Thời Gian Nhàm Chán Khi Còn Bé


Người đăng: kaiten

Naruto đến nay đã được năm tháng tuổi, đã có thể tự ngồi dậy bò xung quanh
giường.

Từ khi biết mình sống lại trở thành Naruto, hắn rất phức tạp. Kiếp trước mỗi
ngày đều phải làm việc kiếm sống, hắn cũng không có thú vui gì lớn, chỉ duy
nhất có đó là đọc truyện. Nhà không có máy tính cho nên chỉ thỉnh thoảng hắn
lại tới thư viện thành phố để lên mạng.

Đừng hỏi hắn tại sao không vào những cửa hàng kinh doanh internet bình dân...
Vì đắt á, dù sao thì ở thư viện vẫn rẻ hơn, tiết kiệm được chút nào hay chút
đấy. Hắn lại không thích chơi game gì, chỉ thích đọc truyện nên chỉ cần mở
được duyệt trình web, vào được mạng là ổn rồi, không cần phần mềm game gì hết.

Hắn đọc truyện chủ yếu là truyện chữ, cũng có thêm một ít truyện tranh, trong
số đó vừa hay sao lại có truyện Naruto.

Hắn đọc Naruto vì cảm thấy nhân vật chính Naruto giống hắn, từ nhỏ cô nhi
không biết bố mẹ mình là ai, phải sống cô độc một mình. Càng đọc càng cảm thấy
hâm mộ, có lẽ là do có quầng sáng nhân vật chính lên Naruto mặc dù ngốc
nghếch, thô thần kinh nhưng cuối cùng vẫn thành công lên làm Hokage. Hắn thầm
tự sướng, phải chi mình cũng có cái quầng sáng đó thì có khi không còn sống
khổ cực như bây giờ...

Ai dè, sau khi chết lại được khoắc lên quầng sáng đó thật. Ông trời ông trêu
người!

“Cạch!”

Trong khi Naruto đang oán trời trách đất, một người đột nhiên mở cửa đi vào.
Áo lót đen, áo may ô trắng, trên mặt đeo mặt nạ. Đây là trang phục của Ám Bộ.

Đã tới giờ ăn rồi sao?

Mỗi ngày vào các giờ cố định đều sẽ có Ám Bộ tới cho Naruto ăn,
thực hiện các công việc vệ sinh cá nhân. Sau đó Ám Bộ lại rời đi
hoặc ẩn thân ở chỗ nào đó giám thị. Vậy cho nên phần lớn thời
gian, hắn đều tự chơi một mình.

Ngẫm lại, Naruto chỉ có thể yên lặng rơi lệ trong lòng. Hắn thật
đáng thương. Hắn vốn là một thanh niên sức dài vai rộng, có thể tự
làm tự kiếm ăn nay lại lưu lạc đến độ làm trẻ con chỉ có thể bò
quanh trong cũi, chờ đợi người khác đến cho mình ăn, cho mình tắm
rửa, ngay cả công việc vệ sinh đầy tế nhị cũng phải nhờ đến đóng
bỉm. Nếu có thể hắn thật muốn đứng lên chỉ tay chửi trời.

Hiện tại vẫn còn là trẻ con, cơ thể Naruto rất yếu ớt chưa thể
bước đi. Cả ngày luẩn quẩn trong cái cũi, hết ăn lại ngủ, nhàm
chán tới phát điên. Vì thế để giết thời gian, Naruto thường nằm nhớ
lại tình tiết truyện của kiếp trước. Nếu đã trở thành Naruto - đứa
con vận mệnh của thế giới này, tương lai hắn phải chống lại rất
nhiều cường địch, biết trước các bí mật rất có lợi cho hắn.

Hàng ngày cứ nằm nhớ, nhớ mệt rồi lại ngủ, ngủ dậy tiếp tục
nhớ. Cứ thế cứ thế, Naruto phát hiện ra tinh thần lực của mình đang
tăng trưởng. Ây, thực ra Naruto chỉ đoán vậy thôi chứ hắn cũng không
chắc có phải tăng lên thật không. Khái niệm tinh thần lực quá mơ hồ,
đối với kẻ kiếp trước học vấn chưa hết cấp hai, kiếp này còn là
trẻ con như hắn là quá xa vời.

