Người trẻ tuổi đứng trên đài đá, dáng người như liễu, áo bào như mây ,quạt
giấy trên tay khẽ phẩy thổi tóc mai bay loạn tôn gương mặt ưu mỹ của hắn càng
thêm ưu mỹ, hoàn hảo đến mức khiến người ta có cảm giác không chân thật, nói
hắn là nữ thì nữ nhân nào có được phong thái ấy, nếu nói là nam nhân thì nam
nhân sao lại đẹp tới vậy, rất nhiều người đều bắt đầu nghi ngờ về giới tính
thật của tên này. Trương An bỏ qua tất cả ánh nhìn soi mói xếp lại trên tay
quạt giấy tiến vào khởi động trận pháp.
Trương gia tuy không thuộc các mười đại gia tộc hàng đầu đất nước nhưng lại là
gia tộc đặc biệt nhất. Trương gia là vốn là cổ thế gia sở hữu Bạch xà huyết
mạch độc nhất vô nhị trong thiêng hạ, bọn họ vì bảo vệ huyết mạch trách bị
đánh cắp nên luôn tu tập trong gia tộc mà không vào học viện, vậy mà nay
Trương An lại xuất hiện ở đây nên không khỏi khiến các lão sư có sự mong đợi,
cũng mai hắn không khiến họ thất vọng.
Bên trong trận pháp chín quang cầu hợp rực rỡ như mặt trời hợp thành một đầu
bạch sắc cự mãng khổng lồ quấn lấy Trương An, cự mãng thân dài hơn mười mét
cuộn thành năm vòng, đầu vươn cao, ánh mắt quét qua khắp quản trường. Đôi mắt
cự mãng đỏ như máu lại sắc bén như dao, trong ánh mắt của nó mang cả sự kiêu
ngạo cùng khinh thường, nó như vương giả đang bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh
thấp kém, đối diện nó cả ánh sáng của Ngũ Nguyên trận cũng ảm đạm như sao buổi
sáng không chút hào quang nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy năm vòng tròn đang
không ngừng lấp lóe.
_ Mau dừng!
"Oooong" một tiếng thét như chuông đồng cổ tự mạnh mẽ đập thẳng vào màng tai
khiếng tất cả mọi người đều đầu choáng mắt hoa, Trương An là mục tiêu chính
của tiếng thét thì trực tiếp bị đánh lui ra sau mấy bước ôm ôm đầu đầy đau
đớn, đầu cự mãng vừa xuất hiện liền tan biến. Gần mười giây sau những kẻ ở
quảng trường mới từ từ hồi phục, Trương An tiến lên phía trước hướng Thanh Dân
viện phó cúi đầu thật sâu.
Thanh Dân chính là kẻ thét một tiếng vừa rồi hắn hòa nhã nhưng tâm tính tu
dưỡng lại cực kì trầm ổn rất ít khi thể hiện vui buồn, trước bao nhiêu đại sự
cũng ít khi nhíu mài, vậy mà hôm nay hắn thất thố.
Vừa rồi một giây phút ngắn ngủi ánh mắt Cự Mãng quét qua hắn cảm nhận được một
tia Vương "uy", "uy" không vô hình mà cường đại, là sự uy hiếp, đàn áp của kẻ
mạnh với kẻ yếu khiến chúng không thể phản kháng. Tia Vương uy vừa rồi tuy chỉ
là một tia nhưng nếu duy trì lâu thêm một chút cũng đủ để ép hơn ngàn kẻ đến
trắc thí dưới kia quỳ xuống. Đừng khinh thường một cái quỳ, người trên đời tôn
nghiêm quý hơn mạng, tu giả càng là như vậy, huống chi kẻ tới trắc thí lần này
phần lớn đều là thế gia công tử, một khi gối chạm đất, tôn nghiêm mất đi, ý
chí bị "uy" của người đập nát sẽ để lại tâm ma không thể xóa mờ, khi ấy một
lứa thiếu niên thiêng tài này xem như vứt đi.
