Người đăng: Aminxter
12 giờ trưa, mặt trời chói chang chiếu thẳng đỉnh đầu, thời tiết nóng bức như
muốn nung chảy vạn vật. Ai cũng tìm cho mình một nơi để tránh nắng, kẻ nằm
dưới bóng cây, người thì vào siêu thị, thư viện hóng điều hòa, còn lại đều dán
mình vào những chiếc quạt trong phòng.
Thời tiết nóng bức thế này không ai nguyện ý muốn ló mặt ra ngoài chịu khổ,
vậy mà vẫn có 1 trường hợp ngoại lệ... Lục Tốn là sinh viên trường luật, hắn
năm nay 18 tuổi, mới thi đỗ vào trường Đại học luật Triết Giang, tương lai
sáng lạng đang đón chờ phía trước. Nhưng gia cảnh nhà hắn bần hàn, phụ mẫu đều
làm nông, để nuôi hắn ăn học đã không sai biệt lắm bán gần hết đất đai ruộng
vườn, giờ cả nhà chỉ còn căn nhà cấp 4 và mảnh vườn nhỏ ở quê.
Cực chẳng đã, Lục Tốn phải vừa làm vừa học. Sau mỗi giờ học tại lớp, hắn lại
lẽo đẽo đạp xe đến chỗ làm thêm cách ký túc xá của trường 5 cây số. Đó là một
nhà hàng Pháp rất lớn và sang trọng: L'batique
L'batique là một trong số những nhà hàng 5 sao nổi tiếng ở tỉnh Triết Giang,
chuyên đón tiếp khách nước ngoài. Nhờ ngoại hình khá và chút vốn ngoại ngữ của
mình Lục Tốn mới xin được vào làm ở nơi này. Mặt tiền nhà hàng rất rộng rãi,
phía dưới có hầm để xe, phía trên là một tòa nhà 30 tầng cao lớn, rộng rãi.
Xung quanh nhà hàng có hồ nước, giả sơn, thảm cỏ, cổ thụ bao trùm khuôn viên 5
héc ta giữa lòng thành phố Triết Giang.
L'batique là một trong số những nơi luôn tấp nập người ra vào, khung cảnh náo
nhiệt cực kỳ. Nơi đây còn được gọi là thiên đường ẩm thực Pháp, có các đầu bếp
hàng đầu, thực đơn phục vụ gồm cả nghìn món ăn với nhiều dịch vụ cao cấp đi
kèm.
Vốn cho rằng khả năng của mình vào đây làm có thể kiếm được việc nhẹ lương
cao, Lục Tốn cuối cùng cũng thành công hoàn thành... 1 nửa mục tiêu. Lương ở
đây rất cao, hơn xa so với ở quê và trung bình khá so với thành phố. Mỗi tháng
lương của hắn vào khoảng 10 nghìn tệ, một con số đáng mơ ước với vô số người.
Tuy nhiên việc phải làm không nhẹ chút nào. Hắn phải mặc bộ đồ đóng giả các
nhân vật hoạt hình và đứng ngoài đường chào khách. Nhất là trong giữa trưa hè
như thế này, Lục Tốn sâu sắc thấu hiểu cảm giác của các loài động vật khi bị
luộc chín là thế nào... Nóng a! Không phải nóng bình thường mà là rất nóng!
Mặc bộ đồ Pikachu đứng ngoài đường, không chỉ có nắng, nóng mà còn có cả khói
bụi của ô tô xe máy táp thẳng vào người, đập thẳng vào mặt, Lục Tốn giờ mới
hiểu được sau mỗi đồng tiền mà phụ mẫu làm ra là bao nhiều mồ hôi công sức,
hắn cảm thấy thương cho họ, những người cả đời luôn lo nghĩ, cực khổ vì con
cái.
Mỗi ngày, Lục Tốn đều đến đây làm từ buổi trưa cho đến 8h tối, sau đó hắn về
nhà tắm rửa, học bài một lúc rồi nghỉ. Đứng ngoài đường đón khách trong trang
phục pikachu vừa nóng bức, vừa mỏi cổ, hắn thấy rất khó chịu. Nhưng đây là
công việc, mỗi phút mỗi giây đều là tiền a! Hắn không thể từ bỏ được. Vì Phụ
mẫu, vì tương lai, vì chính mình, hắn nhất định phải kiên trì! Đó là động lực
duy nhất thôi thúc Lục Tốn làm việc cho đến lúc này. Thời tiết khắc nghiệt như
vậy, hắn chỉ mong cho mùa đông đến thật nhanh, lúc đó mặc bộ đồ này có khi lại
ấm nha!
