Lần Đầu Gặp Mặt


Người đăng: kaiten

Đệ Tam nhìn đứa bé đang đứng cúi đầu trước mắt này, trong lòng cảm thấy áy náy
chua sót vô cùng. Trước khi ra đi, Đệ Tứ đã nhờ ông chăm sóc Naruto nhưng cuối
cùng ông vẫn không bảo vệ được nó, không cho nó được một tuổi thơ như những
đứa trẻ khác. Mặc dù sống trong cuộc sống cô độc như thế, mặc dù bị mọi người
hắt hủi như thế nhưng nó vẫn luôn nuốt những cay đắng vào lòng, nở nụ cười
tươi tắn rực rỡ như ánh mặt trời.

Đệ Tứ, Naruto rất giống cậu!

Đệ Tam vuốt đầu Naruto, cười nói:


  • Naruto, mấy bộ quần áo của cháu cũ hết rồi, hôm nay ông dẫn cháu đi mua
    quần áo mới.

Naruto nghe vậy thì mắt sáng lên. Quả thật mấy bộ quần áo trong nhà đã cũ hết
rồi, có người chi tiền mua quần áo mới cho, ngu gì không chịu. Hắn cười híp
mắt nói:


  • Vâng ạ!

Đến cửa hàng quần áo, có đủ các loại. Naruto nhìn đông ngó tây, ngược lại rất
giống với tính tò mò của trẻ con. Điều này cũng không trách được hắn, kiếp
trước nghèo nàn, khi mua quần áo cũng tằn tiện chỉ mua những bộ đồ cũ đổ đống
ngoài vỉa hè, nào có vào tiệm mua đồ mới bao giờ. Bây giờ với thân phận trẻ
con, hắn cũng không cần phải lo lắng mặt mũi gì cả, cứ ngắm nghía cho thoải
mái.

Đệ Tam chọn một bộ đồ màu cam cổ trắng hai vai màu xanh đưa tới trước mặt
Naruto. Naruto nhìn bộ quần áo này mà đen hết cả mặt lại. Thì ra bộ quần áo
trông củ chuối của Naruto kiếp trước là do Đệ Tam chọn cho.

Không được, có chết cũng không mặc bộ quần áo này!

Naruto vội xua tay nói với Đệ Tam:


  • Để cháu tự chọn đi.

Naruto nhìn qua chỗ quần áo trong cửa tiệm, cuối cùng quyết định chọn một bộ
đồ đơn giản màu đen trắng, gồm áo phông dài tay cao cổ màu đen, bên ngoài là
áo ngắn tay màu trắng có mũ chùm, phía sau lưng là hình xoắn ốc, thêm một cái
quần đùi màu đen. Đơn giản mà không mất thẩm mỹ, dù sao thì Naruto cảm thấy nó
cũng đỡ hơn bộ đồ da cam chói mắt kia.

Mua xong quần áo, Đệ Tam nói có việc liền rời đi, để Naruto tự về nhà một
mình. Naruto đã quá quen thuộc với điều này rồi, dù sao làm Hokage hàng ngày
nhiều việc, có thể trích chút thời gian ra đi mua quần áo cùng với hắn đã là
quá tốt rồi.

Bây giờ trời hẵn còn sớm, về nhà giờ này cũng chỉ ngồi đọc sách, không có việc
gì khác. Naruto thở dài, quyết định đi dạo một chút quanh làng. Mặc dù vẫn có
những ánh mắt lạnh lùng nhìn đến hắn nhưng hắn quyết định không để ý tới, muốn
nhìn cứ nhìn đi, dù sao anh đây cũng không mất nắm thịt nào.

...


  • Ha ha ha, trông nó kìa, chưa chạm vào mà như sắp khóc đến nơi ấy!

Naruto nhìn cảnh trước mắt mà không biết phải nói gì. Đây là làm sao vậy? Hắn
chỉ tùy ý đi dạo một chút thôi, tại sao lại đụng phải “chuyện bất bình” chứ?

Làm anh hùng? Thôi đi, cũng phải nhìn hoàn cảnh đã chứ! Ba thằng nhóc kia đứa
nào cũng lớn hơn hắn, mặc dù hắn vẫn luôn chăm chỉ rèn luyện cơ thể mỗi ngày
nhưng dù sao cũng mới chỉ có năm tuổi thôi, đánh làm sao lại cả ba đứa đã bảy
tám tuổi được.

Naruto định quay người bước đi nhưng khi nhìn bóng lưng nhỏ bé kia đứng đó run
rẩy, tiếng khóc nức nở đột nhiên truyền tới như chú chim non xa mẹ, nghe mà
não lòng. Naruto thở dài, thấp giọng chửi nhỏ một tiếng:


  • Móa, phiền toái chết đi được!

Shikamaru-kun đã bị đạo văn!

Naruto hít sâu một hơi, vừa chạy tới vừa lớn giọng mắng:


  • Tiên sư lũ mất dạy, ba thằng con trai bắt nạt một đứa con gái, không biết
    nhục à?