Nhìn Trương An đang hướng mình cúi đầu Thanh Dân thầm tán thưởng, "uy" vừa rồi
ai cũng cảm nhận được nhưng ảnh hưởng to lớn của nó ít người nghĩ tới, sợ rằng
ngoài ngũ sơn chủ ,các vị lão sư cũng không kịp suy tính, vậy mà đứa trẻ này
có thể nghĩ tới, cơ trí ấy khó tìm, lại nói "uy" là do huyết mạch bọc phát lỗi
không phải của hắn vậy mà lại tự mình ôm lấy, cái "tâm" này là "quân tử tâm".
Trước là siêu cấp thiên tài, sau "tâm" "trí" hơn người, kẻ này so Văn Tiến thì
hơn nhiều lắm, viện phó chúng ta rất nhanh làm ra quyết định:
_ Ngươi có muốn theo ta làm thân truyền đệ tử?
Lời vàng vừa mở mặt Trương An phủ đầy là hoa, vui đến không giấu được vội chấp
tay:
_ Ân sư tại thượng!
_Tốt! Trước lui xuống đi
_ Vâng!
Kẻ được thầy tốt, người được trò giỏi vui tới híp mắt, chỉ tội các vị sơn chủ,
bọn cũng muốn thu hắn nhưng còn chưa kịp nói gì, thì lại một siêu cấp thiên
tài trơ trơ trước mắt bị người cướp mất a. Sự việc vừa rồi kết thúc tại đó,
trắc thí một lần nữa tiếp diễn, giọng Từ lão lại liên tục vang lên, các thiên
tài thi nhau lộ diện như muốn xoa dịu nỗi đau của bốn kẻ đáng thương. Trắc thí
bình yên, nhưng không lâu.
Lần này không ai có thể giữ bình tĩnh,ngũ sơn chủ cùng viện phó cũng phải bật
khỏ ghế mặt đầy kinh hãi. Giữ Ngũ nguyên trận một tiểu nữ vừa bộc phát huyết
mạch, con chim sặc sỡ dang cánh, một bên cánh là hàn băng lóng lánh như pha
lê, một bên cánh là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, đuôi chim dài lê thê vừa như
lửa đỏ lại như băng. Loài chim lạ này chưa ai nhìn thấy nhưng tất cả đều không
tự chủ nghĩ tới một cái tên, chỉ có cái tên đó mới xứng với vẻ đẹp cùng sự cao
quý của nó, một trong Tứ linh thú cổ đại , chúa tể của tầng không, "Chu Tước".
Sách cổ ghi :" Thần Long tổ phụ xé hư không, lập nên đại giới đặt là Long Cơ.
Đại giới mới thành yêu ma loạn thế Long phụ lại cho Bạch Hổ đánh đuổi yêu ma,
Huyền Vũ chở che trăm họ, Cơ mẫu thương tình sai Chu Điểu hồi sinh kẻ tử, ban
huyết mạch vạn chúng cường thân....."
Trong truyền thuyết Chu Tước là thần thú của Tổ mẫu, kẻ cai trị cao nhất của
huyết mạch, nắm giữ năng lực tái sinh, Chu Tước trước mắt này giống với miêu
tả trong truyền thuyế như đúc, liệu thật năng lực cũng giống vậy không? Điều
đó không cần biết, chỉ cần biết nó chính là Chu Tước và vấn đề hiện tại là nó
sẽ là đệ tử của ai.
Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ sơn đêu thuộc Long Cơ viện không phân biệt tốt xấu
nhưng hiển nhiên phải phân cao thấp, vậy phải phân làm sao? Tất nhiên là không
thể bắt sơn chủ ra đấu nhau, vậy chỉ còn nhìn vào thành tích của đệ tử, đệ tử
càng nhiều người tài sơn môn càng nhiều danh vọng, lại được cấp càng nhiều tài
nguyên cùng đặc cách quyền lợi, đó là tại sao mọi năm các sơn chủ sẽ coi trắc
thí đầu vào rất "hăng", năm nay cũng vậy. Viện phó không nói, nếu các Sơn chủ
khác không tìm được người tài bổ sung lực lượng chắc chắn sẽ bị Mộc sơn mới
thêm một Siêu cấp tân binh Văn Tiến đạp xuống, mà bây giờ trước mặt họ lại bày
ra một cái Siêu cấp huyết mạch.
