Bắt Đầu Cuộc Sống Genin


Người đăng: kaiten

Sau cuộc thi hôm đó, thầy Iruka mời Naruto đi ăn mỳ, tất nhiên vẫn là quán mỳ
Ichikaru huyền thoại. Naruto hạnh phúc được phải chết, dù sao bình thường vẫn
luôn tiết kiệm tiền mua đồ về nhà nấu, hắn rất ít khi ra ngoài ăn.

Mì Ichikaru hắn cũng ăn vài lần, mùi vị cũng không đến nỗi quá ngon như trong
truyền thuyết kể nhưng lại bất ngờ khiến người ta cảm thấy ấm áp, có lẽ đúng
như ông chủ quán Takeuchi nói, mỗi một bát mỳ đều được ông dụng tâm tình đi
làm.

Lại nói, chuyện Naruto tốt nghiệp sớm cũng gợn lên một cơn sóng không lớn
không nhỏ ở học viện. Nói lớn vì từ khi chiến tranh kết thúc đến giờ, rất ít
người xin được tốt nghiệp sớm cho nên Naruto trở thành đặc biệt. Nói nhỏ vì nó
cũng chỉ khiến một số các học sinh thổn thức mà thôi, hoàn toàn chẳng ảnh
hưởng gì tới các ninja khác.

Ở làng Lá này, thứ không thiếu nhất chính là thiên tài, chủ yếu là thiên tài
đó có thể sống cho tới khi tỏa được ánh sáng ra ngoài hay không. Dạng như
Naruto, mặc dù tốt nghiệp sớm nhưng cũng không phải hiếm thấy, phải biết rằng
trước kia khi tốt nghiệp, tuổi của Kakashi còn chỉ bằng một nửa Naruto bây
giờ.

Chỉ là Sasuke khi nghe tin Naruto tốt nghiệp cảm thấy không thể tin nổi. Hắn
cũng chạy vội tới chỗ thầy Iruka xin tốt nghiệp sớm nhưng bị Iruka dùng một
câu “muốn tốt nghiệp sớm cần thư giới thiệu của một Jounin” đuổi về. Sasuke
cảm thấy giận dữ và ghen tức vô cùng. Hắn cảm thấy bản thân mình không thua
kém gì với Naruto, vậy mà giờ Naruto đã được tốt nghiệp, trong khi đó hắn vẫn
phải dìm thân trong cái trường học vô bổ này.

Nhưng mọi sóng gió đó Naruto đều không biết tý gì. Hôm nay là ngày đầu tiên
hắn nhận nhiệm vụ kể từ khi trở thành ninja. Đều là những nhiệm vụ cấp D đơn
giản như nhổ cỏ, trông trẻ con, dọn rác, đưa hàng...

Naruto lựa một nhiệm vụ trong đó rồi đi ra khỏi phòng giao nhiệm vụ.

Nhiệm vụ đầu tiên của Naruto trong cuộc đời ninja là nhiệm vụ giúp việc cấp D,
khách hàng tên là Mizuno Itagi, việc phải làm giúp khách hàng là cầy xới thửa
ruộng rộng 2 hecta.

Naruto dựa theo chỉ dẫn trong tờ đơn nhiệm vụ, đi tới nhà ông Mizuno. Nhà
Mizuno ở sát rìa phía Đông làng Lá. Căn nhà không đến nỗi lớn lắm, chỉ thuộc
loại tầm trung, điều đáng chú ý là gần căn nhà là một mảnh đất rộng lớn. Có lẽ
do mấy ngày nay không có mưa nên mảnh đất này khá khô cằn.

Naruto đi tới gõ cửa. Một lát sau, một giọng đàn ông hơi trầm truyền đến:


  • Đến đây đến đây...

Mở cửa ra là một người đàn ông trung niên cao lớn, khuôn mặt thô kệch với râu
quai nón. Một bên tay của ông ta bị bó bột, phải buộc dây treo trên cổ. Chắc
là do bị thương mới không cấy ruộng được phải nhờ ninja giúp. Có điều, khuôn
mặt tươi cười khi mở cửa ra của ông Mizuno hoàn toàn bị thay thế bằng vẻ mặt
chán ghét không hề che dấu khi trông thấy Naruto.