Sự thật chứng minh, không phải ai cũng có thể làm anh hùng. Naruto xông lên
nhưng đánh không lại ba đứa kia. Chúng xúm vào đánh Naruto túi bụi. Chỉ có
điều, đánh nhau thì Naruto vẫn có chút kinh nghiệm, kiếp trước thỉnh thoảng
nổi máu nóng cũng không thiếu dịp vung nắm đấm. Naruto chỉ nhè thằng lớn nhất
mà đánh vì thằng lớn thường là thằng cầm đầu. Hắn vừa đánh vừa cắn. Mấy năm
nay luyện tập cường thân kiện thể cũng không phải xuông, nắm tay liên tiếp dã
vào mặt thằng bé khiến nó đau đớn kêu cha gọi mẹ.

Cuối cùng vì thấy Naruto hung dữ quá, ba đứa đành phải bỏ chạy nhưng Naruto
cũng đã thương tích đầy mình.


  • Cám... cám ơn, cậu không sao chứ?

Cô bé hồi nãy chạy tới đỡ Naruto ngồi xuống gốc cây gần đó. Khi nãy cô bé đứng
quay lưng lại cho nên lúc này Naruto mới có dịp nhìn rõ mặt của cô bé.

Mái tóc đen cắt ngang gáy, đôi mắt màu trắng đục như mắt người mù, khuôn mặt
tròn tròn ửng đỏ lộ rõ vẻ rụt rè.

Hả, là Hinata... Không ngờ lại là cô ấy!

Kiếp trước khi đọc truyện, lúc đầu Naruto cũng không phải thật thích
nhân vật này. Nhút nhát yếu nhược không phải gu của hắn, mặc dù
cũng có nhiều lúc biểu hiện của Hinata rất đáng yêu. Càng về sau,
Hinata càng trở nên kiên cường, hắn mới thích hơn một chút. Nhất là
khi Hinata bảo vệ Naruto, đánh nhau với Pain và cả lời tỏ tình đó
nữa, rất rung động.

Lúc trước chỉ là người đứng xem, mà giờ đã là người trong cuộc,
hắn không biết mình có thể đón nhận tình cảm của cô gái đó không.
Một cô gái đã vì hắn mà thay đổi tính cách, từ rụt rè nhút nhát
trở nên kiên cường rắn rỏi.

Nghĩ đến đây hắn lại cười tự giễu. Hinata người ta có thích thì
cũng thích tên ngốc nhiệt huyết Naruto chứ đâu có thích Naruto của
bây giờ. Hắn đang tự mình đa tình sao, quả nhiên thành trẻ con rồi
suy nghĩ cũng bị ảnh hưởng có phần ấu trĩ.


  • Cậu không sao chứ?

Hinata thấy cậu bé tóc vàng vừa cứu mình kia cứ ngồi ngẩn người ra
đấy, không khỏi lo lắng hỏi lại lần nữa. Không phải là bị đánh vào
đầu đấy chứ? Hinata vừa lo vừa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tờ
giấy. Cậu bé này là vì cứu cô mà bị đánh, cậu ấy mà có việc
gì, lương tâm của Hinata sẽ cắn rứt không chịu nổi.


  • Không... không sao! - Naruto ấp úng trả lời. Sau đó cười hì hì vỗ ngực mình
    nói:


  • Đàn ông con trai mà, chút vết thương đó có nhằm nhò gì.


Đúng là không nhằm nhò gì thật, dù sao thì Naruto cũng là Jinchuuriki hàng
thật giá thật, có chút xứt xát ngoài da đó chỉ cần một lát là khỏi liền.
Hinata ngượng ngùng ấn ấn hai đầu ngón trỏ vào nhau, thỏ thẻ nói:


  • Cảm... cảm ơn cậu! Vì tớ mà... quần áo cậu... tớ tớ... sẽ mua cái mới...

Nói xong, không biết vì nghĩ tới điều gì mà mặt Hinata đỏ lựng lên, bất ngờ
còn phát ra âm thanh như nồi nước nóng đun sôi.


  • A...

Lúc này, Naruto mới nhìn lại bộ dạng của mình. Vì vừa nãy vật lộn đánh nhau
với ba thằng nhóc cho nên Naruto bị ngã xuống đất, quần bẩn hết cả, cái áo mới
mua cũng bị toạc vai. Naruto rên rỉ:


  • Bộ quần áo mới mua của tôi...

Trông bộ dạng đau khổ của Naruto, Hinata cuống lên, vội vã nói:


  • Tớ sẽ mua bộ mới đền cậu... xin, xin lỗi...

Naruto thở dài, khoát tay nói:


  • Không cần xin lỗi! Cậu không sao chứ, làm gì mà lại dây phải ba thằng
    kia...

Hinata đang định trả lời thì đột nhiên có mấy người chạy tới.


  • Hinata-sama!

Những người này đều thuộc gia tộc Hyuga, rất dễ nhận thấy vì họ đều có đôi mắt
trắng đục. Sau đó, Hinata bị bọn họ mang đi, còn không kịp nói với Naruto được
một tiếng. Chỉ là lúc đi, Hinata quay lại nhìn Naruto mấy lần, mở miệng định
nói gì nhưng rút cục là ngượng ngùng không cất lên lời.

Naruto nhìn đám người đi xa, trong lòng thở dài. Vất vả lắm mới làm anh hùng
được một lần nhưng không ngờ lại chật vật bết bát thế này.


  • Quả nhiên anh hùng không dễ làm...

Mùa hè năm ấy, đó là lần đầu tiên Naruto và Hinata gặp nhau!


Hỏa Chí - Chương #3