Sẽ Vượt Qua Ngài


Người đăng: kaiten


  • Luật đó chính là không ai được phép nói ra sự thật rằng cậu chính là Cửu Vĩ
    yêu hồ!

Bầu không khí bị đè xuống điểm thấp nhất. Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào
Naruto. Mizuki thậm chí còn không dám hít thở, chờ đợi phản ứng của Naruto.
Khác với dự đoán của mọi người, khi nghe Mizuki nói thế, Naruto không hề có
chút bất ngờ nào cả, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thế. Hắn nhếch môi cười nói:


  • Nói đùa gì vậy? Tôi không phải Cửu Vĩ yêu hồ, tôi là Uzumaki Naruto!

Mizuki thấy Naruto không tin mình bèn hoảng hốt la lên:


  • Naruto, tôi nói thật đấy! Cậu chính là Cửu Vĩ yêu hồ. Nếu không cậu cho là
    làm sao tự dưng mọi người lại xa lánh cậu? Hãy mau giết chết Uchiha Sasuke rồi
    đi cùng chúng tôi. Orochimaru đại nhân sẽ rất hoan nghênh cậu... À đúng rồi,
    có lẽ cậu còn chưa biết, chúng tôi là thủ hạ của Orochimaru đại nhân, một
    trong Tam Nin huyền thoại. Cậu rất có tiềm lực, cậu có thể...


  • Câm miệng! - Naruto gầm lên giận dữ:


  • Tôi nhắc lại lần cuối, tôi là Uzumaki Naruto. Tôi sẽ không phản bội bạn
    mình!


Ánh mắt Naruto sắc bén như dao, mang theo sát khí lạnh lẽo khiến Mizuki phải
run sợ. Naruto vung tay phóng ra một chiếc shuriken, sau đó nhanh chóng kết
ấn.

Nhẫn pháp - Shuriken Ảnh Phân Thân Thuật!

Nhằm cơ hội đám người kia tránh né, Naruto nhảy tới bên Sasuke. Đôi mắt của
cậu vẫn nhìn chằm chằm vào tình hình địch, miệng thì hỏi:


  • Sasuke, Chakra của cậu còn đủ để sử dụng Quả Cầu Lửa Thuật không?

Sasuke liếc nhìn Naruto một cái, nói thật rằng cuộc đối thoại ngắn ngủi vừa
rồi giữa Mizuki và Naruto khiến cậu rất bất ngờ nhưng giờ không phải lúc hỏi
nhiều. Sasuke gật đầu nói:


  • Còn đủ để dùng một lần.

Naruto tính toán Chakra còn lại của mình, đủ để thực hiện chiêu thức đó, nếu
không thành công thì vẫn còn sức để mang Sasuke chạy trốn. Hắn nói:


  • Lát nữa tôi sẽ sử dụng Ảnh Phân Thân Thuật dồn họ vào một chỗ, cậu sử dụng
    Quả Cầu Lửa Thuật giải quyết gọn một lần.

Sasuke nhíu mày nói:


  • Thổ độn phòng ngự của chúng rất lợi hại, chỉ đơn độc Quả Cầu Lửa Thuật sẽ
    không thành công.

Naruto mỉm cười nói:


  • Yên tâm, cứ làm theo lời tớ nói đi.


  • Hừ, nói nhiều với chúng làm gì, cứ giết cả lũ là xong!


Sasuke không kịp hỏi gì nhiều bởi vì ba người kia đã tiến công tới từ ba
phương hướng. Naruto hít sâu một hơi, nén một lượng lớn Chakra rồi đưa tay lên
kết ấn.

Nhẫn pháp - Đa Trọng Ảnh Phân Thân Thuật.

Gần nghìn Naruto xuất hiện trong tầm mắt, che chắn toàn bộ đường tấn công của
kẻ địch. Bên kia gặp tình thế bị vây công như thế thì rất hoảng hốt. Ichida hô
lên:


  • Lưng dựa lưng đối địch.

Hai tên Chuunin còn lại hiểu ý nhảy lại gần Ichida. Chỉ có mỗi Mizuki là xui
xẻo, do cơ thể bị thương không linh hoạt đã bị đám Naruto bắt được, đánh ngất
vứt sang một bên.

