Sexy Thuật


Người đăng: kaiten

Dạo này cuộc sống của Naruto nói chung là thoải mái. Tuy rằng lúc ban đầu khi
làm nhiệm vụ vẫn bị rất nhiều người từ chối nhưng ngày này qua ngày khác, nhờ
sự cố gắng của Naruto, mặc dù mọi người không đối tốt với hắn nhưng cũng không
còn nhìn hắn đầy thù hằn nữa. Naruto cảm thấy vậy là không tệ rồi. Dù sao
chuyện này không phải ngày một ngày hai có thể thay đổi hoàn toàn nhưng Naruto
tin sự cố gắng của mình sẽ không vô ích.

Hắn cũng tìm được một số cách luyện tập kết hợp với nhiệm vụ rất thú vị. Ví dụ
như mấy hôm trước nhận được nhiệm vụ đi lau rửa tượng của lịch đại Hokage. Bởi
vì bây giờ Naruto không còn đi trêu đùa vẽ sơn linh tinh nữa cho nên tượng đài
các vị Hokage đâm ra không có ai lau chùi, bám nhiều bụi bẩn và rong rêu.

Naruto dùng Chakra bám vào chân để leo lên lau tượng, tiện thể luyện tập khả
năng khống chế Chakra. Mặc dù với khả năng khống chế bây giờ của Naruto, leo
lên tới đỉnh núi đã rất dễ dàng nhưng để giữ một lúc lâu vẫn có tính khiêu
chiến.

Hoặc như việc đưa hàng. Naruto không mang hàng đi chậm từ từ như người khác mà
hạn định thời gian một phút ba mươi giây để vượt lên chính mình, vừa phải giữ
vững tốc độ cao khi chạy vừa phải dùng Chakra cố định không để cho hàng bị rơi
xuống.

Nhổ cỏ, Naruto luyện tập hóa hình Chakra, tạo thành một thanh đao nhỏ ở ngón
tay để cắt cỏ.

Nhặt rác dưới lòng sông, Naruto sử dụng shuriken có gắn tơ thép bắn vào rác ở
dưới rồi nắm dây giật lên. Cách luyện này giúp kỹ năng ném shuriken của Naruto
càng hoàn thiện hơn nữa bởi vì do có lực cản của nước cho nên shuriken rất khó
bay đúng quỹ đạo.

...

Đó là những nhiệm vụ Naruto hay chọn nhất bởi vì Naruto có thể tranh thủ khi
làm những việc này để luyện tập. Điều duy nhất tiếc nuối là hắn chỉ có thể làm
những nhiệm vụ cấp D chứ không được ra khỏi làng để làm nhiệm vụ cấp C.

Hôm nay, Naruto đến chỗ Đệ Tam xin ông một việc. Từ hồi bé đến giờ, Naruto chỉ
xin Đệ Tam ba lần, một lần là xin ông dạy cho mình Ảnh Phân Thân Thuật, một
lần là xin ông cho mình tốt nghiệp sớm, còn lần này, Naruto xin Đệ Tam dạy cho
mình Ẩn Thân Thuật.

Bởi vì hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, cho đến giờ phút này hắn
vẫn chưa luyện tập Sexy Thuật. Quá không được, nhẫn thuật cao cấp có thể “miểu
sát” Hokage và một trong ba Tam Nin như thế, hắn làm sao có thể không biết!

Cho nên Naruto cần biết Ẩn Thân Thuật để đi tìm tư liệu trong nhà tắm... Đúng
thế, là tìm tư liệu để luyện nhẫn thuật chứ tuyệt đối không phải tìm cảm giác
mạnh mà đi nhìn! Cái gì, ngươi nói kiếp trước xem phim ảnh 18+? Naruto xua
tay, chuyện từ thời nào, làm trẻ con hơn chục năm cũng quên rồi, hơn nữa dạng
hình ảnh đó làm sao có thể bằng hình lập thể người thật...

