Nhiệm Vụ Cấp C


Người đăng: kaiten

Từ sau sự kiện loli xong, Naruto không thấy Konohamaru tới tìm mình. Hắn thầm
nghĩ có lẽ thằng nhóc này đã đi tìm Đệ Tam để quyết đấu rồi cũng nên. Nhẫn
thuật cần thực hành mới phát huy được hết tác dụng của nó, Naruto hoàn toàn
tán thành điều này, vậy nên vì cháu trai mình, ông Đệ Tam hãy cố lên!

Hôm nay như mọi khi, Naruto lại tới đại lâu tiếp nhận nhiệm vụ. Chỉ khác là
hôm nay vừa tới, hắn lại gặp mặt một người quen, đó chính là Chuunin Taro,
giám khảo phần thi thực chiến của hắn năm ngoái.

Taro cũng tới đây nhận nhiệm vụ, đang cùng Đệ Tam trao đổi gì đó. Thấy Naruto
đi tới, Đệ Tam hơi liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó quay ra nói với Taro:


  • Nhiệm vụ lần này để thằng nhóc kia đi theo cậu, thế nào?

Nói rồi, Đệ Tam đưa tay chỉ về phía Naruto. Taro nghe Đệ Tam nói thế liền quay
đầu lại, thấy Naruto đang đi tới thì rất ngạc nhiên. Hắn nói:


  • Ồ đây không phải thằng nhóc năm ngoái đăng ký thi tốt nghiệp sớm sao.

Đệ Tam gật đầu nói:


  • Hiện tại nó vẫn làm nhiệm vụ một mình, nhiệm vụ lần này của cậu có thêm nó
    nữa là đủ rồi chứ.

Taro liếc mắt nhìn Naruto một cái, sau đó quay ra nhìn Đệ Tam. Dường như Taro
phát hiện ra điều gì đó nhưng hắn thông minh không nói ra khỏi miệng, chỉ gật
đầu nói:


  • Được!

Naruto nghe hai người nói chuyện liền biết nhiệm vụ tiếp theo của mình là làm
cùng người này. Nhưng cái người tên Taro này là Chuunin, vì thế nhiệm vụ tiếp
theo của hắn ít nhất cũng là nhiệm vụ cấp C. Nghĩ tới đây, Naruto không khỏi
hơi hơi hưng phấn, dù sao cũng đã một năm làm nhiệm vụ cấp D rồi, tuy rằng hắn
tin mình vẫn có thể kiên nhẫn nhưng có thể làm nhiệm vụ cấp cao hơn vẫn tốt
hơn nhiều.

Đệ Tam thấy Taro gật đầu đồng ý liền quay ra nói với Naruto:


  • Naruto, hiện tại có một nhiệm vụ cấp C, cháu có muốn nhận không.


  • Nhận, cháu nhận chứ! - Naruto đáp ứng vội.


Đệ Tam cười ha ha nhìn Naruto, ông biết thằng bé này đã sớm chán làm mấy nhiệm
vụ cấp D đơn giản rồi, thôi thì lần này cho nó ra ngoài nhìn thế giới. Hơn
nữa... Đệ Tam hạ ánh mắt, làm ninja sớm muộn gì cũng phải trải qua ngày này.

Taro hẹn với Naruto một tiếng sau tập hợp ở cổng làng rồi quay người rời đi.
Naruto quay về nhà lấy một ít đồ đạc cần thiết, khóa cửa cẩn thận rồi chầm
chậm đi về phía cổng làng. Hắn đứng chờ ở ngoài cổng một lúc thì Taro đi tới.
Taro trông thấy Naruto đã sớm chờ ở đây liền cười nói:


  • Tôi cho cậu những một tiếng cơ mà, không ngờ cậu lại tới sớm vậy.

Naruto ngượng ngùng gãi đầu, cười nói:


  • Đây là lần đầu tiên tôi làm nhiệm vụ cấp C cho nên hơi hồi hộp.