Ba Chuunin dựa vào một chỗ, sử dụng thể thuật đánh tan những ảnh phân thân
tràn tới tấn công. Tuy tạm thời không bị đánh bại nhưng cả ba rất lo lắng, nếu
cứ thế này thời gian sẽ kéo dài, nếu có thêm người tới nữa thì họ sẽ xong đời.

Chỉ là họ vẫn chưa kịp nghĩ ra biện pháp đối đầu với tình hình sắp tới thì một
âm thanh vang lên:


  • Hỏa độn - Quả Cầu Lửa Thuật!

Ba tên kia cảm thấy nguy hiểm mang hơi nóng rừng rực đang ập tới, không cần
suy nghĩ đã cùng lúc đưa tay lên kết ấn.

Cộng đồng nhẫn thuật - Tường Đất Khổng Lồ.

Nhưng chiêu thức tấn công lần này không đơn giản như thế, bởi vì Naruto cũng
kết ấn ngay sau khi Sasuke tung chiêu.

Phong độn - Đại Đột Phá.

Một cơn gió lớn được thổi ra từ miệng của Naruto. Gió lớn thổi lửa, lửa càng
bùng to. Quả cầu lửa của Sasuke được ngọn gió của Naruto góp sức đã khuếch đại
gấp năm lần, mang theo khí thế hừng hực đánh vào bức tường đất.

Ầm ầm...

Bức tường đất bị quả cầu xuyên thủng, quả cầu lửa vẫn còn dư thế đánh trúng ba
người kia. Cả ba bị tình thế bất ngờ trước mắt dọa sợ không kịp phản ứng đã bị
ngọn lửa bén lên thân. Trong rừng cây vang lên tiếng kêu đau đớn xé giọng của
ba người.

Naruto trông tình cảnh trước mắt mà nuốt nước bọt một cái, hắn cũng không ngờ
tổ hợp nhẫn thuật của hắn và Sasuke lại mạnh như vậy. Naruto quay đầu ra hỏi
Sasuke:


  • Cậu biết sử dụng Thủy độn không?

Sasuke cũng hơi bất ngờ với tình cảnh trước mắt nhưng vì thói quen mặt đơ cho
nên không biểu hiện ra ngoài. Nghe Naruto hỏi như thế, Sasuke bình tĩnh nói:


  • Không biết...

Naruto gật gật đầu, quay ra nhìn ba người đang lăn lộn trên đất kia, thì thào
nói:


  • Vậy cũng không còn cách nào, đành để họ chịu đau vậy, dù sao cũng không
    chết được, chỉ là sẽ bị bỏng nặng không xuống giường trong mấy tháng thôi!

...

Nửa tiếng sau, trong văn phòng Hokage, Naruto trả lại Bí Kíp Cấm cho Đệ Tam
đồng thời cũng biết được là cuốn Bí Kíp Cấm này là giả. Đệ Tam đã sớm phát
hiện ra Mizuki là nội gián của Orochimaru cho nên đã tương kế tựu kế để dụ
đồng bọn của hắn ra. Naruto nghe vậy cũng thở phào một hơi, vậy thì Sasuke sẽ
không bị chịu tội.

Naruto biết được tình hình xong cũng yên tâm, cúi người chào Đệ Tam rồi quay
người ra về. Nhưng hắn chưa kịp đi tới cửa thì câu hỏi của Đệ Tam đã truyền
tới:


  • Cháu không định hỏi ta cái gì sao?


  • Hỏi gì ạ? - Naruto ngừng một lát, sau đó mới nói tiếp:


  • Chuyện về Cửu Vĩ ạ?


Đệ Tam thở dài, như có thâm ý liếc nhìn Naruto một cái rồi nói:


  • Xem ra cháu cũng đã sớm biết chuyện này rồi.

Naruto cười khổ một tiếng, thầm mắng trong lòng một tiếng “lão cáo già”.


  • Cháu cũng đoán được phần nào. Từ nhỏ bị xa lánh, thường bị người xua đuổi
    mắng là quái vật, còn cả vết thương lành lại nhanh hơn người khác. Các đặc
    điểm đều rất giống một Jinchuriki!