Mong ước vẫn chỉ là mong ước, sự thật phũ phàng là hiện tại mới có tháng 6,
hắn còn phải chịu khổ dài dài. Cũng biết vậy nên Lục Tốn chuyển từ cầu lạnh
sang cầu mưa, hắn nói với đồng bạn mặc đồ doremon đứng bên cạnh.
"Trời này mà mưa thì tốt nhỉ? Anh em mình đỡ bị chết nóng."
"Ngươi cứ ở đó mơ đi! Trời nắng chang chang đến đám mây trên đầu không có, lấy
đâu ra mà mưa được." Đồng bạn doremon đứng cạnh Lục Tốn phũ phàng nói ra.
"Tiểu tử nhà ngươi chẳng biết mơ mộng gì cả, thật là chán chết." Lục Tốn mất
hứng nói. Hắn biết tên Lâm Hùng này khô khan nhàm chán nhưng vẫn phải nói
chuyện bởi ở đây chỉ có 2 người đứng cùng nhau, lại là bạn cùng một lớp. Không
nói chuyện với hắn thì biết nói với ai a! Chẳng lẽ nói với cái cổng hay cái
cột điện? Người ta thấy lại tưởng hắn thần kinh có vấn đề. Nhưng nhiều lúc
nghĩ lại, Lục Tốn cảm thấy thà nói chuyện với cái cột điện còn thú vị hơn nói
chuyện với người đồng bạn này, ít nhất là không bị tức chết.
"Hừ" một tiếng, Lâm Hùng tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm. Hắn vốn là người thẳng
thắn, thô lỗ, không khoái những người hay mơ mộng như Lục Tốn.
"Ngươi xem giá như..."
"Nếu như..."
"Giả dụ..."
Không buông tha cho đồng bạn, cứ một lúc Lục Tốn lại quay sang nói chuyện,
khiêu khích. Nếu không phải Lâm Hùng đã quen bị dày vò lỗ tai kiểu này chắc
hắn đã bỏ việc lao ra đường tự tử luôn cho rồi. Thật là trời hành cho nóng
muốn chết còn bị đồng bạn tra tấn tinh thần.
8h tối, thời điểm mà Lục Tốn thích nhất trong ngày đã đến. Hắn mặc đồ pikachu
lững thững đi đến phòng thay đồ của nhân viên, thở phào một hơi vì cuối cùng
đã hoàn thành công việc, kiếm được thêm tiền.
Vừa đi vừa mải suy nghĩ, hắn không để ý ở phía trước không xa, trong bóng tối
vô tận kia ẩn hiện một thứ gì đó đen thui, một hố đen bằng lòng bàn tay đang ở
phía trước hắn! Nó cấp tốc xoay tròn hút đi mọi thứ xung quanh. Một nguồn sức
mạnh thần bí hấp dẫn Lục Tốn khiến hắn vô thức tiến đến hố đen. Cảm thấy có
điều gì đó không ổn, hắn vội vàng lung lay đầu cho tỉnh táo nhưng đã quá muộn!
Vì hắn đã tiếp xúc với hố đen, cả người bị hút vào, cấp tốc xoay tròn, thu nhỏ
lại...
Hố đen xuất hiện, không ngừng cắn nuốt đồ vật xung quanh mà lớn lên. Nào là
bàn ghế, tủ sắt, đất đá, bê tông, cây cối, mọi thứ đồng loạt bị hố đen này hút
hết. Chẳng mấy chốc nó đã lớn như một ngôi nhà. Sức hút khủng khiếp không ai
có thể cưỡng lại được. Khi mọi người nhận ra được điều bất thường thì đã không
kịp rồi...
Angelia và Harry là đại diện của 2 công ty, hôm nay họ hẹn gặp mặt tại
L'batique để bàn chuyện hợp tác. Sau khi ăn uống, đạt được thỏa thuận sơ bộ
khi kí kết hợp đồng, cả 2 cùng đi ra ngoài hóng gió. Đi đến hồ nước, họ chợt
nhận ra điều kỳ lạ. Có một hấp lực dường như lôi kéo họ đi, đất đá, hoa lá
cũng bay hết về hướng đó, mặt hồ sóng nước dập dềnh ngày càng dữ dội. Giật
mình nhìn kỹ, dưới ánh trăng mờ, Harry và Angelia thấy được thấp thoáng đằng
xa có một cái gì đó to lớn, đen xì, giống như miệng của một con cự thú há ra
muốn nuốt chửng tất cả. Sợ hãi phản kháng lại hấp lực nhưng bất thành, cả 2
người hét lên thảm thiết trước khi bị hố đen hút vào trong....