Mizuno Itagi vốn chỉ là một người dân bình thường như bao nhiêu người dân
khác, cha mẹ là bình dân, ông ta cũng không có tiền đồ gì lớn vẫn làm bình
dân. Mấy hôm trước Mizuno bị thương gãy tay mà thửa ruộng nhà chưa cầy cấy gì,
nếu đợi tay khỏi mới làm thì sẽ lỡ mùa vụ, cho nên Mizuno đã thuê ninja tới
làm thay mình.

Sáng nay, Mizuno đợi ở nhà, bởi vì theo hẹn thì hôm nay sẽ có người tới giúp
ông cầy xới thửa ruộng kia. Nghe được tiếng gõ cửa, Mizuno nghĩ có lẽ là ninja
làng Lá, liền vui cười ra mở cửa, ai biết ngoài cửa lại là một thằng nhóc tóc
vàng mắt xanh, mặt có hai chòm râu. Đây không phải tên nhóc yêu hồ đáng ghét
kia sao?

Mizuno đanh mặt, ánh mắt đầy vẻ chán ghét liên đới tới giọng nói cũng trở nên
lạnh lùng:


  • Mày tới đây làm gì?

Lại nữa rồi, Naruto cúi đầu thở dài. Chắc hẳn đây cũng là một trong số những
người có người thân năm xưa bị “mình” hại. Hắn bất đắc dĩ đưa tay hơi đẩy đẩy
chiếc băng đeo trán, rất thành khẩn nói:


  • Chào ông, ông Mizuno Itagi. Tôi là Uzumaki Naruto, Genin làng Lá. Tôi được
    ủy thác tới giúp ông cầy ruộng.

Mizuno Itagi hơi bất ngờ nhìn nhìn băng đeo trán của Naruto. Sau đó, ông ta
nhíu mày, lạnh nhạt nói:


  • Không cần mày giúp, tao sẽ hủy nhiệm vụ!

Nói xong còn chán ghét xua tay đuổi Naruto đi. Naruto hơi sững người, hắn cứ
tưởng người này sẽ nể danh ninja làng Lá mà để hắn làm việc ai ngờ ông ta lại
bưu hãn như vậy, trực tiếp muốn hủy nhiệm vụ cũng không chịu cho hắn giúp.
Naruto không tức giận, chỉ bình thản hỏi:


  • Có thể cho tôi hỏi vì sao không?

Mizuno nhíu mày, phiền chán xua tay:


  • Không vì sao cả, vì tao không thích nữa, thế thôi!

Nói xong ông ta đóng sầm cửa lại. Naruto thính tai có thể nghe thấy tiếng ông
ta lẩm bẩm nói rất nhỏ trước khi cửa khép.

“Đồ quái vật!” Lại là cái từ này... Naruto yên lặng đứng trước cánh cửa đóng
kín, đầu hơi cúi, khuôn mặt mờ mịt không biết đang suy nghĩ gì. Một lát sau,
Naruto ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn trở nên quật cường hơn bao giờ hết. Hắn lớn
tiếng, nói vọng vào trong cánh cửa:


  • Ông Mizuno, xin đừng hủy nhiệm vụ, tôi sẽ giúp ông cầy xới thửa ruộng này!

Tiếng của Mizuno Itagi vọng ra:


  • Không cần mày làm, tao cũng không cho mày mượn công cụ đâu, cút đi!

Naruto không để ý tới lời quát mắng của ông Mizuno. Hắn đi tới trước thửa
ruộng, nhìn mảnh đất rộng lớn trước mặt, lẩm bẩm nói:


  • Cho dù ông không cho tôi công cụ tôi cũng phải hoàn thành nhiệm vụ này.

