Kết Nghĩa (2)


Người đăng: chausupersoi123@

Đang lúc nghỉ ngơi thì Sabo mở miệng hỏi Ace và Garret:

-Này hai cậu, với số tiền này ta đã đủ mua tàu ra khơi làm những hải tặc tự do chưa nhỉ ?

Đúng lúc Garret tính mở miệng trả lời thì một giọng nói trong treo vang lên:

-Mấy anh nói là mua tàu hải tặc hả ? Em cũng muốn trở thành hải tặc nữa ?

Cả 3 đưa mắt xuống nhìn, giọng nói đó phát ra từ ai khác nó phát ra từ miệng
của Luffy. Ace nổi gân xanh trên trán quay qua trách cứ Garret:

-Thấy chưa anh đã bảo đừng cho thằng nhóc đó theo mà sao em không nghe hả Garret ? Giờ nó kiếm được căn cứ của ta rồi đó.

Ace quay sang nói với Sabo:

-Đi thôi Sabo ta xuống bắt nó lại trước đã. Nếu nó mà nói cho ai biết thì mệt lắm.

Sabo: Ừ

Một hồi sau khi vật lộn để bắt và trói Luffy lại, cả hai quay qua bàn với
Garret:

-Giờ thằng nhóc đã biết được bí mật của 3 đứa mình rồi. Ta cần phải giết người diệt khẩu thôi, cậu làm đi Sabo.

Sabo ngạc nhiên hỏi ngược lại Ace:

-Sau cậu không làm mà bắt tớ làm ?

-Thì tớ đã giết người bao giờ đâu nên cậu làm đi.

-Bộ cậu tưởng tớ giết rồi à ? Ở đây nói về giết người rồi thì chỉ có…

Cả 2 quay qua nhìn Garret, Garret đổ mồ hôi hột khi 2 thằng nhóc này nhìn mình
như một con dã thú:

-Này này 2 anh ác vừa thôi chứ, dù sao nó cũng là em ruột em đó

Ngay lúc này, trong rừng cây truyền ra tiếng “Xạc xạc”, cả 3 ngạc nhiên thả
trói cho Luffy đem vào trong 1 bụi cây gần đó trốn.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -Khoảng cách- - - - - - - - - -

Lát sau, một đám người bặm trơn cầm trên tay là những con dao đi tới. Một tên
cao lớn cầm trên tay là một cây đao lên tiếng chửi rủa:

-Chết tiệt ! Lại bị thằng nhóc Ace hỉ mũi chưa sạch đó dám cướp tiền của băng ta. Bắt được phải giết nó mới được.

Bọn đàn em ủng hộ:

-Đúng vậy Bluejam đại ca. Nó ăn trộm tiền của băng mình hoài. Lần này bắt được phải sử nó mới hả dạ.

Đằng xa xa, trong một bụi rập, Garret lên tiếng hỏi:

-Ace hồi sáng anh lại cướp tiền của tụi Bluejam nữa hả ?

Ace trả lời:

-Ai mà biết được tụi cướp đó là người của băng Bluejam chứ. Giờ là trốn trước đã chờ cho chúng đi qua rồi ta mới đi qua.Sabo nhớ giữ thằng nhóc đó cẩn thận đó.

-Ừ...Hả thằng nhóc đâu ? -Sabo ngó xung quanh lên tiếng hỏi.

Lúc này giọng Luffy vang lên:

-Thả ta ra. Ace cứu em với.

Cả 3 người ngạc nhiên quay đầu về hướng bọn hải tặc cùng hỏi 1 lúc:

-Sao thằng nhóc(Luffy) bị bắt được thế ?

Bluejam đang giữ Luffy hỏi:

-Nhóc, mi nên quen tên Ace đó à ?

-Ta…Ta…Không quen -Luffy trả lời mà biểu cảm trên mặt hiện lên chữ ‘nói dối’ to đùng.

Thấy Luffy không chịu nói, Bluejam cười gằn nói:

-Đi, bắt thằng nhóc này về đánh, coi nó chịu khai ra không

Ở trong bụi rậm, Garret đang mỉm cười. Cậu cười vì lúc này trong đầu cậu có
một âm thanh vang lên:

-Đinh- Chủ nhân có nhiệm vụ mới.