Taro gật đầu, theo sau nghiêm túc nói:


  • Dần rồi sẽ quen thôi. Lần đầu tôi cũng cảm thấy hồi hộp chẳng kém gì cậu.
    Mặc dù chúng ta cũng tính quen biết nhau nhưng hôm nay là chiến hữu, tôi xin
    tự giới thiệu lại lần nữa. Chuunin làng Lá, Takeda Taro.

Naruto cũng nghiêm túc đáp lại:


  • Genin làng Lá, Uzumaki Naruto.

Takeda Taro gật đầu, sau đó làm một công việc mà các đội trưởng cần làm, thông
báo nhiệm vụ cùng hoạch định kế hoạch:


  • Nhiệm vụ cấp C lần này cần tiêu diệt sơn tặc ở vùng núi Kuroyama. Gần đây ở
    quanh đấy có một nhóm sơn tặc hoành hành gây hại cho người dân, có người chi
    tiền cho ninja làng ta đi tiêu diệt chúng. Kế hoạch bước đầu là cần tìm được
    chỗ ở của bọn chúng, sau đó thám thính tình hình rồi mới đưa ra bước tiếp
    theo.

Naruto gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Takeda Taro nói:


  • Được rồi, vậy xuất phát!

Takeda Taro nói xong liền tung người dẫn đầu đi trước, Naruto theo sát phía
sau. Hai người đi được mấy giờ thì tới trước một vùng núi. Takeda Taro nói để
cho Naruto đi xung quanh tìm kiếm tung tích sơn tặc còn mình thì đứng nguyên
tại chỗ.

Naruto biết đây là cơ hội rèn luyện của mình cho nên không hề từ chối, ngoan
ngoãn đi xung quanh, dựa theo những gì học được ở trường để tìm tung tích bọn
sơn tặc lưu lại. Tìm kiếm một hồi Naruto lần theo mùi khét đi tới trước một
thôn làng.

Naruto ngây người nhìn thôn làng trước mắt, không, đây đã không còn gọi là
thôn làng nữa rồi. Cả một vùng rộng lớn chỉ còn trơ lại những khúc gỗ bị đốt
cháy đen thui, hơi khói bốc lên lan tràn xung quanh khiến nơi này càng trở nên
âm u lạnh lẽo. Naruto thậm chí còn ngửi thấy trong không khí một thứ tương tự
như mùi thịt nướng cháy két.


  • Xem ra chúng ta tới chậm rồi!

Không biết từ lúc nào, Takeda Taro đã đi tới sau lưng Naruto. Tay Naruto hơi
run lên, hắn quay đầu lại, khuôn mặt trắng bệch, cất tiếng hỏi Takeda Taro:


  • Đây là...

Takeda Taro liếc mắt nhìn Naruto một cái, đại khái hiểu ra vì sao thằng nhóc
lại có bộ mặt này. Takeda Taro nhìn về phía trước, vẻ mặt khá là lạnh nhạt.


  • Toàn thôn bị đồ sát sau đó đốt cháy rụi, thủ phạm không cần nghĩ, chắc chắn
    là lũ sơn tặc. Khách hàng thuê chúng ta là người dân trong làng này, hiện tại
    làng đã bị diệt, chúng ta không cần tiếp tục nhiệm vụ.

Naruto siết chặt nắm tay, ngực phập phồng kịch liệt. Mọi thứ trước mắt nói cho
hắn biết thế giới này không phải thế giới hòa bình như kiếp trước của hắn,
sinh mạng con người trở nên rẻ mạt đến đáng sợ.

Trước kia cho dù hắn có là kẻ nghèo hèn ăn bữa nay lo bữa mai nhưng cũng là
một công dân được pháp luật bảo vệ, không cần lúc nào cũng lo sợ bị người khác
chém giết. Mặc dù cũng có những nguy hiểm khác uy hiếp tới tính mạng mình
nhưng nó cũng không đẫm máu như ở đây.


  • Đi thôi, về làng! - Thanh âm của Takeda Taro vang lên bên tai.

