lôi Vương Thần vào trong đường hầm đen kịt này....

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Quỷ khóc lang hào, oán khí khắp nơi, từng vòng Bỉ Ngạn Hoa tươi đẹp mà quỷ dị
nở ở bên cạnh Cầu Nại Hà. Dưới cầu là hằng hà sa số linh hồn vô thần mà trôi
giạt, bồi hồi cả ngày trong nước sông.

Bọn họ giãy dụa, muốn thoát ly khỏi dòng sông chảy xiết. Nhưng vô luận liều
mạng, giãy dụa thế nào cũng không thể di động nửa phần...

Trên cầu Nại Hà, từng đám linh hồn đau khổ, bị quỷ sai đè ép, đi về phía
trước. Mỗi một bước đi, bọn họ đều quay đầu nhìn lại tấm gương lớn ở phía sau.
Trên mặt gương có từng màn, từng hình ảnh từ khi họ sinh ra tới khi chết đi...

Mỗi linh hồn đều có một loại quyến luyến không rời với trần thế. Chính là vì
lưu luyến, cho nên bọn họ không muốn luân hồi. Còn những linh hồn tự mình từ
bỏ sinh mệnh thì lại không được đi qua Cầu Nại Hà. Bọn họ phải nhận hết tra
tấn trong lao ngục của địa phủ, sau đó đi vào Súc Sinh Đạo để đạt được tân
sinh.

Trước khi đi qua cầu Nại Hà, bọn họ đều phải uống một chén canh múc lên từ
dưới cầu...

Canh tên: Mạnh bà...

Trên Nại Hà thở than làm sao. Quên đi hết thảy kiếp trước trên gương Luân Hồi
để bước vào Luân Hồi. Đây là hệ thống của cả địa phủ.

(Nại hà thượng thán nại hà, luân hồi kính tiền phóng khí tiền thế đích nhất
thiết bộ nhập luân hồi.)

Đúng lúc này, Mạnh bà một mực híp mắt múc nước đột nhiên mở mắt ra.

"Hắn đến rồi?"

Nàng thì thào tự nói.

"Hắn đến rồi, đúng là một vấn đề... " Mạnh bà lắc đầu, sau đó ngừng một lát
"Sợ là cả địa phủ đều không được yên ổn rồi."

Chỉ có điều, chuyện này có liên quan gì tới nàng đây?

Nàng chỉ là một bà lão ở trước gương Luân Hồi...

Nàng...

Không còn là A Thổ, không còn là thập nhất muội, càng không phải là nương
nương...

Rất tầm thường, chỉ là một bà lão hiểu rõ chuyện trần thế của những linh hồn
qua lại mà thôi.

... ... ... ... ... ... ... ...

Phong Đô thành. (âm ti, âm phủ)

Đó là một tòa quỷ thành âm trầm quanh năm, nối tiếp Âm Lộ và Dương Quan.
(đường âm ti và cửa dương gian)

"Con sông này đi tới nơi nào?" Vương Thần nhìn Phong Đô ở phía trước, hỏi.

"Quỷ vực."

"Quỷ vực?" Vương Thần vẫn không hiểu như cũ.

"Phải, qua quỷ vực là địa phủ rồi. Bất quá, chúng ta phải ngồi thuyền để qua."

"Không thể bay à?"

"Chỉ có vương của địa phủ mới có thể bay." Đầu trâu lạnh lùng nhìn Vương Thần.

"Ồ, trước mặt chính là thuyền?

"Đúng."

Bọn họ đi vào bến đò, ngồi lên trên thuyền.

Người lái đò đeo mũ rộng vành có khăn che mặt, mặc áo vải thô, đẩy gậy tre đi
sau khi bọn họ lên thuyền.

"Chúng ta không cần giao thuyền phí à?" Vương Thần tò mò nhìn đầu trâu.

Đầu trâu hai tay khoanh trước ngực, quay đầu đi, không để ý tới Vương Thần.

"Chúng ta ngồi thuyền chính là giao phí." Mặt ngựa lúc này bỗng trả lời.

"Vì sao?"

"Bọn họ đang chuộc tội."

"Chuộc tội?" Vương Thần ngẩn người.

"Đúng vậy, chuộc tội. Đám thuyền phu này lúc sống đều làm một ít chuyện thương
thiên hại lý. Sau khi chết, phải làm việc để chuộc tội."

"Là kẻ phạm tội tày trời à?"

"Không phải."

"Vậy đám người phạm tội tày trời đi nơi nào?"

"Địa ngục."


Hoa Quả Sơn Đi Ra Kiếm Khách - Chương #12