Tây Du Ký?


Người đăng: Aminxter

Ở một thế giới khác, bốn thầy trò Đường Tăng đang trên đường đi lấy kinh. Ngày
hôm nay đẹp trời, trong rừng chim hót ríu rít, các loài động vật hoạt động
nhộn nhịp, cả khu rừng rộn ràng hẳn lên.

"Ca này khó a." Nhìn dãy núi trùng điệp phía trước, Tôn Ngộ Không nhíu mày.
Theo kinh nhiệm của hắn thì những tên yêu quái khó xơi đều xây ổ ở trên núi,
xưng hùng xưng bá một phương, còn những con yêu thú cùi mía trong rừng hắn
chẳng coi ra gì.

"Đại sư huynh lại đa nghi rồi, núi này non xanh nước biếc, cảnh vật xinh đẹp,
một chút yêu khí cũng không có a." Trư Bát Giới vác chiếc đinh ba đứng sau tỏ
vẻ am hiểu mà nói.

"Tên đầu heo nhà ngươi thì biết gì!" Tôn Ngộ Không gắt lên híp mắt nhìn về
phía trước giống như hắn muốn nhìn thấu dãy núi này.

"Ngộ Không, Con nhìn thấy cái gì vậy?" Đường Tăng cưỡi bạch mã phía sau thấy
đại đồ đệ chăm chú nhìn dãy núi liền tò mò hỏi.

"Con đâu có thấy gì." Hắn trả lời chưng hửng.

"Trời! Đến quỳ với đại sư huynh. Chẳng thấy gì mà mặt như gặp đại địch." Trư
Bát Giới nghe sư huynh nói mà hận không thể quỳ xuống bái lạy. Đây đúng là
diễn sâu a, làm mọi người tưởng yêu quái đang đứng trước mặt cơ đấy.

"Thôi chúng ta mau khởi hành, đường đi lấy kinh còn dài, không thể chậm trễ
được." Đường Tăng vội vàng hối thúc.

"Sư phụ nói đúng đấy!" Trư Bát Giới phụ họa "Dù phía trước có yêu quái hay
không chúng ta nhất định vẫn phải qua thôi."

"Hừ" một tiếng chẳng nói gì, Tôn Ngộ Không dẫn đầu 4 thầy trò tiến vào dãy
núi.

"Chỉ cần chúng ta cẩn thận là được." Xa Tăng đi phía cuối nói thêm vào.

4 thầy trò tiến dần theo đường mòn vào sâu trong dãy núi. Núi này tuy không
cao nhưng đường lắm đá lởm chởm, khúc khuỷu quanh co, thực sự rất khó đi. Còn
chưa tính trên núi đầy muỗi và vắt bay quanh đốt người thật khó chịu. Nếu
không phải Đường Tăng có tăng y thần kỳ, đám đồ đệ cũng da dày thịt béo chắc
đã không chịu được rồi.

Đến giữa trưa họ mới đi gần tới đỉnh núi. Vừa đi qua ngã rẽ, Tôn Ngộ Không
lông toàn thân dựng đứng, nhanh chóng lấy ra gậy như ý đề phòng nhìn về phía
trước. Trư Bát Giới chợt cảm giác trong lòng hốt hoảng, cầm cây đinh ba chạy
tuốt về đằng sau, nấp phía sau Xa Tăng. Đường Tăng thì ngạc nhiên, còn Xa Tăng
lại tỏ vẻ sững sờ.

Họ nhìn thấy gì a! Chính là phía trước không xa trên một tảng đá nằm một con
chuột vàng to lớn, đôi tai dài, sau lưng là những sọc đen, đuôi dài ríc rắc
như tia sét.

"Yêu quái a!" Trư Bát Giới la lên thất thanh.

"Đây là yêu quái nào? Ta chưa từng trông thấy bao giờ." Tôn Ngộ Không nghĩ
thầm. Hắn biết hết tất cả các loại yêu quái nhưng hình dáng yêu quái thế này
mới là lần đầu tiên hắn thấy.