Mặc dù không trực tiếp nhưng từ rất lâu lúc trước, Đệ Tam đã sớm nói cho
Naruto biết về thân phận Jinchuriki của hắn. Số sách Đệ Tam đưa cho Naruto
không chỉ đơn giản là giải trí không thôi, vì nó còn có cả những sách lịch sử
có nhắc tới các Jinchuriki của làng Lá và những làng khác.

Đệ Tam nghĩ sớm hay muộn gì thì Naruto cũng biết về thân phận mình, cứ giấu
giấu diếm diếm không phải cách hay. Chi bằng cứ nước ấm nấu ếch, để nó từ từ
phát hiện rồi cũng tiện quan sát hành động cùng với phản ứng của nó.

Hành động và phản ứng của Naruto không khiến Đệ Tam thất vọng. Nó dường hư
không hề oán hận làng, hơn nữa còn hết sức nỗ lực để mọi người công nhận nó.
Mọi việc Naruto làm trong một năm qua, Đệ Tam đều biết hết sức rõ ràng.

Tuy nhiên đấy chỉ là những gì biểu lộ ra ngoài, Đệ Tam không biết Naruto suy
nghĩ gì. Một người biết mình bị biến thành vũ khí mà vẫn không oán hận, thậm
chí còn quay ra giúp làng, nếu lòng Naruto khó lường, tâm cơ thâm trầm giả bộ
bao lâu nay thì làng lá sẽ gặp nguy hiểm. Trong trường hợp đó, ông sẽ...

Tuy Đệ Tam tin tưởng con trai của Đệ Tứ sẽ không làm chuyện hại làng nhưng
thân phận Hokage hiện tại của ông quyết định ông không thể hành động theo cảm
tính. Nghĩ tới đây, Đệ Tam lại rũ mắt xuống, ông đột nhiên nhớ tới tên đệ tử
đắc ý nhất của mình. Năm xưa ông đã để tình cảm chi phối một lần, không nỡ ra
tay bóp chết đứa bé mình đã tự thân dạy dỗ đến khi nó trưởng thành, mặc cho nó
trở thành nukenin... không biết là phúc hay là họa?

Naruto thấy Đệ Tam không nói gì, chỉ ngồi đó suy tư bèn đi tới, kéo cái ghế
hắn ngồi làm việc cả ngày hôm nay lại. Naruto ngồi xuống, đối mặt với Đệ Tam,
vẻ mặt vô cùng nghiêm túc cất tiếng hỏi:


  • Ông Đệ Tam, ông có biết cách nghĩ của cháu về Jinchuriki không?


  • Hả?


Đệ Tam bị câu hỏi của Naruto làm cho bất ngờ. Ông không biết tại sao Naruto
lại đột nhiên nói như vậy, cách nghĩ về Jinchuriki ư?

Naruto nhắm mắt lại, cẩn thận suy ngẫm lại về những gì sắp nói. Lúc hắn mở mắt
ra, đôi mắt màu xanh lam rất trong suốt không hề có tạp niệm, không hề có oán
hận hay cam chịu gì hết, chỉ một mảnh bình lặng như nền trời không mây.


  • Đứng từ góc độ người cầm quyền, cháu thấy làng ta tạo ra Jinchuriki chẳng
    có gì sai cả.

Câu nói của Naruto nằm ngoài dự đoán của Đệ Tam. Với thân phận là một
Jinchuriki vậy mà lại cảm thấy việc tạo ra Jinchuriki - những đứa trẻ có tuổi
thơ bất hạnh không hề sai trái. Câu chuyện tưởng như nực cười đó lại đang diễn
ra trước mắt ông. Naruto cũng bất kể Đệ Tam nghĩ cái gì, cậu vẫn tiếp tục chìm
đắm trong tư tưởng của mình.


  • Ông Đệ Tam là Hokage, cần biết so đo được mất của cả một làng chứ không
    phải của một cá nhân. Tạo ra Jinchuriki là tính toán cho lợi ích toàn làng,
    thậm chí là toàn quốc gia. Hiện tại trên thế giới này có năm làng ninja lớn,
    đóng quân ở năm đại quốc. Mỗi làng ninja đều có một Jinchuriki của riêng mình
    như một món vũ khí cũng là biểu tượng lòng tin của sức mạnh. Nó tạo thành thế
    cân bằng cho mỗi làng...