‘Giải cứu Luffy:
Miêu tả: Luffy bị Bluejam bắt đi, hãy cùng với Ace và Sabo cứu cậu ấy
Phần thưởng: 100 điểm thưởng, 1 Bình hồi Hp và Mp
Thất bại: Mất đi em trai, bị Garp từ bỏ, Dragon trả thù…
Có nhận nhiệm vụ hay không”

-Có. -Garret trả lời

- - - - - - - - - - - - - - - - - Khoảng cách - - - - - - - - - - - - - -

Tối hôm đó, Sabo chạy về nhà cây thở hồng hộc thông báo cho Ace:

-Ace, thằng nhóc đó…Nó không chịu khai ra chúng ta…

Cái gì nó không chịu khai á. Chúng ta đi cứu nó thôi.- Ace ngạc nhiên chạy
hướng Sabo nói.

-Ừ, Garret đang đợi chúng ta ở đó. = Sabo nói.

-Ừ. –Sabo trả lời.

Lát sau, trong ngôi nhà nhốt Luffy, tên Bluejam vừa tức giận vừa đánh Luffy
nói:

-Mày có chịu nói thằng Ace ở đâu không ?

-Ta…không nói đâu.- Luffy vừa khóc vừa trả lời.

-Ồ ngoan cố à. Được, để ta cho mi biết thế nào.

Nói xong hắn giơ cây đao lên định chém xuống thì “rầm”. Bức tường đổ xuống, 3
chú nhóc xuất hiện. Ace cầm cây ống nước đặt trưng cùng Sabo và Garret bay vào
đánh tên Bluejam cùng đồng bọn. Sabo cỡi trói cho Luffy xong la lên:

-Garret, Ace ta rút thôi.

Ace hướng Bluejam nói:

-Cậu đi trước đi. Một khi tớ đã đấu với kẻ nào, tớ sẽ không bao giờ bỏ chạy.

Garret đứng một bên cũng nói theo:

-Ơ câu này em nói mới đúng chớ.

Vừa nói xong cả hai bay vào đánh nhau với Bluejam

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -Khoảng cách- - - - - - - -

Cả 4 ngồi trên một ngọn đồi trò chuyện, Luffy thì đang mít ướt còn Sabo, Ace
ngồi nói chuyện dỗ dành Luffy. Trong khi Garret nằm
trên cành cây ngắm trăng và xác nhận lại nhiệm vụ ‘Giải cứu Luffy’ vừa hoàn
thành. Ace bực mình nói:

-Nín khóc ngay. Ta ghét nhất mấy đứa hay khóc nhè.

Cậu vừa nói xong Luffy liền nín khóc, Sabo và Ace ngạc nhiên tính nói gì nữa
thì Luffy lên tiếng trước:

-Cảm ơn, cảm ơn…mấy anh đã cứu em

Vừa dứt lời cảm ơn thì Luffy lại ngồi khóc tiếp, Ace lại hỏi tiếp:

-Sao nhóc không khai bọn tao ra ? Nếu lỡ 3 đứa ta không lại cứu thì chết rồi sao ?

Luffy thút thít trả lời:

-Bởi vì tôi sợ nói ra mấy anh cùng anh Garret không chịu kết bạn với tôi ?

-Tại sao mi cứ thích kết bạn với bọn ta vậy hả ? -Ace đứng dậy lại gần Luffy nói

-Bởi vì tôi chẳng còn ai để tin tưởng cả. Nỗi cô đơn còn đau đớn hơn cả nỗi đau thể xác gấp nhiều lần anh biết không hả ? - Luffy lớn tiếng trả lời

Nghe Luffy nói Ace rơi vào trầm mặt, một hồi sau, Ace hỏi lại Luffy một dàn
câu hỏi:

-Vậy nếu ta đi, mi tự lo liệu được chứ hả ? Không có ta bên cạnh mi sống được chứ hả ? Mi có muốn…muốn ta sống không ?