_ Nữ nhi ngươi có muốn vào Kim sơn ta!
Trần Vạn sơn chủ luôn ít nói lại là người đầu tiên mở lời mời chào, các sơn
chủ khác theo đó cũng lập tức có phản ứng, Hoài Thanh đã sớm nhịn không được
lên tiếng:
_ Kim sơn đặt nặng chiến đấu, chuyên nghề rèn đúc không thích hợp nữ nhân,
theo ta về Thổ sơn đi.
Bị người chen vào Trần Vạn chưa kịp nói gì thì lại tiếp tục bị vùi dập:
_ Đúng a! Kim sơn không thích hợp nữ nhân, bất quá Thổ sơn cũng không hợp,
ngươi hệ hỏa tốt nhất là về chổ ta a.
_ Thu Hiền tỉ phải nhìn cho thật rõ, rõ ràng là có mộ cánh là băng, băng thuộc
thủy hệ của ta, tiểu nữ tử chơi lửa sẽ tính tình sẽ nóng nảy không có người
thương, về Thủy sơn ta sẽ hợp hơn.
_ Đinh Nhung muội, ngươi là nói tỉ tỉ ta không có người thương!
_ Nhị vị bình tĩnh, cấp bậc này "Nguyên" bài trọng nữa, Chu Tước là vua vạn
thú, về Thổ sơn ta mới có chổ phát huy thần thông a.
_ Hàm hồ, Chu Tước khi nào là vua vạn thú, Chu Tước quý ở sinh cơ nồng đậm, mà
về sinh tử chi khí ở đâu dạy tốt hơn Mộc sơn ta.
Các vị sơn chủ đồng thời liếc Mộc sơn chủ đầy oán hận, lão mới có một thiên
tài lại giành một thiên tài, đây rõ ràng là muốn triệt để đè ép bọn họ mà.
Các vị sơn chủ mỗi người một câu từ có lý cãi tới vô lý đều đã sớm đỏ mặt tía
tai, bình thường hòa nhã thân thiện, lễ nghi một mực nay lại ta ta ngươi ngươi
lời qua tiếng lại khiến mọi người đều phải giật mình, phần Trần Vạn sơn chủ
hắn đã sớm câm nín, đánh nhau hắn giỏi còn phần cãi nhau thì hắn chịu, huống
chi Kim sơn thật sự là ... không thích hợp nữ nhân.
Bốn người cãi tới nữa ngày cuối cùng phải tới viện phó can ngăn mới dừng lại
được, vậy mà trên mặt mỗi nười vẫn còn đầy vẻ kích động không cam. Viện phó
hướng thiếu nữ hỏi:
_ Các vị sơn chủ đều muốn thu ngươi, ta cũng vậy, nhưng ta vừa thu một đệ tử
thân truyền nên không thể thu thêm nữa, để công bằng ta cho phép ngươi tự chọn
xem muốn theo ai.
Để thiếu nữ tự chọn là cách công bằng nhất cho nên các vị sơn chủ cũng không
cách nào có ý kiến nữa. Thiếu nữ rụt rè đứng giữa đài đá mặt cúi gầm như đang
sợ hãi. Từ lão bên cạnh ân cần:
_ Ngươi cứ chọn nơi mình thích là được, không cần phải sợ.
Viện phó cũng đỡ lời:
_Từ lão sư nói đúng, ngươi không cần phải sợ, cứ chọn một là được.