Đúng là đứng từ tầm nhìn của một Jinchuriki sẽ thấy cuộc sống của họ thật đau
khổ, thật bất công, những nhà cầm quyền kia thật đáng ghét...v.v... Thế sao
không thử nghĩ xem những ninja khác trong làng, mạng sống của họ chẳng nhẽ
không đáng giá, cuộc đời của họ chẳng nhẽ không đáng một xu.

Một Jinchuriki hy sinh như vậy, tỷ lệ sống còn của những người khác sẽ được
tăng lên. Jinchuriki là người dân của làng vậy thì những ninja khác cũng là
thuộc về làng như thế, vì lý do gì chỉ cảm thấy thương cảm cho Jinchuriki mà
khiến những người khác phải chịu chết.

Đã là người đứng đầu, cần phải lựa chọn hy sinh nào ít nhất cho cả một tập thể
chứ không phải của một cá nhân. Giống như thời phong kiến khi xưa thường có
chuyện công chúa cầu thân. Người công chúa đó thật đáng thương phải tha phương
nơi xứ người nhưng nhờ đó mà những binh sĩ vốn đáng thương hơn người công chúa
đó có thể sống sót, những người vợ và những đứa con của các binh sĩ không phải
thờ chồng tang cha.

Naruto nhíu mày, tiếp tục nói:


  • Làng Lá chúng ta được coi là làng đứng đầu trong năm làng là bởi vì qua ba
    trận đại chiến giới Ninja, chúng ta đều giành được thắng lợi. Thế nhưng thời
    gian qua đi, cái danh đứng đầu của làng Lá có lẽ cũng chỉ còn trên danh nghĩa,
    từng ninja trụ cột có thể tọa trấn một phương dần bỏ làng mà đi: Nanh Trắng,
    Tam Nin, Đệ Tứ...

Từng cái tên nói ra như đánh thẳng vào lòng Đệ Tam, vặn xoắn đến đau đớn.
Những cái tên đó đều từng là kiêu ngạo trong lòng ông, từng được ông coi là
tương lai của làng nhưng cuối cùng họ cũng rời đi với những lý do khác nhau.
Đệ Tam không tự chủ được hít sâu một hơi khói, sau đó bị sặc ho khù khụ.

Naruto đứng dậy, đi tới sau vỗ lưng cho Đệ Tam. Phải mất một lúc Đệ Tam mới
ngừng ho được nhưng giọng nói của ông vẫn vì thế mà hơi khàn khàn:


  • Đúng thế, họ đã từng là niềm tự hào của làng Lá nhưng cuối cùng lại bỏ mặc
    mình lão già ta...

Naruto trầm mặc nhìn bờ vai gầy còm của Đệ Tam. Đôi vai đó đã gánh vác làng
suốt mấy chục năm, từ khi thời còn trai tráng quát tháo một phương cho tới giờ
tuổi già xế bóng. Naruto thở dài một tiếng, trở lại chỗ ngồi, tiếp tục nói:


  • Cháu không định bàn về lý do tại sao họ lại rời đi, bởi vì khi họ rời đi
    thì có lẽ cháu vẫn còn chưa sinh ra nữa kìa!

Naruto cười tự giễu một tiếng, đột nhiên nhớ ra cái ngày Đệ Tứ và Kushina ra
đi cũng chính là ngày sinh của cậu, vừa mở mắt chào đời đã chứng kiến cha mẹ
mình cũng chính là anh hùng làng Lá ra đi.


  • Làng ta đã không còn cao thủ tọa trấn, vụ việc Cửu Vĩ thoát khỏi phong ấn
    còn làm làng bị tổn thương nặng nề... nếu như còn mất đi Jinchuriki thì không
    khác nào miếng mồi ngon mời bốn làng ninja lớn còn lại tới xâu xé. Năm đó, Đệ
    Tứ phong ấn Cửu Vĩ vào người cháu chắc cũng vì lo lắng điều này. Vậy cho
    nên...

Naruto nhìn thẳng vào mắt Đệ Tam, giọng điệu vô cùng bình tĩnh:


  • Vậy cho nên cháu có thể hiểu vì sao Jinchuriki lại được tạo ra.

