7 : Tần Phong


Quốc Tuấn đạp trên phi kiếm mà đứng, một cơn gió nhẹ cuốn qua đem hắn một thân
trường bào phiêu dật, hắn duy trì ánh mắt trần tĩnh nhìn xa xa về nơi chân
trời:
_ Nhân sinh một kiếp ai không từng khát vọng trên không trung tự do tự tại.
Cảnh sắc này, không gian này ta hằng mơ ước. Chỉ là vì một lần này ta chờ đợi,
không ngờ ròng rã bốn năm tháng dài lão tác mới cho ta thực hiện. Nhân sinh
khó khăn a...
"Ngươi đang nói nhảm cái gì, không mau cút xuống cho ta!" Sau lưng hắn có một
giọng quát khó chịu. Quốc Tuấn quay người lại:
_ Sư ph....!
Đang định nói gì thì một bàn chân nhắm thẳng mặt hắn lao tới, bàn chân kia
đánh lén cực kì nhanh, lực dạo cũng rất đủ. Nhưng dù sao thân cũng là nhị phẩm
Quốc Tuấn sẽ không dễ dàng trúng đòn như vậy, hắn bình tĩnh dùng một cái rất
《Soái》tư thế lướt người sang một bên né được. Sau đó hắn .... rơi!
_ Ây! Không phải vi sư, là chính ngươi bước không vững đó nha !
Đáp lời lại chỉ là một chuỗi tiếng " Aaaaaa...!" kêu thảm thiết, kêu nhưng lại
rất có tiết tấu, lại có âm vang, là một cái rất tốt nghe tiếng kêu .Cũng đúng,
dù là tu sĩ thân thể cường hãn nhưng mà cao như vậy rớt xuống không chết được
nhưng vẫn sẽ nằm giường bệnh rất lâu đó a.
Vốn chuẩn bị tâm thế mấy tháng không rời giường nhưng khi đến gần mặt đất hắn
lại phát hiện một bóng người lao nhanh về vị trí hắn muốn tiếp đất, " Tam
Lang! Mau đỡ ta!" Thấy người tới , Quốc Tuấn không khỏi reo hò, đây chính là
ánh sáng nơi cuối con đường, chết đuối gặp cọng rơm, đói bụng lâu ngày mà gặp
gà quay,là hạnh phúc vô biên, vui mừng khôn tả .
Lại nói, Tam Lang cấp tốc lao tới nhưng là rất nhanh, một bước bước ra vậy mà
hơn mấy mét, chỉ hai ba bước hắn đã tới rất gần, một bước cuối cùng Tam Lang
hay chân vận hết toàn bộ sức mạnh đạp xuống nền đá phóng thẳng về phía trước,
hay tay hắn mở ra chuẩn bị là cái huyền thoại 《Bế công chúa》 tư thế.
Giây phút ấy thời gian như ngừng lại, ánh mắt Quốc Tuấn là tận cùng hy vọng
cùng hạnh phúc hướng về phía Tam Lang, nhưng chỉ một khắc giao nhau hắn lại
nhìn thấy trong mắt vị cứu tinh của mình sự thương tiếc cùng không cam lòng.
Một dự cảm không lành hiện ra trong đầu Quốc Tuấn.
Tạo hóa trêu ngươi, họ đã chọn đúng thời điểm, họ chọn đúng nơi, mọi thứ ủng
hộ họ, trừ một viên đá ... Bước cuối cùng Tam Lang trượt!
_"Oành!!! Bụp!!! "Hai tiếng động một lớn một nhỏ như cùng lúc vang lên thổi
khói bụi mịt mù. Trước cảnh tượng bi thảm, mọi người chỉ còn biết tiếc thương.
Mấy hơi thở sau lại có một vệt độn quang hướng quản trường lao thẳng xuống.
Độn quang khi đáp đất tạo ra một trận phong bạo thổi tan tất cả khói bụi để
mọi người thấy rõ kẻ tới. Đó là một vị lão giả, vị này đầu tóc hoa râm, trang
phục giản dị, trên mặt đã nhiều nét hằng của thời gian, bề ngoài là một cái
rất bình thường lão giả, tùy tiện đi đâu cũng có thể thấy được. Thế nhưng trên
tay lại cầm một thanh hắc kiếm vô cùng sắc bén cùng vừa nhìn đã biết không
phải vật phàm khiến không ai dám khinh thị lão.