Dạng này tiểu nữ nhân đối diện sự kiện lớn trong đời sợ sệt không có gì là lạ,
Thanh Dân cũng không có hối thúc. Rất lâu sau cuối cùng thiếu nữ cũng ngẫn đầu
hướng các sơn chủ khiến họ vừa hồi hộp vừa lo lắng, giống như ngươi đổ một hạt
xúc xắc vậy, vừa mong nó mau dừng lại, vừa sợ nó dừng sẽ không phải số mình
chọn. Bất thiếu nữ xoay người sang một bên lí rí:
_ Từ lão người có thu Ngân Nhi?
Ânnnn.... viên xí ngầu này vậy mà lại bị chinh (kê). Một lần nữa bất chấp trái
tim tổn thương của các vị sơn chủ, một thiêng tài về với Từ lão.
Mặt trời về trưa, trắc thí cũng đến những người cuối cùng.
_ Một ngàn một trăm mười bảy, Tam Lang.
"Sớm chết, muộn cũng chết, chết sớm chết muộn có gì khác nhau, hahaha". Bỏ lại
một câu cho Trương An bên cạnh, Tam Lang hào khí vạn trượng bước lên đài đá
cúi chào Từ lão. Kinh nghiệm mấy lần chơi cờ bạc đặt hình ra chữ, đặt chữ ra
hình, đặt cả hai thì đồng xu biết " đứng" cho hắn biết, phen này "chết chắc".
Với quyết tâm chết cho oanh liệt của mình Tam Lang bước vào trung tâm tận lực
khởi động trận pháp.
Viuuuuu...một ngọn gió thổi qua, không có ánh sáng chói mắt, không có hư ảnh
cự thú, chỉ có năm quả cầu bụi cùng một vòng sáng lập lòe. "Ta tệ tới vậy sao?
Hơiiii..."
Mọi người quanh quảng trường khi nhìn thấy cảnh này cũng đều không tự chủ mà
nghỉ "tệ tới vậy sao a!". Viện phó lắc đầu, các sơn chủ lắc đầu, Từ lão cũng
lắc đầu không tuyên bố kết quả. Mặt Trương An nghệt ra, miệng thì thào:"không
thể nào". Trương gia thích thanh đạm còn Văn Gia hay khoa trương nên hai gia
tộc không hợp nhau, lúc trước Trương An giúp Tam Lang một phần quả thật vì
nhìn không vừa mắt Văn Tiến, nhưng một phần khác là vì hắn muốn lôi kéo quan
hệ với Tam Lang. Trương An nhận ra Tiểu Cẩu là Tuyết Lang yêu thú, loại này
yêu thú sẽ không dễ phục tùng người, Tam Lang thuần phục được nó mang theo chỉ
có hai trường hợp, một là thế gia công thử mua ấu thú nuôi tới lớn, hai là
cường đại cảnh giới ép buộc khiến yêu thú phục tùng. Tam Lang ăn mặc rách rưới
nên trường hợp một không khả thi, chỉ còn lại trường hợp Tam Lang rất "cường
đại", theo Trương An suy đoán Tam Lang rất có thể là Quán Binh cảnh hoặc ít
nhất cũng Cửu Mạch. Nhưng giờ thì sao? Ngũ mạch? Chẳng lẽ hắn tính có chổ nào
sai? Thật ra hắn tính không sai, chẳng qua " cường đại" mà hắn nghĩ cùng "
cường đại" mà hắn nghĩ không giống nhau mà thôi.
Trên đài đá Tam Lang khó chịu quay nhìn xung quanh, kết quả này chỉ tệ hơn dự
tính của hắn một chút thôi, khiến hắn khó chịu chính là thái đô im lặng của
những kẻ kia :" không ai hỏi vậy thì ta tự hỏi, các sơn chủ, các người có ai
nhận ta không?"
Các vị sơn chủ đều dức khoát lắc đầu, tư chất kém, huyết mạch loãng tới không
thấy, tu vi thấp, kẻ như vậy họ không nguyện thu cũng lười nhìn tới.
_ Hảo tiểu tử! Ta thu!
Từ trên trời hai bóng người cấp tốc hạ xuống.