Sau đó, hắn còn cất tiếng cười ha hả với Đệ Tam:


  • Ha ha, thực ra cháu cũng còn phải cảm ơn mình rất may mắn đấy chứ. Ít ra,
    cháu cũng được sống cuộc sống như một đứa trẻ, mặc dù không được bình thường
    cho lắm nhưng cũng có tư tưởng của mình, không bị tẩy não nhồi nhét rằng mình
    chỉ là một thứ vũ khí.

Nói rồi, Naruto đứng dậy, cúi mình thật sâu trước Đệ Tam, lời nói vô cùng
thành khẩn:


  • Vì điều này cháu chắc chắn phải cảm ơn ông Đệ Tam. Có lẽ không có ông, cháu
    đã không có được cuộc sống như thế.

Nhận cái cúi mình của Naruto mà Đệ Tam không biết tâm tình của mình như thế
nào, là vui mừng hay là áy náy.

Naruto hiểu chuyện, có lẽ là ông nên vui mừng bởi vì nỗi khổ tâm của mình được
nó thấu rõ.

Naruto hiểu chuyện, không hề oán hận chút nào khiến nỗi áy áy trong lòng ông
không được phát đi ra ngoài.

Naruto cúi mình xong liền thẳng người dậy, hai tay nắm chặt, nhìn thẳng vào
mắt Đệ Tam.


  • Nhưng hiểu là một chuyện còn đồng tình là một chuyện khác! Bởi vì dù sao
    chuyện cũng xảy ra trên người cháu.

Đệ Tam giật mình, nhìn Naruto nhưng không thể đoán gì được từ khuôn mặt tĩnh
lặng đó. Chẳng lẽ điều ông lo lắng đã thành sự thực, Naruto vẫn hận làng Lá,
chẳng lẽ ông thật sự phải... Bàn tay Đệ Tam hơi run lên, nắm chặt lấy đầu ghế,
không biết nên quyết định như thế nào. Ngay lúc này, Naruto tiếp tục nói:


  • Cháu sẽ không mặc cho số phận mình bị người khác quyết định.

Naruto đặt tay lên bụng mình, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Đệ Tam.


  • Cho dù chỗ này có phong ấn Cửu Vĩ yêu hồ mạnh nhất trong chín vĩ thú, cháu
    cũng sẽ không sử dụng sức mạnh của nó!


  • Cho dù có khổ cực thế nào đi nữa, cháu cũng chỉ dựa vào sức mình đạt tới
    đỉnh vinh quang, vượt qua Tam Nin, vượt qua Nanh Trắng, vượt qua Đệ Tứ... thậm
    chí vượt qua ngài!


Nói tới đây, Naruto nở một nụ cười tươi rói, nói một cách khẳng định:


  • Sau đó cháu sẽ lên làm Hokage!

Sau đó cháu sẽ lên làm Hokage... Câu nói cứ vang vọng trong lòng Đệ Tam, tạo
cho ông rung động vô cùng mạnh mẽ. Văn phòng Hokage bỗng chốc rơi vào im lặng,
không ai nói gì, chỉ còn tiếng hít thở nhè nhẹ. Lát sau, Naruto hơi cúi người
chào, sau đó quay người đi về.


  • Ngày mai nhớ đến đúng giờ đấy!

Bàn tay đã chạm tới nắm cửa của Naruto hơi khựng lại. Hắn quay người lại, mày
hơi dựng lên:


  • Mai vẫn tiếp tục làm nhân viên công vụ ạ?

Đệ Tam nghe Naruto nói thế thì cười ha ha đáp:


  • Nhân viên công vụ? Ví von cũng hay thật... nhưng mai thì không phải. Mai là
    lễ tốt nghiệp và chia đội cho những học sinh mới ra trường. Từ giờ cháu sẽ
    không phải làm nhiệm vụ một mình nữa mà sẽ làm theo đội, sẽ có Jounin dẫn đội
    tới quản lý.

Naruto gật đầu nói tiếng biết rồi, sau đó mở cửa đi ra ngoài. Khi cánh cửa sắp
khép lại, tiếng của Đệ Tam lại vọng ra lần nữa:


  • Naruto, ta chờ mong ngày cháu vượt qua ta!

Naruto mỉm cười, đóng hẳn cửa lại, cũng không trả lời hay khẳng định gì nữa.
Những lời vừa rồi đã là quá đủ, mọi thứ hãy để tương lai chứng minh.


Hỏa Chí - Chương #16