_"Nha! Mọi người, Tần ta tới!" Lão giả chính một mặt tươi cười hướng mấy vị
cao tầng học viện vẫy tay.
Nhìn thấy người này mấy vị sơn chủ cùng không ít lão sư khẽ nhíu mài, có chút
không tự nhiên. Những lúc không khí có không ổn như thế này chính lúc mày "hòa
đồng đệ nhất nhân" của học viện ra tay gỡ băng. Hoài Thanh sơn chủ kéo lên nụ
cười :
_ Nha! Tần Phong cốc chủ, lâu lắm rồi mới thấy lão xuất hiện, ta còn tưởng là
lão lại bế quan rồi đây. Dạo này thế nào vẫn khỏe a.
Một câu chào hỏi của Hoài Thanh sơn chủ cung cấp đại lượng thông tin. "Tần
Phong? Cốc chủ? Chẳng phải nói Long Cơ viện chỉ có năm ngọn núi sao, sao bây
giờ lại lòi ra thên một cái cóc chủ?" Đa số các thiếu niên tới trắc thí một
mặt mê man duy chỉ có vài kẻ là thế gia công tử hoặc có người thân trong Long
Cơ viện biết được một ít nội tình thì mặt cả kinh.
Long Cơ viện quả thật chỉ có năm ngọn núi, nhưng ngoài ngũ sơn thì vẫn còn có
nhất cốc được xếp ngang, nhất cốc này kì thật danh tiếng rất không nhỏ, nhưng
là... 《xú danh》 cái loại kia, cho nên trong học viện cũng rất ít ai muốn nhắc
tới mà thôi.
_ Vẫn khỏe, vẫn khỏe. Gần đây ta đang chuyên tâm nghiên cứu mấy loại thuốc mới
nên ít khi ra đường, chẳng qua thuốc đã thành nhưng thiếu mấy cái vật thí
nghiệm để kiểm chứng. Đúng, vài ngày nữa ta lại đến Thổ sơn của ngươi bắt vài
con linh thú đi, tới lúc đó chúng ta có thể hảo hảo hàn huyên á.
Nghe Tần Phong nói, nụ cười trên mặt Hoài Thanh sơn chủ lập tức cứng lại,
giọng nói có chút cứng ngắc :"Đươ..ược!". Lại dường như nghĩ tới chuyện gì lập
tức gấp hỏi lại:
_ Tần cóc chủ, thuốc lần này sẽ không là... cái kia, cái kia lần trước chứ?
_ "Đúng a! Chính là loại lần trước, bất quá sẽ không lại có sai sót. Ha ha"
Tần Phong ha ha cười híp mắt.
Rắc! Hoài Thanh sơn chủ 'hóa đá'. Đây chính là câu trả lời mà hắn không muốn
nghe nhất a. Đồng loạt mọi người của học viện đều khẽ liếc nhìn sang Hoài
Thanh sơn chủ mặt đầy vẻ cảm thông cùng thương hại. Đinh Nhung sơn chủ khẽ thì
thào:" Nam nhân đáng thương a. Haiiiii...".
Thân là một vị cốc chủ trong học viện không ai không biết Tần Phong. Lão là
một kẻ vô cùng lợi lại, chẳng những tạo nghệ trên luyện khí, tạo phù, bố trận,
linh thực, luyện đan đều cực kì cao thâm mà kiến thức về mọi mặc cũng cực kì
uyên bác không ai sánh bằng.
Tần Phong gần như sẽ là thập toàn thập mỹ tu chân đại lão hình tượng nếu như
không phải tính cách của lão có một chút vấn đề, mà thật ra,.....cũng không
phải là một chút. Tỉ như một năm lão tới Kim sơn xin một ít tài liệu hiếm tìm
về luyện chế "nồi cơm", Trần Vạn sơn chủ không cho, lão rất vui vẻ ở lại mấy
ngày hầu Sơn chủ ăn cơm, đi nhà xí, đắp chăn... lại mới nữa năm trước lão nổi
hứng nên tới hỏa sơn tìm Thu Hiền sơn chủ, lão ngồi một bên kể chuyện cười hầu
người lúc luyện đan hết một ngày cuối cùng được sơn chủ cắn răng "tặng" một
bình 《Thiết Cốt Đan》 mới thỏa mãn rời đi. Mấy vị sơn chủ khác ai cũng được Tần
Phong tận tình thăm hỏi mỗi năm. Riêng Hoài Thanh sơn chủ năm nay tương đối
được quan tâm, mấy tháng trước mới một lần, bây giờ lại chuẩn bị có một lần.