"Con chuột này thật to!" Đường tăng ước lượng con chuột này còn cao to hơn cả
một người bình thường, thật là loài chuột hiếm có!

"Yêu quái phương nào mau khai báo danh tính, chớ có giả vờ giả vịt trước mặt
ta!" Tôn Ngộ Không cảnh giác nhìn con chuột kia hét lớn.

Không có động tĩnh! Con chuột kia vẫn yên tĩnh nằm đó không phản ứng gì.

"Đầu năm nay yêu quái cũng thật ngốc nghếch a. Trò giả vờ bị thương này diễn
qua diễn lại bao nhiêu lần rồi còn không chán." Trư Bát Giới lấy lại tinh thần
nhìn về phía con chuột cao giọng nói.

Vẫn không động tĩnh!

"Mẹ kiếp, diễn sâu a! Cho ngươi diễn sâu, ta một đập chết tươi." Trư Bát Giới
nói rồi hùng hổ cầm đinh ba tiến tới lăm le đánh.

"Bát Giới ngừng lại!" Đường Tăng ngăn cản đồ đệ ra tay rồi quay ra nói với Ngộ
Không.

"Con mau đi xem con chuột bị sao, đừng giết nó."

"Nhưng nó là yêu quái, nhiệm vụ của con là tiêu diệt yêu quái nha." Tôn Ngộ
Không bất mãn. Nói thật ra là hắn chán ngấy với màn kịch kiểu này rồi, bao
nhiêu lần sư phụ hắn mắc lừa gần chết mà vẫn không chịu rút kinh nhiệm, lần
nào mở miệng cũng từ bi, cứu một người hơn xây bảy tòa tháp, cuối cùng đều là
dê vào miệng cọp.

"Cứu một mạng người hơn xây 7 tòa tháp a! Con chuột này cũng đâu có làm hại gì
chúng ta, cứu được thì cứu chớ gây ra nghiệt chướng..." Đường Tăng lại mở
miệng dạy dỗ đệ tử của mình.

"Lại bắt đầu tụng kinh rồi." Tôn Ngộ Không đau đầu nghĩ thầm, hắn đã nghe qua
nghe lại vô số lần đến mức thuộc lòng luôn, thật nhàm chán.

Trư Bát Giới miệng ngáp ngáp nghe sư phụ giảng giải. Giống như Tôn Ngộ Không,
hắn cũng thuộc lòng lời sư phụ nói, nhưng cắt ngang thì sẽ làm mất hứng sư phụ
nên hắn đành phải đứng đấy chịu đựng lỗ tai bị hành hạ.

Sau nửa tiếng đồng hồ lên lớp cho học trò, Đường Tăng miệng đắng lưỡi khô
không nói nữa, Trư Bát Giới hiểu sư phụ liền bưng bát nước mang đến. Uống nước
xong, Đường Tăng dặn dò các đồ đệ câu cuối cùng.

"Các con mau xem con chuột kia bị sao rồi, có thể cứu được không."

"Vâng thưa sư phụ." Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đồng thanh đáp. 2 người lấy
ánh mắt trao đổi với nhau, thống nhất bằng mọi giá phải tiêu diệt tên yêu quái
này dù có bị sư phụ trách phạt. Trư Bát Giới vẫn còn nhớ lần trước mình suýt
trở thành heo quay, hắn sẽ không thể để chuyện này xảy ra thêm lần nữa.

Cùng tiến tới nơi con chuột lớn đang nằm, 2 người mặt cảnh giác giơ cao vũ khí
sẵn sàng phản ứng nếu bị đánh lén. Khi chỉ còn cách vài bước chân, Tôn Ngộ
Không hét lên, cầm gậy dơ cao tính đập chết yêu quái. Trư Bát Giới cũng giơ
cao cây đinh ba định bổ xuống...

Đột nhiên! Một tiếng ngáp dài vang lên, con chuột lớn bắt đầu cử động, đứng
dậy...

"Đây là đâu a, sao ta lại ở đây?" Lục Tốn mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy, hắn vẫn
mặc nguyên bộ pikachu nhưng lại thấy mình đang ở một nơi xa lạ, xung quanh
toàn là đất đá và cây cối.