Và thế là ngay hôm đó, Naruto đã không nhịn được đi thử Ẩn Thân Thuật vừa mới
luyện của mình. Hả? Naruto-kun, cậu nói cậu chỉ tìm tư liệu tại sao lại cười
dâm đãng như thế... Naruto-kun bình tĩnh đáp:


  • Khi tìm tài liệu cần nhập tâm vào hoàn cảnh, vậy mới hiệu quả... huh, chu
    choa, người này dáng đẹp thật, chỉ là trông hơi quen, không biết đã nhìn ở
    đâu...

Naruto vẫn còn chưa nhớ lại xem người kia là ai thì một cái thùng gỗ tắm đã
bay tới. “Cong” một tiếng, cái thùng đập trúng đầu Naruto. Tiếp đó là tiếng
mắng chửi của một người phụ nữ:


  • Tên háo sắc khốn kiếp, bà đây tắm mà mày cũng dám nhìn à...

Naruto bi thảm ôm đầu chạy mất. Hắn nhớ ra người đó là ai rồi, chẳng phải là
“bạo liệt nữ” Anko đấy sao! Nhân phẩm của hắn quá rách nát, ngay lần đầu đi
nhìn trộm lại bị phát hiện, hơn nữa lại còn bị người ta ném thùng gỗ vào
đầu...

Mặc dù vậy, sắc tâm của Naruto vẫn không bị đánh tan. Hôm sau, hắn vẫn mò tới,
cũng may mà lần này không tới ninja nào lợi hại cho nên Ẩn Thân Thuật gà mờ
của Naruto không bị phát hiện.

Chỉ là mấy hôm sau, Naruto đã bị mời đi uống trà.


  • Cháu chỉ mới mười hai tuổi, tại sao lại không biết học cái hay cái đẹp như
    thế chứ! Ta dạy cháu nhẫn thuật đâu phải để dùng vào địa phương này... ba la
    bô lô...

Naruto đen mặt nhìn ông cụ hăng say nói gần nửa tiếng đồng hồ này. Hắn thật sự
không ngờ Đệ Tam cũng mắc phải bệnh thường gặp của người già. Sự kiên nhẫn của
hắn đã bị mài mòn hết, vậy cho nên.


  • Sexy Thuật.


  • Á á á...


Naruto nhìn thành quả tuyệt vời trước mắt, hài lòng quay người bỏ đi.

Một lúc lâu sau, Đệ Tam run rẩy đứng dậy khỏi bãi máu. Ông cụ móc ra một cái
khăn tay, lau vệt máu vẫn còn chảy dưới mũi, sau đó loạng choạng đi tới căn
phòng trưng bày ảnh Hokage ở bên cạnh đó. Đệ Tam dùng mặt khác của cái khăn
tay chùi chùi ảnh Đệ Tứ, uất hận nói:


  • Đệ Tứ, ta có lỗi với cậu, là ta đã đầu độc con cậu!

Đệ Tam vẫn còn hối hận chuyện năm xưa đã đặt nhầm Thiên Đường Tính Ái vào chỗ
sách cho Naruto mượn. Ông luôn nghĩ, cũng bởi vì mình mà thằng nhóc Naruto mới
đổ đốn thế này. Nhưng Đệ Tam không thể nào ngờ nổi, cho dù Đệ Tam không đặt
quyển truyện đó vào thì sau này Naruto cũng sẽ tìm đọc thôi.

Naruto ôm hai tay sau gáy, bước đi trên đường. Trong lòng hắn lúc này đang
khinh bỉ Đệ Tam. “Hừ, còn háo sắc hơn mình mà còn bày đặt răn dạy! Làm sao ông
ấy lại biết mình đang rình coi, chắc chắn là cũng đang dùng thủy tinh cầu làm
chuyện tương tự cho nên mới biết thôi... xì!”

Bỗng nhiên, Naruto dừng bước, đầu đầy vạch đen nhìn vào bức tường “gồ ghề” ở
phía sau. Naruto chỉ tay về phía cái cục “gồ ghề” đó, quát to:


  • Cách ngụy trang rách nát như vậy mà cũng dùng được à! Mày là ai?

Tấm vải trùng màu tường được gỡ xuống, thì ra cái cục “gồ ghề” kia là một
thằng nhóc răng sún. Thằng nhóc cười he he đi tới, ưỡn người nói:


  • Khá lắm, vậy mà cũng nhận ra được! Ta là Konohamaru, cháu nội của Hokage Đệ
    Tam. Này lông vàng, ngươi biết điều thì hãy mau dạy cho ta chiêu thức Sexy
    Thuật vừa rồi!

