Uy Lực Chân Ngôn


Người đăng: Aminxter

"Móa, ôm trượt Uyển nhi rồi." Lục Vô Thần trong lòng hét lên, cảm thấy không
ổn lắm.

Quay lại khoảnh khắc vừa rồi, hắn ta giả vờ khóc, quay sang ôm Uyển nhi. Nàng
ta không biết dùng thân pháp gì mà vừa ở bên tay phải đã xuất hiện bên tay
trái Lục Vô Thần khiến hắn ôm trượt.

Không những thế, hậu quả tai hại là trong vòng tay hắn là 1 cô gái khác!

Rất xấu! - Đó là cảm nhận đầu tiên của Lục Vô Thần.

Hắn trợn mắt nhìn cô gái trong vòng tay âu yếm của mình.
Đã béo lại còn lùn, đã đầy tàn nhang còn được tô điểm thêm bộ răng vẩu.

Quay ngoắt 180°, Lục Vô Thần không chịu nổi nôn ói liên tục.

"Tiểu tử! Dám ôm vợ của lão tử!"
Chỉ thấy từ phía sau, 1 đại hán râu quai nón đột ngột xách cổ hắn lên, trừng
mắt nghiến răng nghiến lợi hét to.

Bị tóm bất ngờ, nhân vật chính của chúng ta ngạc nhiên. Đến lúc thấy đại hán
nhận mình làm chồng của sửu nữ kia thì không nhịn được bật cười.

"Má, con hàng này cũng có chồng. Cười chết mất!"

"Ôm vợ tao, còn dám sỉ nhục! Tiểu tử, ngươi chán sống!

Đại hán giận dữ, giơ quyền đầu đấm thẳng vào mặt Lục Vô Thần.
"Không xong." Lục vô thần thầm kêu không tốt.

"Sao không thấy bị đánh trúng nhỉ?" hắn hé mắt nhìn chợt sững sờ.

Chỉ thấy đại hán đứng một bên vẻ mặt còn đang mộng bức.
"Tiểu tử kia sao thoát được rồi?"

"Nam nhi không tính chuyện trước mắt. Chạy!!!"

Lục Vô Thần không kịp nghĩ nhiều vội kéo Uyển nhi chạy trốn.

"Tiểu tử, đừng chạy! Ôm vợ lão tử mà tính chuồn hả?"

Đối với thành phần lăn lộn đường phố từ nhỏ như Lục Vô Thần thì chuyện chạy
trốn trên đường phố đã sớm là sở trường. Trước sự ngỡ ngàng của người chứng
kiến, chỉ sau vài con phố hắn đã cắt đuôi được đại hán râu quai nón.

"Sao phải chạy a!"

"Hắn ta cao to thế, ta đâu có ngu mà ở lại solo chứ!" Lục Vô Thần dừng lại thở
hồng hộc nói.

"Công tử có thần thông a! Sao không đánh lại được?" Uyển nhi hoài nghi nhìn
lại.

"Ta...quên!" Lục Vô Thần chật vật đáp.

"Dù sao ta chưa đánh nhau với người lớn bao giờ, tâm lý sợ hãi cũng có thể
hiểu được mà." Hắn vội vàng giải thích.

"Công tử có thần thông, cái mà vô số tiên nhân ao ước. Chỉ 1 kẻ phàm nhân lớn
lên trông hơi dữ tợn đã dọa được rồi thì sau này còn chinh chiến thiên hạ sao
được nữa." Uyển nhi bĩu môi khinh thường nói.

"Được rồi! Là ta nhát gan được chưa? Giờ ta sẽ tìm lại tên kia để cho hắn biết
Lục ca ta không phải cay gà mờ!" Lục Vô Thần quyết tâm, 2 tay xiết chặt.

Hùng hổ quay lại mấy con phố, muốn tìm đại hán trả thù, hắn chợt sững sờ.

Chỉ thấy phía xa đại hán đang lê lết người đầy máu, tay giơ về phía sửu nữ vợ
mình, khuôn mặt tràn đầy vẻ tuyệt vọng hét lên.
"Đại nương!!!"

Còn cô gái béo xấu xí đang nằm lăn dưới đất, 2 tay che đầu, không ngừng bị
đạp, bị đấm, bị đá, trên người đã có nhiều vết bầm tím.

"Chết đi tiện nhân!"
"Xấu xí như mày mà dám ra đường hả? Đúng là làm nhục loài heo!"
"Con tiện tì này dám vác khuôn mặt buồn nôn này ra ngoài, ta phi!"

"Đại Hùng ca cứu muội!" Cô gái chỉ biết che mặt kêu cứu thảm thiết.

"Thấy chưa, kia là thiếu chủ nhà họ Vũ!"

"Đúng vậy! Một người làm quan cả họ được nhờ. Tỉ tỉ của hắn được thu vào tiên
môn nên bây giờ địa vị của Vũ gia không kém gì các dòng dõi vương hầu!"

"Ở Thanh Thạch trấn thì tên này chẳng khác nào tiểu bá vương!"

"Vũ Văn Uy! Thiếu chủ nhà họ Vũ tại thanh thạch trấn!"

"Là hắn! Kẻ ngày xưa thả chó cắn ta suýt đi về chầu Diêm Vương."

Kẻ địch gặp nhau lâu ngày đỏ mắt. Lục Vô Thần mắt như muốn nổi tơ máu, kéo
Uyển nhi.
"Chạy! Nhanh!"
"Nhưng công tử có thần thông a!"
"Kệ đi. Chạy trước tính sau!"

Rõ ràng tuổi thơ bị Vũ thiếu chủ ngược nhiều phen đã khiến Lục Vô Thần sinh ra
bóng ma, hắn chỉ muốn thoát khỏi tầm mắt của Vũ Văn Uy để cảm thấy được sự an
toàn.

"Tiểu thư, nàng định đi đâu thế?" Giọng nói Vũ Văn Uy vang lên khiến Lục Vô
Thần cả người như hóa đá!

2 tên người hầu vạm vỡ đã chắn đường đi phía trước của 2 người.

"Ta đi đâu kệ ta, không liên quan đến ngươi!" Uyển nhi trả lời đầy vẻ khó
chịu.

"Ai u. Không biết cô nương tên gì, đến từ đâu, đã có ý trung nhân chưa?" Vũ
Văn Uy hỏi một cách trần trụi, vẻ mặt háo sắc chẳng khác gì lúc Trư ca gặp
Hằng Nga.

Lục Vô Thần lúc này thực sự tức giận đến run rẩy. Ngày xưa tên này hành hạ
mình, giờ còn dám cướp đi Uyển nhi của mình. Thật không thể nhẫn được nữa!

"2 người các ngươi! Mau đập cho tên kia một trận!" Lục Vô Thần bỗng nói ra.

"Sao phải đập?" 2 tên hạ nhân khó tin hỏi lại.

"Hắn giết cả nhà các ngươi! Giờ phải là lúc báo thù rồi."

Chỉ thấy 2 tên ha nhân ánh mắt mơ màng, ngay sau đó ánh mắt đầy sát khí nhìn
chằm chằm Vũ Văn Uy!

"Các ngươi định làm phản hả?" Hắn nhận ra điều gì đó sợ hãi nói.

"Giết cả nhà chúng ta, thù này không đội trời chung! Mau nạp mạng!"

2 tên hạ nhân hùng hổ lao tới...

Kiểu này là có án mạng a!


Hệ Thống Tu Tiên Giả - Chương #3