Naruto giật mình, đứng chôn chân tại chỗ, không sao nhúc nhích được. Trong
lòng hắn có âm thanh gào thét nhắc nhở hắn phải làm gì đó làm gì đó nhưng hắn
không nghe rõ. Takeda Taro thấy Naruto đứng im đó cũng không thúc dục, chỉ
lẳng lặng đứng chờ, ánh mắt lóe lóe không biết đang suy nghĩ gì.

Được một lúc sau khi cảm xúc đã bình ổn lại, Naruto mới ngẩng đầu lên nói với
Takeda Taro:


  • Tiền bối Takeda, tôi muốn tiếp tục nhiệm vụ!

Takeda Taro mỉm cười nói:


  • Sẽ không có tiền thù lao đâu!

Naruto không quan tâm tới điều đó, hắn chỉ biết bây giờ hắn cần hoàn thành
nhiệm vụ lần này, giết chết lũ sơn tặc kia. Giọng nói của hắn vô cùng chắc
chắn:


  • Tôi sẽ tiếp tục nhiệm vụ!


  • Sẽ phải giết người đấy, tôi cũng không định nhúng tay vào đâu, một mình cậu
    phải...


Takeda Taro bỗng nhiên dừng lại không nói nữa, bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt
của Naruto, xanh thẳm, kiên định! Hắn biết thằng nhóc này đã điều chỉnh tốt
tâm lý để đối mặt với chuyện sắp tới. Takeda Taro nhếch môi cười:


  • Vậy đi thôi...

...

Ryohei sợ hãi ngã vật ra đất. Một thằng bé đang cầm một con dao dính máu, run
rẩy bước tới trước mặt nó. Xung quanh là những tiếng cười man rợ...

Nó không hiểu sao mọi chuyện lại như vậy. Mới chỉ hôm qua nó còn rất vui vẻ
chơi đùa với đám bạn cùng lứa, bố nó săn được một con thỏ trên núi Kuroyama,
hôm đó nhà nó có món thịt nướng mà nó rất thích. Nhưng nó chưa kịp thưởng thức
món ăn khoái khẩu đó thì làng nó đã bị rất nhiều người cầm đao kiếm tới đánh
giết. Bố mẹ vì che chắn cho nó mà bị người ta chém chết, nó bị đám người kia
bắt tới nơi này.

Nó cùng với một số đứa trẻ khác bị nhốt trong phòng tối, thỉnh thoảng lại có
người tới lôi đi mấy đứa. Sau cùng, nó và một đứa trẻ cạnh đó bị người lôi tới
một cái sân rộng, mỗi đứa đều được đưa cho một con dao dính máu. Mấy người kia
nói chúng nó phải đánh nhau, chỉ một đứa được sống.

Ryohei sợ hãi không dám cầm vào con dao nhưng thằng bé kia thì khác. Thằng bé
đó mặc dù run rẩy sợ hãi nhưng vẫn đưa tay cầm lấy con dao, sau đó chém về
phía Ryohei. Ryohei chỉ dám né tránh... xung quanh là những tiếng hô hào cổ vũ
cùng những tiếng cười sằng sặc.

Gã thủ lĩnh ngồi ở chính giữa đám người vừa uống rượu vừa xem cuộc vui, sau đó
còn cười to nói:


  • Được, thằng nhỏ này khá! Đủ ngoan độc, nếu như không chết sau này bồi dưỡng
    thành thành viên trong trại!

Ryohei vừa bò vừa trốn nhưng cuối cùng vẫn bị dao chém vào chân. Nó đau đớn
khóc lên, ôm chân lết về phía trước. Thằng bé kia cầm con dao đầy máu đi về
phía nó, vẻ mặt sợ sệt đã biến mất không còn, chỉ còn lại ánh mắt đỏ lừ điên
cuồng. Thằng bé vung con dao lên, chém về phía Ryohei...

Ngay lúc nó tuyệt vọng nhắm mắt lại, Ryohei bỗng nhiên nghe thấy một tiếng
“keng” giống như có vật kim loại rơi xuống đất. Nó mở mắt ra liền thấy có một
người tóc vàng đứng đưa lưng về phía nó. Sau đó, nó nghe được tiếng nói của
người kia:


  • Dùng sinh mạng con người để mua vui sao... Hiện tại ta đang rất tức giận!