Hôm nay, Konohamaru theo lệ thường tới tìm ông nội mình để quyết phân thắng
bại. Ai ngờ nó vừa đi tới liền nhìn thấy tên lông vàng này sử dụng một chiêu
đánh bại ông nội nó vẫn luôn sùng kính. Thằng bé hưng phấn tới phát điên, vội
vã bám theo lông vàng để dọa đòi cho bằng được chiêu thức vừa rồi.

“Cốp!”


  • Ái da! - Konohamaru ôm đầu kêu đau.

Naruto thổi thổi nắm tay, chống hai tay vào hông, khinh bỉ nói:


  • Cái gì mà cháu nội của Hokage Đệ Tam, tưởng ta không dám đánh sao. Dám láo
    xược với tiền bối, lần sau muốn cầu xin cái gì thì phải thêm từ “làm ơn” vào
    đầu biết chưa!

Mọi khi Konohamaru hô to mình là cháu của Hokage Đệ Tam, mọi người đều nhường
nó. Lần này nó cũng hô như vậy, ai ngờ chưa kịp đắc ý thì đã bị một cái cốc
đau điếng người như thế. Konohamaru rất ấm ức.

Naruto không thèm để ý tới Konohamaru nữa, quay người rời đi. Ai biết mới đi
được vài bước thì đã bị ôm chặt lấy chân. Konohamaru đáng thương hề hề ngẩng
đầu nhìn Naruto:


  • Làm ơn hãy dạy em chiêu thức vừa rồi!

Naruto lôi thế nào cũng không kéo được Konohamaru ra khỏi chân mình.
Konohamaru oa oa kêu to:


  • Làm ơn dạy cho em với... đại ca!!

Naruto thở dài, thôi được, nể mặt chữ “đại ca” chú vừa kêu, anh không ngại
cháu Hokage trở thành đệ mình. Dù sao thì anh với chú cũng coi như “môn đăng
hộ đối”, ặc, dùng nhầm từ... dù sao thì anh với chú coi như thân phận ngang
nhau. Chú mày là cháu Đệ Tam, anh cũng là con Đế Tứ chứ bộ.

Naruto vỗ vai Konohamaru, trịnh trọng hỏi:


  • Konohamaru, muốn học chiêu đó vô cùng gian khổ, em có sợ không?

Konohamaru nhiệt huyết vung nắm đấm, hô to:


  • Không sợ, chỉ cần có thể đánh bại ông em, em không sợ!


  • Được, không hổ là anh hùng xuất thiếu niên!


Naruto giơ ngón cái lên, nhe răng cười, trông điệu bộ khá giống cặp thầy trò
“tuổi trẻ” năm nào!


  • Vậy đi theo đại ca!

Nói rồi, Naruto dẫn đầu đi trước, Konohamaru cun cút theo sau.

Mấy phút đồng hồ sau...


  • Đại ca, làm thế này có thể luyện được nhẫn thuật sao?


  • Suỵt, đừng nói chuyện, tập trung vào, phải thu thập đủ tài liệu mới có thể
    thi thuật chính xác được.


Trong một bụi rậm ngoài bãi tắm, có hai thằng quỷ nhỏ đang lúi húi nhòm trộm.
Thằng bé tóc vàng hay chính là Naruto có vẻ như đã có kinh nghiệm nhiều lần,
ngồi nhìn trộm mà tinh khí thần kết hợp đầy đủ, cả thân thể hòa vào tự
nhiên... ấy ấy, cái này không phải là phải mượn dầu cóc mới làm được hay
sao...

Thằng bé tóc đen hay chính là Konohamaru mới đi nhòm trộm lần đầu, lúc nào
cũng xoay sở không yên, lúc thì vì lá cây chọc vào ngứa ngáy, lúc thì vì ngồi
co gối lâu mỏi chân. Cho nên, bởi vì thuật ẩn thân nát vụn đó, mấy chị em đang
tắm đã phát hiện ra có người nhìn trộm mình.


  • A a a, có người nhìn trộm...