Naruto chỉ thấy thời gian hắn nhớ tình tiết truyện ngày càng kéo
dài, lúc trước chỉ là mấy chap, giờ đã có thể ngẫm nghĩ tới gần
chục chap. Hắn đoán cách rèn tinh thần lực đó là tập trung tinh
thần vào chuyện gì đấy trong một thời gian dài. Chẳng trách mà
kiếp trước có những người có thể chăm chỉ học tập hàng giờ không
biết mệt, có người vừa chạm vào quyển sách là ngáp lên ngáp
xuống. Chắc là liên quan đến tinh thần lực đi.

Nghĩ vậy Naruto lại càng chăm chỉ tiếp tục sự nghiệp nhớ tình tiết
của hắn. Phải biết, thứ căn bản nhất của một ninja chính là Chakra.
Mà Chakra thì được tinh luyện từ tổ hợp tinh thần lực và sinh mệnh
lực. Sinh mệnh lực cường đại là món quà trời ban, à không, là Lục
Đạo Tiên Nhân ban cho dòng họ Uzumaki, chỉ cần có thêm tinh thần lực
mạnh mẽ, tương lai Naruto không cần phải lo lắng về số lượng Chakra
nữa.

Mặc dù trong nguyên tác Naruto có lượng Chakra cao khủng khiếp, chưa
lợi dụng Cửu Vĩ đã gấp năm lần Jounin tinh anh Kakashi nhưng nếu có
thể cao hơn nữa Naruto cũng không phiền. Ừm, gấp mười hai mươi lần
cũng tạm được đấy chứ.

Thời gian cứ thế trôi đi, giờ Naruto đã năm tuổi.

Từ khi hắn được hai tuổi, bắt đầu thời gian học nói, Đệ Tam thường
hay tới đây nói chuyện với hắn, cũng là để dạy hắn nói. Có tư duy
của người trưởng thành, Naruto học nói rất nhanh. Tuy không thể hiện
ra ngoài nhưng quả thực Đệ Tam rất giật mình, cũng cảm thấy vui
mừng khi con trai của Đệ Tứ là một thiên tài như thế.

Khi thấy Naruto đã có thể nói chuyện lưu loát, Đệ Tam bắt đầu dạy
hắn nhận biết mặt chữ, viết chữ. Nhưng thân là một Hokage, Đệ Tam
bận bịu rất nhiều việc, cho nên hầu hết thời gian đều là Naruto tự
luyện một mình.

Đệ Tam đưa cho Naruto rất nhiều sách, đủ các loại lĩnh vực: lịch sử
giới Ninja, lịch sử làng Lá, địa lý lãnh thổ các quốc gia, bách
khoa sinh vật, dược liệu toàn thư... không hổ là Hokage Đệ Tam, không
chỉ nổi danh về bác học nhẫn thuật mà còn nghiên cứu đủ loại
nghành nghề khác.

Thật ra Naruto nghĩ nhầm, mặc dù Đệ Tam là bác học nhẫn thuật thật
nhưng cũng không phải ông đi sâu tìm hiểu nhiều lĩnh vực khác. Mấy
quyển sách này là do ông thấy Naruto luôn lủi thủi một mình trong
nhà cho nên lấy một ít từ thư phòng sách nhà mình, phần lớn lại
mượn từ chỗ Nara Shikaku mang về cho Naruto đọc giết thời gian, tiện
thể học chữ.

Gia tộc Nara nổi danh với IQ cao, phong cách chiến đấu là dùng trí
óc bầy mưu tính kế đánh bại kẻ địch. Cho nên họ tìm hiểu khá
nhiều thứ như địa hình, thời tiết, đặc điểm của các loại sinh vật
xung quanh... Tất cả cũng để tiện khi họ tính toán bố cục có thể
lợi dụng hoàn cảnh tự nhiên.

Thế là Naruto bắt đầu quãng thời gian đọc sách viết chữ đầy tẻ
nhạt. Naruto thực sự là cậu học trò hiếu học như vậy sao? No...
Chẳng qua là vì thực sự quá nhàn rỗi!

Đứa nhỏ đáng thương Naruto kiếp trước mỗi ngày luôn phải làm việc kiếm sống
bận bịu không ngơi tay, kiếp này cuối cùng cũng được nhàn rỗi vì mỗi tháng đều
có trợ cấp Đệ Tam phát cho không phải lo miếng ăn. Nhưng đúng là cái phận con
rệp trời sinh thích chịu khổ, Naruto quả thực không chịu nổi cuộc sống nhàm
chán này. Tu luyện là con đường duy nhất hắn nghĩ tới để khiến thời
gian trôi nhanh hơn. Dù sao thì hắn cũng không thể tiếp tục những
ngày tháng nằm nhớ tình tiết truyện nữa, mặc cho là ai cứ liên tục
thế mấy năm cũng không chịu nổi.