Không biết tại sao, mặc dù người kia nói rất lạnh lẽo nhưng Ryohei lại cảm
thấy vô cùng an tâm, dường như chỉ cần người đấy đứng đó là nó sẽ an toàn. Cảm
giác này thật kỳ quái, đây là lần đầu tiên nó gặp người này cơ mà!

...

Sau khi Naruto quyết định tiếp tục nhiệm vụ, Naruto và Takeda Taro cùng nhau
lần theo dấu vết, đi đến sơn trại trên núi. Takeda Taro nói sẽ đi tra xét xem
còn người dân vô tội nào còn sống không để cứu ra, còn nhiệm vụ giết người sẽ
giao cho hắn.

Bình thường, với sức của một ninja đối đầu với mấy chục người thường cũng
không có vấn đề gì, cho dù đó chỉ là một Genin. Vậy nên Takeda Taro khá yên
tâm về an toàn của Naruto, điều mấu chốt cuối cùng là Naruto có dám giết người
hay không thôi.

Hai người tách ra, Naruto theo tiếng cười nói mà đi tới. Sau đó, hắn liền
trông thấy tràng cảnh hai đứa trẻ đang chém giết nhau còn đám sơn tặc ở chung
quanh hô hào cổ vũ. Thấy lưỡi dao kia gần chém vào người đứa bé, Naruto không
kịp suy nghĩ kế hoạch gì cả đã phi thân tới đá bay con dao đi.

Hắn trừng mắt nhìn đứa trẻ kia đang từ trạng thái hăng máu sang sợ sệt rồi
khóc toáng lên. Naruto thực sự bị đám sơn tặc coi mạng người như cỏ rác này
chọc cho tức giận. Hắn kết ấn, biến ra hai ảnh phân thân để chúng mang hai đứa
trẻ trốn đi.

Naruto bước lên trước một bước, không thèm để ý tới lũ sơn tặc đang tụm lại đề
phòng nhìn hắn, la ó hỏi hắn là ai. Naruto chỉ biết bây giờ trong lòng hắn
không hề có chút áy náy nào khi sắp giết lũ người này.

Nhẫn pháp - Shuriken Ảnh Phân Thân Thuật.

Phong độn - Gió Lốc.


  • Tổ hợp nhẫn thuật - Bão Shuriken!

Sau tiếng hét lớn, Naruto chớp nhoáng kết ấn, hai nhẫn thuật được liên tiếp
tung ra. Cơn lốc xoáy mang theo vô số shuriken cuốn về phía đám sơn tặc. Lũ
sơn tặc sợ hãi muốn xoay người bỏ trốn nhưng không kịp.

Những tiếng la hét chói tai vang lên, cơn bão Naruto tạo ra dần biến thành màu
đỏ. Hắn vẫn tiếp tục điều khiển cơn bão, cắn nuốt hết đám cá lọt lưới, đúng
nghĩa với bốn chữ “đuổi tận giết tuyệt”.

Đợi cho cơn bão tán đi, khắp sơn trại chỉ còn lại máu thịt văng tung tóe. Mùi
hương tanh tưởi lập tức ập tới. Naruto bụm miệng, ngăn cơn buồn nôn cuộn lên
trong dạ dày. Đúng lúc này, tiếng nói của Takeda Taro vang lên từ phía sau:


  • Đừng có nhịn, cứ nôn ra đi! Cậu phải từ từ cảm nhận cái cảm giác này, đã là
    ninja, phải quen với việc giết người!

Naruto gục người xuống một bên đất, nôn hết những gì có trong bụng ra, nôn cho
tới khi mồm miệng đắng chát hắn mới dừng lại được. Naruto mệt mỏi đứng dậy,
tuy mùi máu xung quanh vẫn còn rất nồng khiến hắn cảm thấy khó chịu nhưng
trong bụng chẳng còn thứ gì để nôn ra nữa cả.