Đương nhiên, sau khi nghe được tiếng hét đó, Naruto đã rất anh minh quyết
đoán... tung cước đá vào mông Konohamaru.

“Ùm!”

Konohamaru bị ngã vào trong bãi tắm, còn Naruto đã không thấy tăm tích đâu cả.

...


  • Hua oa oa oa... Naruto đại ca là tên khốn...

Trong rừng cây, Konohamaru khóc ăn vạ, hai tay liên tục đập vào người Naruto,
mặc dù nó chẳng có chút tính công kích nào đáng nói. Naruto chính khí lẫm
nhiên đặt hai tay lên vai Konohamaru, nói:


  • Konohamaru, nam tử hán đại trượng phu không nên khóc như thế!

Konohamaru sụt sùi lau nước mắt, dùng ánh mắt kinh bỉ nhìn Naruto. Naruto
không hề đỏ mặt, vẫn nghiêm trang nói:


  • Giờ thì Konohamaru, đã đến lúc vận dụng tài liệu vào luyện nhẫn thuật rồi.

Cuối cùng thì Naruto vẫn rất anh minh. Sự chú ý của Konohamaru quả nhiên bị
kéo dời đi. Sau đó, trong rừng cây liên tục vang lên những âm thanh chỉ dẫn
đầy chuyên nghiệp.


  • Không được, mông phải cong hơn nữa...


  • Ngực ngực... chú phải chú ý ngực nữa chứ, sao lại phẳng như tường thế
    kia...


  • Chân thon vào...


...

Khi Ebisu tìm tới rừng cây thì liền trông thấy cậu chủ nhà mình và thằng nhóc
yêu hồ đang đứng với nhau. Ebisu cảm thấy khó chịu vô cùng, cậu chủ nhà hắn
tại sao lại có thể giao du với tên nhóc đáng ghét kia được!

Ebisu mau chóng nhảy xuống.


  • Cậu Konohamaru, mau về thôi, tôi sẽ dạy cho cậu con đường ngắn nhất để trở
    thành Hokage.

Konohamaru tất nhiên là không chịu. Vừa hay ông thầy này tới đây, hắn liền thử
xem sức sát thương của nhẫn thuật mới luyện. Konohamaru kết ấn.


  • Nhẫn pháp - Sexy Thuật!

“Bùm” một tiếng, Konohamaru xuất hiện trước mặt Ebisu với hình tượng của một
cô nàng dáng cao, tóc dài, ngực tấn công mông phòng thủ... và tất nhiên là
không mặc quần áo!

Ebisu tức giận hét lớn:


  • A, không thể nào, tôi sao có thể bị đánh bại bởi chiêu thức thô bỉ đó được!
    Cậu chủ, mau theo tôi về thôi!

Nói rồi Ebisu túm lấy cái khăn quàng cổ của Konohamaru, muốn lôi thằng bé về
nhưng nó quyết không chịu. Naruto đứng bên thấy vậy liền đột nhiên nhớ tới một
tình tiết trong chính truyện. Hình như lúc này hắn sẽ dùng chiêu tổ hợp nhẫn
thuật đánh bại ông thầy kính đen này. Vì thế, không hề do dự, Naruto liền kết
ấn.


  • Hậu Cung Thuật!

Vô số Naruto bản nữ xuất hiện vây quanh Ebisu. Konohamaru trông thấy cảnh này
thì tròn cả mắt, vô cùng sùng bái nhìn về phía Naruto. Đại ca thật lợi hại,
không ngờ lại có thể sử dụng chiêu thức cấp độ cao hơn thế này.

Nhưng ngoài sự dự đoán của Naruto và Konohamaru, Ebisu không hề bị đánh bại.
Hắn ta vô cùng tức giận hét lên:


  • Quá thô bỉ!

Sau đó, Ebisu ném ra một chiếc shuriken rồi nhanh chóng kết ấn.

Nhẫn pháp - Shuriken Ảnh Phân Thân Thuật.

Shuriken bay ra, một chiếc biến thành hai, hai chiếc biến thành bốn, bốn chiếc
biến thành tám... khi tới trước mặt Naruto, số lượng shuriken đã không thể đếm
được.

Bùm bùm bùm...