Lúc ba tuổi, Naruto đã từng hỏi Đệ Tam cách tinh luyện Chakra nhưng
Đệ Tam đã nói Naruto còn quá nhỏ, tu luyện Chakra quá sớm không tốt
cho cơ thể, hiện đang là thời bình không cần quá gấp gáp, sáu tuổi
bắt đầu đến trường cũng bắt đầu tu luyện là vừa. Vì thế kế hoạch
tu luyện sớm chiếm ưu thế của Naruto phá sản. Hắn chỉ có thể xin
Đệ Tam một ít phương pháp luyện tập thể thuật nhưng cũng không quá
nặng nhọc, sợ ảnh hưởng tới phát triển sau này.

Thời gian rảnh rỗi của Naruto quá nhiều, không thể không đọc sách để
nó trôi qua mau hơn. Hơn nữa lại phải nói, đọc sách cũng là một
loại tập trung tinh thần, cho nên tinh thần lực của Naruto nhờ đọc
sách cũng đang tăng trưởng từng ngày. Naruto đành tự an ủi mình, vì
cái mạng nhỏ sau này, tạm thời làm con mọt sách đi.

Lại nói, từ khi tinh thần lực nâng cao tới một mức nhất định, Naruto
cũng dần hiểu ra cái gì là tinh thần lực của thế giới này. Có lẽ
do pháp tắc của chỗ này và thế giới cũ khác nhau cho nên Naruto đã
cảm nhận được chút năng lượng trong suốt trong não bộ, nhờ cỗ năng
lượng đó mà Naruto có thể nhận biết mọi thứ xung quanh rõ ràng hơn.
Với kinh nghiệm nhiều năm đọc truyện, hắn biết nó là tinh thần lực.

Hôm nay đã chép xong quyển Dược liệu toàn tập, Naruto quyết định ra ngoài hít
thở chút không khí. Ngoại trừ vào lúc sáng sớm tinh mơ ra ngoài chạy bộ xung
quanh làng ra, Naruto toàn ở trong nhà, cho nên rất ít được phơi mình dưới ánh
nắng. Đàn ông con trai phải đen một tý mới men chứ cứ trắng bệch như
Orochimaru trông đến là bệnh. Hôm nay trời nắng rất đẹp, cho nên Naruto ra
ngoài đi dạo.

Bước đi trên đường, vẫn là những ánh mắt ấy, căm ghét, thù hằn, còn cả sợ hãi
nữa. Naruto đã quá quen thuộc với chúng, hắn nghĩ cứ quen thuộc kiểu này cũng
có khi sẽ miễn dịch ấy chứ.

Kiếp trước hắn một thân một mình, kiếp này còn bết bát hơn nữa là hắn bị cô
lập. Điều này chẳng có gì lạ, cũng là lẽ thường thôi. Giống như ở hiện đại,
khi một người bị bệnh tâm thần đi lang thang giữa xã hội bình thường sẽ bị
người ta tống vào trại thương điên. Còn khi một người bình thường ở trại
thương điên, nếu không có nguyên nhân gì đặc biệt tất nhiên là bị người ta
đuổi ra ngoài. Đây là đặc tính bài ngoại của sinh vật, cho dù là con người hay
giống loài có trí tuệ khác cũng thế.

Loại bỏ hết những gì họ không thể tiếp nhận, hoặc khiến họ cảm thấy uy hiếp -
đây chính là nhân tính!

Nhưng hiểu là một chuyện, lý giải hay không lại là một chuyện khác. Bị những
ánh mắt ác ý xung quanh nhìn như vậy quanh năm suốt tháng, Naruto vẫn cảm thấy
buồn rầu. Đấy cũng là lý do hắn rất ít khi ra khỏi nhà.

Trên sân chơi lúc này đang có mấy đứa nhỏ nghịch cát. Có lẽ cho dù ở thế giới
nào thì trò chơi này vẫn luôn được những bé trai ưa chuộng. Cho dù có bẩn thỉu
lấm lem đến mấy, nụ cười vẫn không bao giờ tắt trên khuôn mặt của chúng.

Naruto bất giác bị những tiếng cười đó hấp dẫn tới nơi này. Hắn nhớ tới kiếp
trước khi còn là cô nhi cũng từng chơi những trò đó với lũ trẻ cùng cô nhi
viện. Hắn xây thành cát rất giỏi, bao giờ cũng là đứa xây được cao nhất nên lũ
bạn nể hắn lắm.