Sau đó, Naruto xắn tay áo, cúi xuống, cầy xới đất bằng tay. Hắn phải hoàn
thành cho bằng được, bởi vì đây không đơn giản chỉ là nhiệm vụ mà còn là lời
hứa của hắn với Đệ Tứ. Hắn sẽ làm cho dân làng công nhận mình, sau đó lên làm
Hokage.

Hắn không định giống như Naruto kia, lúc nào cũng ồn ào muốn làm Hokage, muốn
mọi người công nhận nhưng rốt cục cũng chẳng làm gì, chỉ biết nghịch ngợm chơi
bời. Hắn sẽ không chờ đợi để có cơ hội làng gặp nguy cơ rồi mới đứng ra như
kiểu anh hùng. Hắn sẽ khiến mọi người thay đổi cách nghĩ về hắn, kể từ việc
nhỏ nhất.

Naruto chăm chú đào xới mặt đất. Mấy ngày không mưa khiến ruộng khô cằn, rất
khó đào. Naruto cắm tay xuống đất rồi lại móc nó lên, lôi lớp đất xốp ở phía
dưới ra đón ánh nắng mặt trời. Naruto vừa đào vừa nghĩ, bà mẹ nó, thế này là
mình đang luyện Thiết sa chưởng rồi, không biết sau này có thể một chọc xuyên
qua tảng đá không.

Mizuno ở trong nhà, hồi lâu không thấy Naruto nói gì, ngẫm nghĩ có lẽ thằng đó
thấy khó liền bỏ về rồi. Ai ngờ khi ông đi ra lại thấy một thằng nhóc tóc vàng
đang dùng tay không đào đất, thật là dai như đỉa. Ông ta tức giận mắng chửi:


  • Mày có đào xong tao cũng không trả nốt tiền thù lao đâu!

Bình thường khi đặt thuê nhiệm vụ, khách hàng sẽ đưa trước 20% làm tiền đặt
cọc, sau đó số tiền còn lại sẽ trả cho ninja tới hoàn thành nhiệm vụ. Nếu như
Mizuno Itagi hủy nhiệm vụ thì sẽ mất 20% tiền đặt cọc nhưng không phải trả 80%
còn lại nữa, đồng nghĩa với việc Naruto phải làm không công.

Naruto nghe thấy ông ta nói nhưng ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đào. Mizuno
Itagi tức giận đóng sập cửa lại, không để ý tới Naruto nữa. Ông ta quyết định,
lát nữa cho dù Naruto có hoàn thành xong nhiệm vụ, ông ta cũng không trả tiền,
cho dù nó có đòi cũng vô dụng.

Ông ta lẩm bẩm trong lòng: “Tao xem mày kiên trì được đến đâu... đến bản thân
tao có cầm cuốc tới đào cũng phải mất mấy ngày mới xong. Cho dù mày có là
ninja mà đào tay không thì cũng sớm bỏ cuộc thôi.”

Mặt trời lên tới giữa đỉnh đầu. Trời nắng chang chang, giữa đồng ruộng rộng
lớn chỉ có một thân ảnh đang cặm cụi làm việc. Mặc dù có Cửu Vĩ ở đó cho nên
những vết thương ở tay tạo thành khi đào xới rất nhanh chóng đã lành lại,
nhưng máu chảy ra thì vẫn đóng két ở đó, hòa lẫn với bùn đất trông vô cùng thê
thảm.


  • Hừ, ngu xuẩn! - Trong lòng vọng tới một tiếng nói.

Kể từ khi xé rách phong ấn tới giờ, Naruto và Cửu Vĩ có thể tự do trò chuyện
cũng như tự do dùng chung tầm nhìn, tất nhiên là phải có sự đồng ý từ hai phía
mới làm được. Nếu không, Naruto muốn che đậy thế giới tâm linh, Cửu Vĩ mà
không dùng sức phá mở thì cũng không nhìn được ra bên ngoài.

Naruto đã vừa đói vừa mệt, Cửu Vĩ lại không biết thân chiêm vào một câu khiến
hắn phát hỏa. Naruto sử dụng tâm linh lên tiếng oán giận:


  • Hừ còn không phải vì ông mà tôi mới cực khổ thế này! Nếu năm xưa ông phá ít
    đi một tý có phải tốt hơn không... hừ hừ hừ...