Những âm thanh tiếng nổ vang lên liên tiếp, khi sương khói tán đi, giữa trường
chỉ còn lại một khúc gỗ cắm shuriken. Konohamaru kinh ngạc kêu lên:


  • A, Naruto đại ca đâu mất rồi?

Ebisu đẩy chiếc kính màu đen, hơi có chút kinh ngạc nhìn về phía một gốc cây
cách đó không xa. Quả nhiên, mấy giây sau, Naruto đi ra từ đó. Naruto vừa đi
vừa thầm nghĩ quả không hổ là Jounin, mặc dù chỉ là Jounin đặc biệt nhưng cũng
hơn hẳn Chuunin bình thường, vừa mới liếc mắt đã biết hắn ẩn thân ở chỗ nào.

Ebisu liếc nhìn Naruto một cái, không mặn không nhạt nói một câu:


  • Thế Thân Thuật dùng rất nhuần nhuyễn!

Naruto mỉm cười, kỹ năng bảo mệnh mà không luyện cẩn thận thì coi sao được.
Vừa nãy khi nhìn thấy Ebisu thi triển nhẫn thuật, trong lòng hắn đột nhiên nảy
ra một ý. Vì thế, Naruto nói:


  • Thầy Ebisu, nếu em đánh bại thầy, thầy có thể dạy em chiêu Shuriken Ảnh
    Phân Thân Thuật vừa rồi chứ?

Ebisu đẩy kính, khinh bỉ nhìn Naruto một cái, cao ngạo nói:


  • Mặc dù cậu rất khá nhưng vẫn chỉ là một Genin thôi, cậu làm sao có thể đánh
    bại tôi!

Naruto làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội học tập nhẫn thuật như thế được. Hắn ra vẻ
kiêu ngạo nói:


  • Không dám chứ gì! Jounin mà lại sợ đấu với Genin à.


  • Ha, nếu cậu đã không sợ bị đánh thảm thì tôi cũng không ngại!


Ebisu biết thừa vừa rồi Naruto dùng cách khích tướng nhưng hắn có niềm tin với
sức mạnh của mình. Một Jounin bị Genin khiêu khích mà không phản ứng lại thì
đúng là quá mất mặt. Ebisu nghĩ thầm, lát nữa phải đánh cho thằng nhóc không
biết trời cao đất rộng này một trận nên thân.

Vì biểu lộ phong độ của một ninja thượng đẳng, Ebisu khoanh tay đứng đó, nói
với Naruto:


  • Tôi cho cậu ra tay trước.

Naruto nghe vậy liền cười rất gian manh, nói:


  • Vậy thầy đừng hối hận đấy.

Ebisu đẩy kính, khoát tay nói:


  • Mau ra chiêu, tôi còn phải trở về dạy học cậu chủ!


  • Được!


Naruto hô một tiếng, sau đó đưa tay lên kết ấn.


  • Nhẫn pháp - Quân Đoàn Loli!

Bùm bùm, vô số loli với đủ loại kiểu dạng, đủ loại màu tóc, đủ loại tính cách
xuất hiện xung quanh Ebisu. Một em tóc vàng, mặc váy áo học sinh ôm lấy cánh
tay Ebisu, đôi mắt tròn to cực moe, dùng âm thanh nũng nịu gọi Ebisu:


  • Sensei...

Rồi sau đó, vô số thanh âm ngây thơ khác vang lên:


  • Sensei no baka... hentai... ecchi...

“Phụt phụt phụt...” Máu mũi của Ebisu tuôn ra như suối, sau đó vì mất máu quá
nhiều mà Ebisu sensei đã bị hạ đo ván. Naruto kết ấn giải trừ nhẫn thuật, nhìn
thành quả này mà rất hài lòng, gật đầu nói:


  • Quả nhiên mình đoán đúng, thầy Ebisu là lolicon!

Konohamaru đứng bên đã hoàn toàn bị sốc. Phải mất một lúc lâu sau, nó mới bình
tĩnh lại được. Konohamaru nhìn cái cơ thể co giật vẫn còn đang nằm trong vũng
máu kia. Nó hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:


  • Thầy Ebisu, thầy rất bỉ ổi!


Hỏa Chí - Chương #13