Giang lão cùng con cháu hôm nay được gặp mặt rất vui mừng, đặt tiệc tại
L'batique vào buổi tối. Khi mọi người đang ăn gần xong chợt nghe đâu đó ở
ngoài có những tiếng kiêu sợ hãi, thảm thiết, kèm theo đó là kính cửa sổ vỡ
tan, một luồng hấp lực cực lớn hút tất cả mọi người. Ai cũng giật mình, phản
ứng, chạy trốn, gào thét, kêu khóc tuyệt vọng nhưng đều bị hút hết vào trong
hố đen không chút cơ hội phản kháng...
Lâm Hùng phải làm đến 12h đêm, sau khi Lục Tốn đi hắn mừng thầm. "Cuối cùng
cái lỗ tai nhỏ này cũng được yên rồi." Còn chưa kịp vui vẻ hắn đã nghe thấy
được phía sau mình, trong nhà hàng có vô số tiếng la hét, mọi người chạy toán
loạn thậm chí là dẫn đạp lên nhau lao ra ngoài nhà hàng. Cảnh tượng kinh khủng
đến nỗi hắn trợn mắt, há hốc miệng không kịp phản ứng, trong mắt hắn là cảnh
mọi người tuyệt vọng chạy trốn khỏi cái hố đen khổng lồ kia, từng người, từng
người bị hút vào trong đó cùng với cả đất đá, bê tông. Cả tòa nhà 30 tầng đều
bị hố đen nuốt hết một nửa, nhà hàng đẹp đẽ nhộn nhịp là thế giờ đây bị thay
thế bằng chiếc hố đen khủng lồ và sự hoảng loạn tột độ của mọi người xung
quanh!
"Thật kinh khủng!" Đây là ý niệm cuối cùng của hắn trước khi bị hố đen nuôt
chửng.
Hố đen tạo động tĩnh ngày càng lớn, khiến càng nhiều người chú ý về hướng này.
Một số người phát hiện nguy hiểm vội vã chạy trốn, một số còn lại phản ứng
chậm đều bị hố đen nuốt chửng. Nhất thời sự hoảng loạn bao trùm toàn thành phố
Triết Giang.
Ủy ban nhân dân thành phố Triết Giang cách L'batique 10km về phía đông nam...
Chủ Tịch thành phố Cao Thuận từ xa đứng nhìn hố đen khổng lồ. Từ chỗ này vẫn
cảm thấy được sức hút mãnh liệt của hố đen như muốn kéo cả bản thân mình về
phía nó.
"Thật đáng sợ! Ở đây còn cảm thấy sức hút mạnh như vậy thì những người ở gần
hố đen làm sao có thể thoát được." Cao Thuân cảm thán. Từ lúc nhận được tin
báo hắn đã cấp tốc chỉ đạo mọi việc rồi nhưng cũng vô dụng! Hố đen không phải
là cái mà con người có thể chống lại được nhất là khi bất ngờ thế này.
Gửi thông báo cho cấp trên, đặt lệnh sơ tán toàn thành phố, hắn thầm than
"Chẳng lẽ đây chính là tận thế sao? Con người a, gây nghiệt nhiều giờ phải
gánh hậu quả rồi!" Làm được gì đều đã làm, Cao Thuận giờ cũng chỉ biết cầu
trời khấn phật mà thôi...
Sáng hôm sau, đài truyền hình trung ương có mặt tại Thành phố Triết Giang, cả
đoàn đều phải ngỡ ngàng với tình cảnh trước mặt...
Ở trung tâm thành phố nơi ngày xưa có các tòa nhà cao lớn bây giờ không còn gì
cả! Chính xác là mọi thứ như bị bốc hơi khỏi thế gian như trưa từng xuất hiện.
Lấy vị trí L'batique làm trung tâm, bán kính 5km xung quanh hoàn toàn sạch sẽ,
có cả một chiếc hố khổng lồ tại đó, minh chứng cho khả năng hủy diệt vô cùng
của chiếc hố đen. Ngoài bán kính đó là vô số cây cối bị bật rễ, nhà cửa bị phá
hủy do sức hút ghê gớm. Nhiều người hiện tại còn đang gào khóc, đòi người
thân. Thành phố Triết Giang hiện tại...không khác gì địa ngục trần gian...