Cửu Vĩ nghe Naruto oán giận, chẳng những không an ủi hay đồng tình gì mà còn
chế nhạo:


  • Được ta hóa kiếp cho là phúc của bọn chúng! Nếu gã loài người kia không trả
    tiền công thì ngươi làm làm cái gì nữa! Ta nhớ ngươi từng nói một câu là “trên
    đời này không có bữa ăn nào miễn phí” cơ mà, đã không trả thì ngươi còn cố làm
    làm gì...

Naruto bình tĩnh nói:


  • Bởi vì đây là nhiệm vụ của tôi. Từ hôm nay tôi đã là một ninja rồi, hơn nữa
    đây còn là nhiệm vụ đầu tiên của tôi, nếu mà thất bại sẽ rất khó coi. Mới
    cả...

Nói tới chỗ này, Naruto lại đột nhiên ngừng lại. Thấy Naruto không nói chuyện,
Cửu Vĩ cất tiếng hỏi:


  • Mới cả gì?

Naruto đột nhiên cười nói:


  • Mới cả nếu chỉ vì số tiền nhỏ đó mà bỏ đi thì tôi có còn là Uzumaki Naruto
    nữa không. Tôi đã nói khiến họ công nhận tôi thì tôi sẽ làm được. Mah, coi như
    đây là tôi đang chuộc lại tội lỗi năm xưa cho ông đi, mặc dù nó sẽ chẳng thấm
    vào đâu!

Naruto không nghe thấy Cửu Vĩ trả lời, cho nên hắn lại chăm chú làm công việc
của mình. Không biết bao lâu sau, tiếng của Cửu Vĩ mới lại vang lên:


  • Ta không có tội gì cả, cho nên không cần phải chuộc! Còn nữa, ngươi rất ngu
    xuẩn!

Naruto rất buồn bực, trộm khinh bỉ, ông không có tội gì, ông chỉ phá hoại nhà
cửa giết hại hàng trăm hàng nghìn người thôi!


  • Đừng gọi tôi là ngu xuẩn nữa, thật khó nghe!


  • Còn nói mình không ngu xuẩn, có ai lại dùng tay trần đi đào đất không.
    Không có dụng cụ thì không biết vận dụng Chakra vào à, ngươi là ninja cơ mà!


Cửu Vĩ nói thế khiến Naruto ngẩn người. Vận dụng Chakra vào việc này, làm thế
nào? Cửu Vĩ thấy Naruto không đáp lời, liền biết ngay tên này không hiểu mình
nói gì. Nó tốt bụng giải thích cặn kẽ:


  • Ngươi tập trung Chakra vào tay, tiết xuất ra ngoài thành một lớp màng như
    thế sẽ bảo vệ tay ngươi không bị thương.


  • Ồ!


Naruto làm thử như lời Cửu Vĩ dạy. Hiện tại khả năng khống chế Chakra của
Naruto đã khá tốt rồi, đơn giản mà nói thì hắn có thể bước đi trên mặt nước mà
không hề bị ngã, cho nên vận hành Chakra tới tay cũng khá dễ dàng. Rất nhanh,
trên tay Naruto bao bọc một luồng Chakra màu xanh.

Hắn thử dùng tay được bọc Chakra đào đất, quả nhiên không còn cảm giác đau rát
khi tay cọ vào sỏi đá nữa, hơn thế, tay còn dễ dàng chọc sâu vào đất mà không
bị cản trở nhiều. Tiếng nói của Cửu Vĩ tiếp tục vang lên:


  • Ngươi có thể luyện tập thêm cách biến ảo hóa hình Chakra, ví dụ khiến nó
    biến thành hình móng vuốt, khi đó đào đất sẽ dễ dàng hơn.