Xoay người lại, Lục Tốn mắt trợn tròn ngạc nhiên!

Khỉ? Lợn? Ở đâu ra một con khỉ cầm gậy và một con lợn cầm đinh ba vậy nhỉ?

Hắn chỉ thấy trước mặt là một con khỉ và một con lợn đang cầm vũ khí trợn tròn
mắt nhìn bản thân mình. 2 bên đều trợn mắt nhìn nhau... chờ chút... một con
khỉ mình đầy lông lá và một tên đầu heo thân người... đây không phải là Tôn
Ngộ Không và Trư Bát giới sao? Thật là! Mấy đoàn xiếc gần đây hóa trang cho
diễn viên ngày càng giống thật! Lục Tốn thấy vậy vừa nghĩ vừa buồn cười. Hắn
liền tháo bỏ bộ đồ doremon cồng kềnh ra, hào hứng tiến đến nơi Tôn Ngộ Không
và Trư Bát Giới đang đứng, mỉm cười nói.

"Không biết các vị đến từ đoàn xiếc nào, có thể cho ta hỏi đây là đâu không?"

2 Huynh đệ Ngộ Không và Bát Giới muốn lao vào giết yêu quái, không ngờ biến cố
xảy ra, yêu quái cử động đứng dậy, một người ăn mặc kỳ dị từ trong người yêu
quái chui ra khiến cả 2 sửng sốt. Khi người đó tiến lại, Ngộ Không và Bát Giới
mới kịp phản ứng. Người đó tiến lên một bước họ lại lùi 1 bước. Tuy người
thiếu niên mặt tươi cười thân thiện nhưng huynh đệ Ngộ Không, Bát Giới không
phải dễ bị lừa, vẫn rất đề phòng.

Phải lùi lại vài bước, Tôn Ngộ Không tức giận hét lên.

"Yêu quái chớ làm càn! Có Tôn Ngộ Không ta đây, ngươi mau khai tên họ, đến từ
động nào núi nào mà dám ngăn cản đường đi của bổn đại thánh!"

"Động...núi???" Đầu Lục Tốn đầy dấu hỏi. "2 người này muốn nói gì a" Hắn ta
nghĩ thầm.

" A đúng rồi! Chắc bọn họ muốn hỏi địa chỉ của mình đây mà." Chợt hiểu ra, Lục
Tốn cảm thấy mấy người này diễn giống thật quá đi! Đây đâu phải trên sân khấu
mà phải diễn sâu như vậy.

Dừng bước chân, Lục Tốn vội trả lời.

"Ta ở ký túc xá khu B, đại học Triết Giang, tỉnh Triết Giang. Các người là ai,
đây là đâu? Sao ta lại ở đây?"

"Ký túc xá khu B?" Tôn Ngộ Không đầu đầy dấu hỏi lẩm bẩm. Hắn hỏi lại Trư Bát
giới.

"Này nhị sự đệ, đệ có biết cái động nào tên là "ký túc xá khu B không?"

"Không! Đệ cũng không biết, đây mới là lần đầu tiên đệ nghe thấy cái tên động
dài như vậy." Trư Bát Giới đầu óc cũng u mê không hiểu gì cả.

"Còn đây là đâu, là núi a! Ngay cả địa bàn của mình tên là gì mà ngươi cũng
không biết, ngươi đúng là một tên yêu quái thất bại." Tôn Ngộ Không nhanh mồm
nói.

"Yêu quái? Ai là yêu quái nha! Ta đang hỏi đây là đâu cơ mà? Đây là núi nào,
thuộc địa phận tỉnh nào?" Lục Tốn dở khóc dở cười, hắn không biết rằng có phải
mình đang gặp mấy người điên không nữa.

"Ta biết đâu được đây là núi nào! Còn tại sao ngươi ở đây thì ngươi phải tự
biết chứ sao phải hỏi ta." Tôn Ngộ Không đáp lời rồi hỏi nhỏ "Thế núi này tên
là núi gì vậy?"