Bất cứ câu hỏi nào của Ace, Luffy cũng trả lời “được”, “có”.

Nghe Luffy trả lời Garret cũng nhớ lại lúc thực hiện nhiệm vụ kết bạn với Ace
và Sabo, cậu cũng nhận được câu hỏi và trả lời y hệt như thế. Được câu trả lời
như vậy Ace cố dấu nỗi vui mừng trong lòng, cậu quay qua trêu chọc Luffy:

-Nhưng ta chẳng thích chơi với mấy đứa mít ướt.

-Nè, em chỉ mới có 8 tuổi thôi. Lúc lên 10 tuổi em sẽ không khóc nhè nữa và mạnh lên…

Nhìn cả hai tranh cãi với nhau Garret cùng Sabo thở ra một hơi, vui vẻ cười.
Câu chuyện của bộ ba à không bộ bốn bắt đầu như thế.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - Khoảng cách - - - - - - - - - - -

Một năm sau, trước ngày Garp đến đón Garret.

Cả 4 đứa nhóc chạy về căn cứ của mà bọn họ tự đặt ra sau khi lẻn vào nhà hàng
ăn Ramen. 4 đứa thở hồng hộc thì lúc này, Garret buồn bã lên tiếng:

-Có vẻ hôm nay là bữa ăn Ramen cuối cùng của em rồi mai là tới ngày ông nội đến đón em đi. Em không muốn đi đâu…Nhưng chịu thôi tại tự em lựa chọn nó mà. Hay chúng ta làm gì cho khó quên tí đi ?

Dù cho Garret là người thế giới khác trọng sinh nhờ hệ thống tới thế giới này
nhưng tình cảm mà cả 4 dành cho nhau là trân thành không một tia mưu lợi.
Garret vẫn thấy bồi hồi cảm động quyến luyến khi chia tay đi theo Garp vì kiếp
trước cậu cũng chẳng có bạn bè gì do thành công khi còn quá trẻ, người ta làm
quen với cậu cũng chỉ vì danh lợi và tiền bạc. Nay đã có 3 người giúp cậu hiểu
như thế nào là tình bạn, tình anh em chân chính nên Garret đã khóc, lần khóc
đầu tiên cậu khóc vì tiên vì hạnh phúc chứ không phải vì áp lực giống như kiếp
trước của mình.

Ace, Sabo cũng buồn bã trầm mặt ngồi xuống gật đầu nhìn Garret, trong khi
Luffy tự lúc nào đã giở lại thói mít ướt, khóc ầm lên. Ace nghĩ ra ý kiến gì
đó liền chạy đi. Lát sau cậu xách một chai rượu và bốn cái ly tới để trên một
gốc cây đã bị chặt hạ nói:

-Mọi người biết không ? Anh nghe nói nếu chúng ta chỉ cần uống cùng một chai rượu này chúng ta sẽ là anh em đó. Lại đây cùng uống nào.

Vừa nói Ace vừa rót rượu, rót xong Ace nâng ly của mình lên nói:

-Sau này chúng ta có mỗi con đường riêng, dù không ở cùng nhau nhưng chúng ta nhưng chúng ta mãi là anh em. Dù cho chúng ta làm gì cũng không phá vỡ được nó. Anh tuyên bố kể từ giờ chúng ta là anh em.

-Ừ, chúng ta mãi mãi là anh em của nhau.

Cả 4 cụng chén rượu thề với khuôn mặt đẫm nước mắt nhưng trên môi vẫn là một
nụ cười vui vẻ mãn nguyện. Bởi vì họ giờ đã trở thành anh em chân chính, không
còn là bạn bè nữa. Cũng từ đây thêm một móc nối của số phận được tháo ra và
điều gì sẽ xảy ra ở tương lai, chẳng có ai biết. (T/g: trừ tui)

Cầu thanks, votes, likes

P/s: 2 chap kết nghĩa là mình lấy từ diễn đàn ra edit lại trong lúc rảnh khi ở
nhà đang trong lễ tang nên hi vọng mn ko nên nói này nọ thanks :3


Hệ Thống Xuyên Không Toàn Năng - Chương #11