Nhớ về những chuyện kiếp trước, chân Naruto không tự chủ được bước về phía đám
trẻ.


  • Mày đến đây làm gì, cút đi!

Bị tiếng quát đó là cho giật mình, Naruto thoát khỏi dòng ký ức, ngây người
đứng nguyên tại chỗ.

Khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại, một hòn đá bay tới đập trúng trán hắn. Cảm
giác đau đớn truyền đến, có thứ gì âm ấm chảy ra. Sau đó là vô số viên đá khác
bay tới. Naruto chỉ kịp đưa hai tay lên đỡ phần mặt, xoay người chạy ra khỏi
đó.

Naruto đưa tay sờ lên trán, vết thương đã khép miệng nhưng máu thì vẫn còn đó.
Hắn đột nhiên phát hiện, cho dù có tâm trí cứng cỏi của một người trưởng
thành, cho dù có tâm lý chuẩn bị sẵn sàng, hắn vẫn sợ hãi cô độc, vẫn vô thức
tìm đến với những người khác.

Trước kia đọc truyện, hắn cảm thấy thằng nhóc Naruto ưa thích trò đùa giai
luôn quấy phá người khác thật đáng ghét. Không hiểu chuyện, luôn làm phiền
người lớn, vốn đã bị ghét lại càng bị ghét hơn, như vậy không oan uổng chút
nào hết.

Giờ tự thân làm Naruto, tự mình trải nghiệm cảm giác cô đơn khi bị ghét bỏ đó,
hắn mới hiểu ra hắn chẳng có tư cách gì mà trách Naruto cả.

Naruto ở trong chính truyện kiếp trước vì sợ hãi cô độc, vì không muốn người
ta quên đi sự tồn tại của mình nên mới tìm cách khiến họ chú ý, mỗi lần đùa
nghịch xong đều không trốn ngay mà còn cười to tự nói ra rằng chỉ có Uzumaki
Naruto mới dám làm như thế. Có lẽ cách làm đó thật ngốc nghếch nhưng chẳng
phải nó cũng có chút tác dụng rồi đó thôi. Mọi người trước hết nhớ tới là một
thằng nhóc lúc nào cũng thích trò đùa giai tên là Uzumaki Naruto sau đó mới là
yêu hồ phá làng phá xóm. Nhưng phải nói cách làm đó rất ngu, hình tượng vốn đã
đáng ghét trong lòng mọi người của Naruto nay lại càng thêm thậm tệ hơn nữa.

Phía trước đột nhiên xuất hiện một người. Naruto ngẩng đầu lên, thì ra là
Hokage Đệ Tam. Hắn há miệng, vốn định nói gì đó nhưng đột nhiên nhìn thấy khóe
mắt hơi đỏ, còn có chút hơi nước của ông cụ trước mắt, mọi lời muốn nói lại
nuốt vào lòng. Naruto đột nhiên nhớ tới viện trưởng kiếp trước. Kiếp trước, bà
viện trưởng là người duy nhất khiến hắn cảm nhận được chút hơi ấm của tình
thân.

Nhớ lại kiếp trước có lần vì đánh nhau với người ta bị thương rồi bị viện
trưởng phát hiện, vì sợ bà lo lắng, hắn vẫn thường cười thật tươi mà nói:


  • Cháu không sao, chỉ là bị ngã thôi!

Mặc dù biết thừa hắn nói xạo nhưng viện trưởng lúc nào cũng từ ái xoa đầu hắn,
nói hắn lần sau phải cẩn thận. Chuyện cũ trôi qua như nước, cho dù có trở lại
thế giới cũ, có lẽ hắn cũng không còn được đôi tay ấm áp đó xoa đầu nữa.

Đột nhiên một bàn tay xoa đầu hắn, ấm áp không khác gì bàn tay kiếp trước.
Giọng nói hiền từ của bậc trưởng giả quan tâm tới con cháu:


  • Ừ, Naruto ngoan lắm, lần sau nhớ cẩn thận biết chưa!

Naruto ngây người nhìn Đệ Tam trước mắt, thì ra trong lúc bất giác, hắn lại
bật thốt lên câu nói xạo kiếp trước nói với viện trưởng.

Nước mắt bất giác chảy ra, Naruto cắn môi, cúi đầu, giọng nói có chút nghèn
nghẹn:


  • Vâng!

Thật mất mặt, đã lâu như vậy rồi hắn chưa khóc. Nhưng cảm giác này, thật ấm
áp, thật hoài niệm, cái cảm giác được người quan tâm ấy!


Hỏa Chí - Chương #2