"Ta không biết thì mới hỏi ngươi đấy!" Lục Tốn mất hứng. "Các ngươi đến núi
này mà không biết nó tên gì, thuộc khu vực nào hả?"

"Thì cũng như ngươi thôi." Trư Bát Giới trả lời "Tiện đường đi ngang qua cóc
cần biết núi này tên gì!"

"Thế ngươi là yêu quái gì? Động phủ ở đâu, sao có tên kỳ lạ thế hả? Ký túc xá
khu B?"

"Ta không phải yêu quái!" Lục Tốn mày nhăn lại bất mãn nói. "Ta ở trọ tại ký
túc xá đại học Triết Nam, các ngươi hiểu chưa hả? Biết Triết Nam rồi chứ gì?"

"Không biết!" Trư Bát Giới lắc đầu lia lịa.

"Ôi trời ơi! Mẹ tôi ơi! Sao lại gặp phải 2 tên đần thối này cơ chứ! Đến cả
tỉnh Triết Giang to đùng thế mà không biết. Tức chết mất!." Lục Tốn trong lòng
kêu khổ không ngừng. Xem ra không thể trông cậy vào mấy người điên điên khùng
khùng này.

"Vậy các người là ai? Sao ăn mặc giống như đang diễn phim thế?" Hắn nhìn 4
thầy trò đường tăng ngờ vực hỏi.

"Phim là cái gì? Ta không hiểu ngươi nói gì nhưng ta có thể cho ngươi biết.
Bọn ta chính là 4 thầy trò đi Đông Dao Thắng Địa thỉnh kinh."

"Thế đoàn làm phim đâu?" Ngó trước, ngó sau, ngó trái, ngó phải, Lục Tốn liền
hỏi.

"Đoàn làm phim? Là cái gì hả? Chỉ có 4 người bọn ta thôi, làm gì còn ai nữa
đâu mà ngó." Tôn Ngộ Không khó hiểu.

"Thế hóa ra các ngươi hóa trang thành 4 thầy trò Đường tăng để đi du lịch hả?"
Lục Tốn tò mò, hắn không ngờ trên đời lại có loại người rảnh rỗi như vậy.

"Hóa trang cái Lông a!" Trư Bát Giới tức giận "Bọn ta chính là 4 thầy trò đi
lấy kinh bằng xương bằng thịt, thật 100% việc gì phải hóa trang!"

"Thí chủ chớ hiểu lầm, thầy trò bần tăng vô tình ngang qua đây chính là đi
thỉnh kinh thực sự, không hề chút giả dối." Đường Tăng nãy giờ im lặng phía
sau giờ chợt ôn tồn lên tiếng.

"Ha ha, nghe nói đại đệ tử Tôn Ngộ Không có 72 phép thần thông, muốn khiến ta
tin thì hãy thử thể hiện xem sao." Lục Tốn cười thầm. Cho bọn hắn giả trang
bức, đến lúc bị lột mặt nạ xem có ngại chết không.

"Tưởng gì chứ chuyện nhỏ mà thôi." Tôn Ngộ Không nãy giờ bị nghi ngờ, trong
lòng ngứa ngáy khó chịu, nghe Lục Tốn nói liền lập tức cất gậy như ý, bay
thẳng lên trời, lúc biến thành chim, khi lại thành bướm, một lúc lại rơi xuống
đất thành kiến, gấu, voi. Sau đó hắn lại độn thổ xuống đất, đi xuyên qua
cây... mỗi một phép thần thông biến ra đều khiến Lục Tốn miệng há hốc, mắt
trợn tròn không tin nổi vào mắt mình!

"Mẹ nó! Vậy mà lại là thật, Tôn Ngộ Không bằng xương bằng thịt đang đứng trước
mặt mình sao?" Cố lấy tay véo má mình để xem có phải mơ hay không, Lục Tốn
thấy má đau nhói.

"Là thật rồi!" Hắn nghĩ thầm, rồi một ý nghĩ điên cuồng hiện lên trong đầu
hắn. "Chẳng lẽ mình xuyên không rồi? Đến thế giới Tây Du Ký???"


Hệ Thống Tu Tiên Giả - Chương #2