Nhưng là lần trước lão cũng không có "xin" cái gì mà mang tới một bình 《Xung
mãn đan》 nhờ dùng linh thú thí nghiệm, thấy lão không có "xin" thì Hoài Thanh
cũng vui vẻ đồng ý.
Thuốc này tác dụng phải nói cực kì tốt, linh thú ăn xong lập tức đạt được xung
mãn trạng thái sức mạnh đề thăng mấy cấp. Bất quá dược tính có chút cuồng bạo,
mấy con linh thú bị mất kiểm soát chạy loạn gặp ai cũng hung hăng xông tới.
Một phen ấy Mộc sơn bị thương mấy trăm đệ tử mới áp chế được. Cũng khó trách
Hoài Thanh sơn chủ nghe tới lại thí nghiệm lập tức hóa đá.
Trở lại hiện trường Đinh Nhung sơn chủ lấy lại tinh thần hướng Tần Phong:"Tần
cốc chủ, chúng ta đang trắc thí, người lần này tới chẳng lẽ cũng là chọn đệ
tử? Bất quá tuyển chọn đã kết thúc, đã không còn người cho ngươi chọn rồi".
Ánh mắt Đinh Nhung nhìn Tần Phong lộ vẻ đắc ý, hiển nhiên lão ta phải tốn công
đi một chuyến nhưng không có cơ hội chọn người làm nàng rất vui vẻ. Trong lòng
nàng vẫn còn ôm hận việc mấy tháng trước lão "đi ngang qua" Thủy sơn "tiện
tay" cầm mấy xấp giấy vẽ phù của nàng mới mua.
_ Đúng vậy Tần cốc chủ, những kẻ đủ tiêu chuẩn đã được chúng ta thu vào hết,
lần sau ngươi lại tới sớm một điểm sẽ có thể thu rất nhiều người tài, ta cũng
sẽ không giành với ngươi.
Trần Vạn dùng giọng quan tâm ném đá xuống giếng. Thoáng chốc mấy vị sơn chủ
khi nãy còn đỏ mặt tía tai tranh giành nhân tài lại chụm về một chổ ăn ý đồng
lòng một cách vi diệu.
Trước một liên minh lớn mạnh trước mắt Tần Phong vẫn một mặt mỉm cười tay chỉ
chỉ Tam Lang còn nằm sấp dưới đất: " Mấy vị nói gì vậy chứ, chẳng phải ở đây
vẫn còn một tên sao a, ta rất vừa ý tên này a". Vừa nói lão vừa bước tới chổ
Tam Lang cùng Quốc Tuấn, trực tiếp trên người Quốc Tuấn hiện vẩn đang còn
"nằm" một kiếm bất ngờ .... đâm ra khiến mọi người không khỏi giật mình:"
Aaa~..." Quốc Tuấn một lần nữa kêu thảm lăn lộn.
_ Xú đệ tử! Pháp bào ta cho ngươi có "giảm chấn trận pháp" té từ cao hơn nữa
cũng không bị thương được vậy mà dám giả chết. Còn không mau đứng dậy cho ta.
Tên kia cũng dậy cho ta, té một cái lại cũng bắt chước giả chết.
_"Không bị thương nhưng là rất đau đó sư phụ, con bây giờ đau tới toàn thân
đều không động được đây này. Người không lo cho ta mà đứng nói chuyện lâu như
vậy bây giờ còn đâm ta một cái. Ta thật sự hoài nghi người phải không là rất
ghét ta a". Tuy là nói vậy nhưng mà Quốc Tuấn vẫn là rất ngoan ngoãn từ dưới
đất bò dậy. Tam Lang cũng là ngoan ngoãn đứng dậy ha hả cười híp mắt. Hắn cuối
cùng có người chọn á, thật là vẻ nhe.
Tần Phong quay người:" Các vị, việc ta cần làm đã xong, ta đi trước a!"

P/s : sắp xếp lại hệ thống tu luyện lão lâu, lão mệt. Nhưng quan trọng là ta
lão làm biếng. .


Hộ Quốc Thần Lang - Chương #7