Takeda Taro đưa cho hắn một bình nước. Naruto nhận lấy, xúc miệng rồi lại nhổ
ra. Hắn không dám uống vào, sợ uống rồi sẽ tiếp tục nôn.

Takeda Taro đứng bên đợi Naruto bình tĩnh lại từ lần đầu tiên giết người xong
liền nói với hắn:


  • Tôi đi phía sau thám thính, chỉ còn mấy đứa trẻ con là sống sót, có lẽ
    người lớn đều đã bị giết tại trong làng rồi.

Naruto trầm mặc gật đầu, sau đó hỏi:


  • Vậy đám trẻ con này xử lý ra sao?

Takeda Taro thở dài nói:


  • Còn sao được nữa, mang về cô nhi viện làng Lá thôi.

Cô nhi viện? Naruto hơi giật mình. Phải nói từ khi tới thế giới này, hắn chưa
từng tới nơi này bao giờ, không biết cô nhi viện ở thế giới này có gì khác với
cô nhi viện ở thế giới trước.

Bỗng nhiên tin tức từ ảnh phân thân truyền tới khiến Naruto biến sắc mặt. Hắn
vội vã chạy tới chỗ hai đứa bé vừa rồi.

Khi Naruto tới nơi, chỉ thấy thằng bé cầm dao bị hắn đá bay vừa rồi hiện tại
đang như bị lên cơn điên, hai mắt đỏ lừ, miệng chảy dớt dãi. Ảnh phân thân của
hắn đang kìm chặt lấy thằng bé, không cho nó chạy loạn. Còn một đứa khác đang
ngồi bên cạnh hoảng sợ khóc thét.

Naruto đi tới, nhíu mày nhìn thằng nhóc đang điên loạn kia. Hắn đưa tay đánh
vào trên gáy nó. Thằng bé đang khóc thấy Naruto đi tới rồi đánh người kia nằm
vật ra đất liền vội vã lấy tay che miệng, run rẩy nhìn hắn.

Naruto cười khổ trong lòng, hắn giống người xấu đến thế sao. Naruto dùng nụ
cười hòa ái chấn an thằng bé, sau đó nói:


  • Nó đang bị đả kích tinh thần, tốt nhất để nó ngủ một lát sẽ tốt hơn.

Có lẽ được nụ cười ấm áp kia chấn an, thằng bé nín khóc gật đầu.

...

Naruto và Takeda Taro đưa bọn trẻ về làng Lá. Bởi vì vừa mới trải qua kinh
hách, đứa nào đứa nấy đều sợ hãi bất an. Naruto phải phân ra mấy ảnh phân
thân, mỗi ảnh dắt tay một đứa để khiến chúng an tâm hơn. Chân thân Naruto thì
bế Ryohei vào lòng, bởi vì đây là đứa nhỏ nhất.

Khi về tới làng, Takeda Taro đi báo cáo nhiệm vụ, còn Naruto thì mang lũ trẻ
tới cô nhi viện. Ngoại trừ một ảnh phân thân được phân ra để đưa thằng bé bị
phát điên tới bệnh viện ra, chân thân Naruto cùng đám ảnh phân thân dẫn theo
bọn nhỏ hỏi đường đi tới cô nhi viện.

Đây là lần đầu tiên Naruto nhìn thấy cô nhi viện ở kiếp này, cũng không khác
kiếp trước là mấy. Có những dãy phòng, sân chơi cho bọn trẻ... khung cảnh này
khiến hắn cảm thấy rất hoài niệm. Naruto đưa bọn trẻ tới chỗ viện trưởng, sau
đó nói rõ mục đích tới. Hắn cũng không hiểu nhiều lắm về thủ tục giấy tờ. Khi
tách ra Takeda Taro chỉ bảo hắn mang bọn trẻ tới cô nhi viện thôi, có lẽ sau
đó Đệ Tam sẽ ký giấy tờ linh tinh gì đó nhưng việc này không liên quan đến
hắn.