Mắt Naruto sáng lên, đúng nhể, sao mà hắn không nghĩ ra. Hiện tại phải đi làm
nhiệm vụ cho nên thời gian luyện tập cũng ít đi rất nhiều, hắn cũng đang hơi
buồn rầu vì điều này. Bây giờ có thể kết hợp giữa luyện tập và nhiệm vụ cũng
là chuyện rất tuyệt.

Ha ha, tựa hồ cuộc sống Genin cũng không đến nỗi buồn tẻ đâu. Nhiều loại nhiệm
vụ khác nhau sẽ có nhiều kiểu luyện tập khác nhau, hắn tin mình có thể nghĩ ra
cách tự hành mình. Ặc, chỉ là để mạnh mẽ hơn chứ hắn không có hứng thú làm M.

Naruto hăng say thử luyện cách hóa hình Chakra cho nên công việc đào xới đất
của hắn mãi tới chiều muộn mới hoàn thành. Nhìn thửa ruộng được cầy xới tươi
xốp trước mặt, Naruto cảm thấy rất thành tựu.

Hắn đi tới trước căn nhà của ông Mizuno, đưa tay lên gõ cửa. Một lát sau, ông
Mizuno đi ra. Thấy ngoài cửa là Naruto, ông ta hơi bất ngờ, sau đó phiền chán
nói:


  • Mày lại đến nữa làm gì.

Naruto mỉm cười nói:


  • Ông Mizuno, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.

Ông Mizuno bất ngờ, kinh ngạc kêu lên:


  • Cái gì? Đã xong rồi?

Sau đó ông ta bước hai ba bước ra ngoài, rồi quay đầu nhìn thửa ruộng của
mình, quả nhiên đã được cầy xới hết. Ông ta không ngờ rằng Naruto có thể tay
trần làm xong việc đó chỉ trong vòng một ngày. Có điều, trước đó đã quyết định
sẵn chủ ý cho nên Mizuno vẫn nói:


  • Hừ, làm xong thì sao, tao đã nói rồi, sẽ không trả tiền cho mày!

Naruto vẫn không hề tức giận, cười nói:


  • Không sao, đây là việc tôi muốn làm... còn nữa, tôi muốn nói với ông một
    điều: Tôi không phải quái vật!

Ông Mizuno giật mình. Trong làng có lệnh cấm không được phép nói cho Naruto
biết nó là yêu hồ năm xưa nên bình thường mọi người bàn luận Naruto là quái
vật thường nói sau lưng thôi. Chưa bao giờ vấn đề này được đưa ra thẳng mặt
thế này, mà lại còn là Naruto đưa ra trước.

Ông Mizuno nhìn thẳng vào thằng nhóc trước mặt, người ngợm quần áo lấm lem,
bàn tay còn dính máu. Nhưng bối cảnh ánh chiều tà chiếu vào một bên mặt, khóe
miệng quật cường hơi vểnh lên, ánh mắt khi nói bản thân không phải quái vật dị
thường kiên định, Mizuno Itagi không tự chủ bị hút vào nụ cười của thằng bé
trước mặt.

Đợi cho ông ta định thần lại thì thằng bé đã quay người đi ra tới đường lớn.
Mizuno Itagi cắn răng, bỗng nhiên kêu lên:


  • Đợi đã!

Naruto giật mình quay lại, khó hiểu nhìn Mizuno. Ông ta quay người vào trong
nhà, một lát sau cầm tới một ít tiền đi tới ném cho Naruto:


  • Này cầm lấy, tao không định mắc nợ mày!

Nói xong, ông ta quay người đi vào nhà, đóng cửa lại. Naruto ngây người một
lúc mới cúi mình nhặt lấy số tiền trên đất, là tiền thù lao cho nhiệm vụ lần
này. Hắn mỉm cười lẩm bẩm:


  • Có vẻ chưa thành công lắm nhưng không phải không tiến triển gì.

Naruto quay người rời đi, vừa đi vừa tính toán xem hôm nay lên ăn món gì:


  • Ahh... hôm nay phải làm một bữa thịnh soạn tự thưởng cho mình mới được.

Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, cái bóng của Naruto kéo ra rất dài, rất dài.


Hỏa Chí - Chương #12