Lúc Naruto định ra về, thằng bé tên Ryohei kia cứ túm chặt lấy tay áo hắn, đôi
mắt ngập nước nhìn hắn. Có lẽ bất tri bất giác thằng bé đã coi Naruto là người
tin cậy để nó dựa vào. Naruto nhìn Ryohei, xoa đầu thằng bé nói:


  • Ryohei ngoan, nghe lời các cô ở đây nhé. Sau này đại ca sẽ thường xuyên tới
    thăm em.

Ryohei rưng rưng nước mắt, tuy rằng không muốn nhưng cuối cùng nó vẫn gật đầu
buông tay ra.

Naruto siết nắm tay, ngoan tâm quay người rời đi. Hiện tại hắn nuôi sống bản
thân thôi đã là cực hạn rồi, hắn sao có nuôi thêm một đứa trẻ nữa. Chưa nói
tới việc hiện tại hắn phải chấp hành nhiệm vụ suốt ngày, ai ở nhà chăm sóc đứa
trẻ. Nếu đã không thể hoàn thành việc chăm sóc nó mà còn vươn tay ra muốn cứu
giúp, đấy không gọi là tốt bụng mà đã thành ác độc rồi!

Quan trọng hơn cả, hắn không đủ tuổi làm người giám hộ!

Tối hôm đó, Naruto đi tới đài ngắm tượng Hokage. Đứng ở chỗ này, hắn có thể
quan sát toàn cảnh làng Lá. Naruto hít sâu một hơi, để bầu không khí mát lạnh
ban đêm tan vào buồng phổi. Chiều nay hắn có qua bệnh viện một lần, bác sĩ nói
cho hắn biết, đứa trẻ phát điên kia bị kích thích tinh thần quá lớn, đã trở
thành một đứa ngốc rồi.

Biết tin này, Naruto cảm thấy phiền muộn. Thằng bé kia mới chỉ là một đứa trẻ
thôi, vậy mà lại bị kích thích quá lớn như thế... Naruto không khỏi thở dài
một tiếng. Phía sau vang lên tiếng bước chân, Naruto quay đầu lại, thì ra là
Đệ Tam. Naruto cười nói:


  • Ông Đệ Tam, tối thế này ông vẫn chưa đi ngủ sao?

Đệ Tam bỏ tẩu thuốc ra, phả một hơi khói, sau đó mới mỉm cười nói:


  • Ta không ngủ được. Cháu cũng lên đây làm gì...

Naruto không trả lời, lại quay đầu ra nhìn cảnh làng Lá ở phía dưới. Một lúc
lâu sau, Naruto mới cất tiếng hỏi, mắt vẫn nhìn về phía trước.


  • Ông Đệ Tam, làng ta rất nhiều cô nhi sao?

Đệ Tam trầm ngâm một lúc, sau đó mới nói:


  • Ninja là nghề nghiệp có tính nguy hiểm cao cho nên hầu hết số cô nhi trong
    làng đều là con của họ, một số khác được cứu từ những vùng xung quanh... Cũng
    phải thấy may mắn là tình hình Hỏa quốc tương đối hòa bình, nếu như ở các quốc
    gia khác...

Đệ Tam im lặng, không nói tiếp nữa nhưng Naruto biết ý của ông là gì. Naruto
vẫn nhìn về phía làng như trước, hai tay siết chặt lan can, giọng nói trầm
trầm vô cùng kiên định:


  • Có một ngày cháu sẽ lên làm Hokage, cháu sẽ để cho những đứa trẻ làng Lá có
    một tuổi thơ hạnh phúc...

Sẽ không phải sống cuộc sống không cha không mẹ như cháu... Những lời này,
Naruto để ở trong lòng.

Đệ Tam nhìn thằng bé tóc vàng ở trước mắt. Trong lúc mơ hồ, bóng lưng của Đệ
Tứ và nó trùng khớp lên nhau. Đệ Tam mỉm cười, một nụ cười vui sướng phát ra
từ tận trong lòng.


  • Ngày mai cháu hãy tới lầu Hokage tìm ta, ta có việc nhờ cháu!

Naruto khó hiểu quay đầu lại nhìn nhưng đã không còn thấy bóng dáng Đệ Tam đâu
nữa.


Hỏa Chí - Chương #14